Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Hữu Thiên đã rời khách điếm, một mình đi đến Minh trang. Gã tiêu sái bước đi, không có chút nào vội vã, đợi đến khi đứng trước đại môn Minh trang, trời đã sáng tỏ.
.
"Phác Các chủ, xin dừng bước! Trang chủ đã hạ lệnh, hiện tại không được để Phác Các chủ tiến vào Minh trang dù chỉ nửa bước! Xin Phác Các chủ quay về!"
.
Hữu Thiên mới dừng trước đại môn đã bị đệ tử Minh trang ngăn cản.
.
Sự việc diễn ra không nằm ngoài suy đoán, bởi vậy Hữu Thiên không hề bất ngờ, chỉ lạnh lùng nhìn hai người đệ tử đứng chặn trước đại môn, khóe miệng lộ ra tiếu ý trào phúng "Tránh ra! Chỉ với khả năng của các ngươi mà đòi ngăn cản ta sao?"
.
"Hai người chúng tôi hiển nhiên không có khả năng địch lại Phác Các chủ, thế nhưng thân là đệ tử Minh trang, mệnh lệnh của Trang chủ, cho dù có phải liều mạng, chúng tôi vẫn muốn hoàn thành!" – Một người đệ tử đáp lại.
.
Hữu Thiên nghe hai người nói xong, không nói năng gì, khóe môi mơ hồ cong lên, sau đó nhanh như chớp xuất chưởng tấn công họ. Hai người đệ tử không thể chống đỡ, song song trúng chưởng ngã xuống đất.
.
Hữu Thiên thấy thế "Hừ" lạnh một tiếng, không quan tâm nữa, đá văng đại môn, cứ thế bước vào trang.
.
Đệ tử bên trong Minh trang trông thấy Hữu Thiên hung hăng tiến vào, rất nhanh đã bao vây xung quanh gã, đồng thời có người cấp tốc chạy ra hậu viện, thông báo cho Duẫn Hạo.
.
Nhìn đệ tử Minh trang vây kín lấy mình, Hữu Thiên liền cười nhạt "Nhớ rõ bảy năm trước ta cũng xông vào Minh trang như thế này! Nếu có khác biệt thì năm xưa ta là vì Tại Trung, còn lúc này đây, Phác Hữu Thiên đến là vì người khi ấy đã cùng ra bỉ chạy! Và đó cũng là người mà ta rõ ràng yêu thương nhất nhưng lại tận lực phủ nhận!"
.
Chậm rãi rút bội kiếm, Hữu Thiên ngạo nghễ nhìn còng vây chung quanh gã. Nháy mắt sau, đao quang kiếm ảnh vung lên, Hữu Thiên đột phá vòng vây! Đệ tử của Minh trang vội vàng ứng chiến, tuy bọn họ tuy áp đảo về số lượng, thế nhưng võ công thua xa Hữu Thiên, rất nhanh đã có nhiều người ngã xuống! Bất quá, gã động thủ rất có chừng mực, mặc dù khiến nhiều đệ tử bị trọng thương, thế nhưng không hề nguy hiểm đến tính mạng, chỉ đơn giản để họ không còn khả năng giao chiến mà thôi.
.
Không mất quá nhiều thời gian, đám đệ tử phụ trách canh giữ ở tiền viện hần như toàn bộ đã bị Hữu Thiên đánh gục, chỉ còn lại mất người hiện tại còn đứng vững, biểu tình sợ hãi, không dám động thủ. Gã trông thấy thế, nâng kiếm cười lạnh, từng bước một tới gần đại đường.
.
"Phác Hữu Thiên! Ngươi muốn làm gì?!" – Tiếng gầm giận dữ vang lên, Hữu Thiên nhìn về phía phát ra thanh âm, chỉ thấy Duẫn Hạo, Tại Trung, Hi Triệt, Hàn Canh từ trong đại đường đi ra, mày kiếm cau lại.
.
