Ngây ngẩn ngồi bên cửa sổ, ngẩng đầu quan sát nguyệt hằng tròn vành vạnh như câu trên dạ không, Hữu Thiên chỉ cảm thấy thân tâm trống rỗng.
.
Theo tập quán, có lẽ lúc này gã đã sớm lẻn vào Minh trang tìm gặp Tuấn Tú, thế nhưng đêm nay, Hữu Thiên đã từ bỏ! Nguyên nhân một phần là vì trưa nay, trước Phẩm Minh cư, gã đã mất lý khiến khiến Tuấn Tú sợ hãi "Nếu lúc này ta lại xuất hiện trước mắt Tuấn Tú, sợ rằng sẽ khiến đệ ấy sợ càng thêm sợ! Nguyên lai, so với nhãn thần xa lạ của Tuấn Tú, thì ánh mắt e ngại mà đệ ấy sẽ dành cho ta còn khiến Phác Hữu Thiên sụp đổ, thống khổ hơn vạn phần!"
.
Hữu Thiên chính là vĩnh viễn không thể quên được cái đêm định mệnh đó, khi Tuấn Tú ở bên dưới gã lộ ra biểu tình kinh khủng cùng bất đắc dĩ đến cỡ nào "Mỗi khi nhớ lại đêm hôm đó, lồng ngực ta liền co rút đau đớn chẳng khác gì hứng chịu vạn tiễn xuyên tâm! Kỳ thực kể từ thời điểm nghiệt ngã đó, thân tâm ta không ngừng đau đớn, thế nhưng bởi vì quá mức khổ sở, mà ta càng cố sức khiến Tuấn Tú bị thương tổn, càng thêm điên cuồng cầm giữ!"
.
Phác Hữu Thiên ơi Phác Hữu Thiên! Làm tất cả chỉ vì ngươi sợ mất đi, kết cục cuối cùng thì sao, chung quy chỉ còn lại hai bàn tay trắng!
.
Cốc! Cốc! Cốc!
.
Những tiếng gõ cửa vang lên cắt ngang suy nghĩ của Hữu Thiên, gã thoáng nghiêng đầu về phía ồn ào truyền ra, khàn khàn lêm tiếng "Vào đi!"
.
Một gã đệ tử đẩy cửa tiến vào, kinh cẩn lễ phép chậm rãi đi đến trước mặt Hữu Thiên "Chẳng hay Các chủ triệu thuộc hạ đến có gì phân phó?"
.
Hữu Thiên không nói, cầm lấy phong thư đã dán kín đặt trên bàn, đưa cho người nọ.
.
"Ngươi ngay sớm mai hãy trở về Yên Vũ các, giao bức thư này cho Thiếu các chủ! Nói với đệ ấy rằng, cho dù có chuyện gì xảy ra, Yên Vũ các vĩnh viễn cũng không được trở thành kẻ địch của Minh trang, nghe rõ mạ?" – Hữu Thiên nghiêm túc phân phó.
.
"Vâng! Thuộc hạ nhớ kỹ!" – Người đệ tử nọ tiếp nhận phong thư, cung kính trả lời.
.
"Được rồi! Ngươi lui xuống đi!" – Hữu Thiên phất phất tay.
.
"Vâng!" – Người nọ nhận lệnh liền thối lui ra ngoài.
.
Hữu Thiên lần thứ hai trở lại vị trí bên cửa sổ, nhìn minh nguyệt sáng tỏ giữa trời đêm tối tăm, khóe môi dần cong lên, lộ ra tiếu ý nhàn nhạt
.
Tuấn Tú! Nếu như sự tồn tại của Phác Hữu Thiên chỉ khiến đệ chịu thêm thương tổn, vậy ta sẽ ly khai, triệt để ly khai! Ngày mau chúng ta sẽ chấm dứt mọi chuyện, có được không?!
.
Ta chỉ hy vọng sau khi ta biến mất, đệ có thể chân chính bắt đầu sống lại một lần nữa! Mặc kệ, tương lai sẽ có người nào khác canh giữ ở bên cạnh đệ, ta chỉ mong mỏi Tuấn Tú của ta được hạnh phúc! Chỉ cần như vậy thôi, đối với Phác Hữu Thiên đã là quá đủ...
______________________________
Xong rồi! Thiên ca nung nấu suy nghĩ muốn quyên sinh rồi!