Duẫn Hạo quét mắt nhìn những đệ tử canh giữ tiền viện đã bị Hữu Thiêng đánh trọng thương, trong mắt lộ ra tức giận.
.
"Các ngươi lui xuống hết cho ta! Một đám phế vật!" – Duẫn Hạo lạnh lùng ra lệnh với đám đệ tử, sau đó nhìn về phía Hữu Thiên "Phác Hữu Thiên, ngươi làm thế này là có ý gì? Ngươi có đúng hay không cho rằng ta sẽ không động thủ với ngươi?!"
.
Hữu Thiên không trả lời Duẫn Hạo, tiến thêm mấy bước, ngẩng đầu nói với cả bốn người "Ta muốn gặp Tuấn Tú!"
.
Bốn người nghe xong chỉ gắt gao nhíu mày, thở dài một hơi.
.
"Hữu Thiên, ngươi không nên như vậy! Hiện tại ngươi có gặp Tuấn Tú đi chăng nữa, cũng không có ý nghĩa gì! Chỉ cần đêm nay qua đi, đệ ấy sẽ lãng quên ngươi thôi!" – Tại Trung nhìn Hữu Thiên, trong mắt là bất đắc dĩ không thể che giấu.
.
Tuy rằng ta biết rõ ám ngữ của Nhiếp Hồn Thuật là gì, thế nhưng ta không thể tiết lộ cho Hữu Thiên biết được! Một khi nói cho gã biết, mục đích giải trừ Nhiếp Hồn Thuật không ít thì nhiều sẽ bị ảnh hưởng, như vậy không những không có hiệu quả, mà còn sợ rằng Tuấn Tú sẽ sống hết đời với ký ức giả tạo!
.
"Không sao đâu! Dù gì đi nữa, đây cũng là lần cuối cùng rồi!" – Hữu Thiên lộ ra tiếu ý buồn bã.
.
Bốn người đều sửng sốt, không rõ Hữu Thiên nói như vậy là có ý tứ gì. Đúng lúc đó, gã khẽ động thân, chợt áp sát Hàn Canh, tranh thủ điểm huyệt đối phương. Ba người còn lại không khỏi cả kinh, không nghĩ tới Hữu Thiên cư nhiên động thủ với họ. Chưa ai kịp phản ứng, Hữu Thiên vung tay trái, ném ra đạn châu, điểm trúng huyệt đạo của Duẫn Hạo.
.
Hi Triệt thấy thế vội vàng đứng chắn trước mặt Tại Trung, rút ra trường tiên tùy thân, tấn công Hữu Thiên. Gã dễ dàng chặn được đòn tấn công của Hi Triệt, hai người đồng thời giao chiến. Thế nhưng võ công của Hi Triệt thực sự kém xa Hữu Thiên, không những rất nhanh để mất thế thượng phong, mà còn bị gã dồn ép với chiêu chiêu tàn nhẫn. Hi Triệt dù tận lực chống đỡ, nhưng không lâu sau đã để lộ sơ hở, bị Hữu Thiên điểm trúng huyệt đạo, không có cách nào nhúc nhích.
.
"Hữu Thiên! Ngươi làm gì vậy?!" – Trông thấy ba người lần lượt bị Hữu Thiên kiểm soát, Tại Trung vô pháp che giấu được biểu tình sợ hãi cũng không thể giải thích được.
.
"Làm gì ư?" – Hữu Thiên lạnh lùng nhếch khóe môi "Nếu như ta huyết tẩy Minh trang, không biết Tuấn Tú có thể sau một đêm quên đi kẻ thù là ta không a?" – Hữu Thiên nói rồi nâng kiếm lên, chĩa thẳng vào người Duẫn Hạo.
.
Tại Trung vội vàng đứng chắn trước người Duẫn Hạo, trong mắt tràn đầy kinh hoàng, không dám tin "Hữu Thiên! Ngươi điên rồi! Ngươi bình tình, bình tĩnh lại đi! Nếu như ngươi thực sự làm như vậy, Tuấn Tú sẽ hận ngươi cả đời!"
.
"Thực vậy sao?! Bởi đến tột cùng, cả đời này đệ ấy cũng đâu nhớ ra ta!" – Hữu Thiên lập tức phản bác.
.
"Tại Trung, đệ không cần nhiều lời với gã! Phác Hữu Thiên đã phát điên rồi! Đệ không cần lo cho chúng ta, mau mau dẫn Tuấn Tú chạy đi!" – Hi Triệt hô lớn.
.
Tại Trung không trả lời, chỉ liên tiếp lắc đầu.
.
Chạy đi ư? Ta thế nào bỏ chạy khỏi đây? Bộ dạng của Hữu Thiên một chút cũng không giống như đang nói đùa, ta làm sao có thể bỏ lại Duẫn Hạo, bỏ lại mọi người mà một mình đi tìm Tuấn Tú đây!
.
"Kim Tại Trung! Nể tình ngươi năm xưa đã thay ta chịu một kiếm, ta có thể tha cho ngươi một mạng! Ngươi mau tránh ra! Bằng không đừng trách ta trở mặt vô tình!" – Hữu Thiên nói xong liền tiến thêm vài bước, mũi kiếm chỉ thẳng vào yết hầu y.
.
"Phác Hữu Thiên! Ngươi dám làm Tại Trung bị thương, ta tuyệt đối không tha cho ngươi!" – Duẫn Hạo tức giận trừng mắt nhìn Hữu Thiên, nhãn thần tràn đầy khẩn trương"Bộ dạng kia của Phác Hữu Thiên cứ như thể gã đã mất toàn bộ khống chế vậy! Ta thực sự rất sợ gã sẽ khiến Tại Trung bị thương tổn!"
.
"Ha ha!" – Hữu Thiên cười nhạt hai tiếng, ánh mắt nhìn Duẫn Hạo tràn đầy khinh miệt "Với khả năng hiện tại, ngươi có thể làm khó dễ được ta sao?"
.
Hàn Canh từ đầu đến cuối không hề lên tiếng, chỉ lẳng lặng quan sát biểu tình lãnh khốc của Hữu Thiên, khẽ nheo mắt, âm thầm vận nội công, nhằm hóa giải đòn điểm huyệt của gã.
.
Ta có cảm giác những việc Hữu Thiên đang làm có điểm kỳ quái! Nếu như Hữu Thiên thực sự muốn lấy mạng mấy người bọn ta, thì vừa nãy gã bất ngờ tấn công, hoàn toàn có thể một chiêu kết liếu, không cần phải điểm huyệt tất cả rồi nói quang co một vòng như vậy?!
.
Hơn nữa ta từng có thời gian tiếp xúc với Hữu Thiên, ta cảm nhận được gã không phải người như vậy! Nếu đổi lại người hóa điên là Duẫn Hạo thì chỉ có hắn mới dám làm ra những chuyện "ngọc thạch câu phần" như thế này! Thế nhưng Hữu Thiên tuyệt không phải hạng người đó, chỉ sợ lúc này gã đang có dụng ý khác! Chỉ là ta không biết vì nguyên nhân gì, trong lòng lại dâng lên dự cảm bất an!
.
Đúng lúc này, Tại Trung rút Nhuyễn Kiếm quấn bên thắt lưng Duẫn Hạo ra, cùng Hữu Thiên giằng co.
.
Gã thấy thế chỉ khinh miệt cười cười, trên mặt tràn đầy xem thường "Nếu là chín năm trước, có thể ta không phải là đối thủ của ngươi! Thế nhưng hiện tại, ngươi chỉ là một phế nhân đã mất toàn bộ võ công! Ta thật lòng khuyên ngươi không nên không biết tự lượng sức mình như vậy!"
.
"Cho dù ta chết, ta cũng không cho phép ngươi thương tổn bọn họ!" – Tại Trung vô cùng nghiêm túc "Hữu Thiên! Ngươi tỉnh táo lại đi! Nếu như ngươi thực sự yêu Tuấn Tú, ngươi hẳn là không nên làm chuyện khiến đệ ấy bị tổn thương a!"
.
"Ngươi câm miệng!" – Hữu Thiên bất ngờ quát lớn "Nếu không phải vì ngươi, ta và Tuấn Tú thế nào lâm vào tình cảnh ngày hôm nay?! Vì sao? Vì sao bảy năm trước Long Tiên Thảo kia không giết chết ngươi?! Nếu như lúc đó ngươi chết đi, vậy thì hiện tại chuyện gì cũng không phát sinh!"
.
Những lời của Hữu Thiên khiến Tại Trung ngây người, trong lòng run rẩy, nhãn thần tràn đầy bi thương.
.
"Phác Hữu Thiên! Ngươi nói bậy bạ gì vậy?!" – Duẫn Hạo tưởng như phát điên, gầm lên với Hữu Thiên.
,
"Ta nói sai sao?!" – Hữu Thiên thản nhiên nói, lại tiến về phía trước hai bước nữa, trường kiếm lóe lên quang mang băng lãnh "Tất cả đều vì ngươi!" – Gã lạnh lùng nhìn Tại Trung chằm chằm, trong mắt không có mảy may ôn độ "Ngươi đã muốn ngăn cản ta! Vậy thì ta đây trước tiên kết liễu ngươi, rồi sẽ từng bước từng bước một giải quyết bọn họ!" – Hữu Thiên nói xong, một kiếm hung hăng vung về phía Tại Trung.
.
Tại Trung vội vàng nâng Nhuyễn Kiếm chống đỡ. Thời điểm hai lưỡi kiếm va vào nhau, y chỉ cảm thấy cánh tay phải chịu chấn động đến tê dại. Cho dù kiếm pháp của Tại Trung có tinh diệu đến đâu, thế nhưng bản thân không hề có nội lực, y làm sao có thể chống đỡ được đòn tấn công dồn dập, ngoan tuyệt của Hữu Thiên, chỉ có thể chật vật né tránh mũi kiếm đâm về phía mình. Còn gã, một chút cũng không lưu tình, chiêu nào chiêu nấy đều trí mệnh! Rất nhanh, Hữu Thiên đã tận dụng được sơ hở mà tung một cước vào trúng vai trái của Tại Trung, khiến y ngã khuỵu xuống đất, sau đó không hề do dự, mũi kiếm nhắm thẳng vào cổ đối phương.
.
"Phác Hữu Thiên!" – Duẫn Hạo thấy thế không khỏi kinh hô một tiếng, ánh mắt nhìn Hữu Thiên tràn đầy cầu khẩn "Ta xin ngươi, đừng thương tổn Tại Trung!"
.
Khóe môi lại cong lên, Hữu Thiên ngẩng đầu, nhìn Duẫn Hạo "Thực sự là hiếm có! Ta cư nhiên được nghe thấy từ 'xin' do chính miệng Trịnh Trang chủ nói ra a!"
.
"Hữu Thiên! Vì sao ngươi lại biến thành như vậy?" – Tại Trung chật vật nằm trên mặt đất, trong mắt tràn đầy thống khổ.
.
Trong trí nhớ của ta, Hữu Thiên là một người như vậy ôn hòa, như vậy lãnh tĩnh, hiếm khi chứng kiến gã mất đi lý trí, không thể kiểm soát bản thân! Thế nhưng Phác Hữu Thiên hiện tại lại có bộ dạng điên cuồng khiến người khác kinh sợ! Ta thực sự không thể tin được, người đang đứng trước mắt ta lại là Hữu Thiên!
.
"Vấn đề này ngươi xuống dưới địa ngục mà hỏi Diêm Vương Gia đi!" – Hữu Thiên nói, giơ kiếm đâm xuống.
.
"Dừng tay!"
.
Đúng lúc này, một tiếng giận dữ vang lên, lập tức khiến Hữu Thiên ngừng mọi động tác.
.
Nghe được thanh âm quen thuộc, thân hình gã thoáng khựng lại, biểu tình trong nháy mắt biến thành nhu hòa vô tận, tựa hồ còn thở dài một hơi. Song song, đạm đạm nhất tiếu, để lộ ra thoải mái cùng giải thoát.
.
Biến hóa của Hữu Thiên toàn bộ thu hết vào mắt Tại Trung, nhất thời, y cảm thấy đầu óc nổ"Oanh" một tiếng, dự cảm bất an tận đáy lòng trào lên như bão lũ.
.
"Không được thương tổn ca của ta!" – Người vừa xuất hiện chính là Tuấn Tú, phía sau cậu là Hách Tại và Đông Hải.
.
Tận mắt thấy bốn vị ca ca của mình bị một kẻ xa lạ không chế, cậu không khỏi nhíu mày lo lắng, trong lòng dâng lên đồng thời sợ hãi cùng phẫn nộ, bất giác rút ra bảo kiếm tùy thân, gần như tàn nhẫn đâm về phía Hữu Thiên.
.
Nếu như nam tử kia có thể đánh bại bốn vị ca ca của ta, vậy thì võ công của gã nhất định là thâm sâu khó lường! Tuy rằng ta không thích sát nhân, thế nhưng lúc này đây ta chỉ còn cách hạ sát thủ với nam từ kia! Bằng không ta tuyệt không có phần thắng!
.
Cảm giác được sát khí nồng đậm ập tới từ phía sau, Hữu Thiên không hề khẩn trương, chỉ là bình thản thu kiếm vào bao, chậm rãi xoay người lại.
.
Ta... Chính là chờ khoảnh khắc này!
.
Tại trung thấy thế nhất thời minh bạch triệt để ý đồ của Hữu Thiên, chỉ cảm thấy tâm can chỉ sau giây lát đã rối tung vào nhau, khiến y không có cách nào hô hấp.
.
"Tuấn Tú! Đừng ~~~~~!!"
___________________________________
"Tuấn Tú! Đừng ~~~~~!!"
.
Song song với tiếng hét lớn của Tại Trung, mũi kiếm của Tuấn Tú dứt khoát đâm qua ngực Hữu Thiên. Da thịt mềm yếm không thể ngăn cản được thiết khí1 sắc bén, sau lưng gã, thân kiếm lộ ra chừng ba thốn2, tiên huyết nhất thời nhiễm đỏ vạt áo thiên thanh.
.
Chứng kiến cảnh tượng đó, tất cả mọi người có mặt đều ngây dại, sững sờ nhìn Hữu Thiên, thậm chí còn quên cả phản ứng.
.
Tuấn Tú có lẽ là người sợ hãi nhất, cậu nhìn khuôn mặt xa lạ nhưng lại mang theo thân thuộc mơ hồ của Hữu Thiên, chỉ cảm thấy trái tim đau đớn như bị xé rách chỉ trong nháy mắt.
.
Hít một hơi lạnh lẽo, Tuấn Tú kinh hoàng buông lỏng chuôi kiếm, thối lui mấy bước về phía sau, hai mắt rưng rưng.
.
"Ngươi..." – Nhìn chằm chằm Hữu Thiên, trong mắt là lo sợ cùng không giải thích được.
.
Ta không hiểu?! Ta thực sự không hiểu?! Nam từ trước mắt kia vì nguyên nhân gì không né tránh một kiếm của ta? Thậm chí không phải vì tránh không được, mà người kia căn bản là không thèm tránh! Vì sao? Người kia vì sao lại muốn như vậy? Còn ta nữa, vì nguyên do gì trái tim lại đau đớn như vậy, thống khổ như vậy?