Ngày hôm sau, thái dương cao cao treo trên khoảng không rộng lớn.
.
Trước Phẩm Minh cư, Hữu Thiên thần thờ đứng một mình, ánh mắt vô thần nhìn đoàn người đi qua đi lại phía trước, trên mặt không có bất cứ biểu tình gì.
.
Từ sáng sớm, gã đã tới đây, thấp thỏm chờ đợi, mãi mà không thấy Tuấn Tú xuất hiện. Sau đó, Hữu Thiên vẫn một mực đứng chờ, chờ, chờ cho tới khi mặt trời đã muốn chiếu thẳng xuống đỉnh đầu, bóng hình của Tuấn Tú như cũ xa xăm. Kỳ thực trong lòng gã biết rõ, Tuấn Tú căn bản không có khả năng nhớ đến giao hẹn của hai người, càng không thể đến đây như đã hứa. Chỉ là Hữu Thiên vẫn muốn chờ, muốn đợi một kỳ tích xuất hiện!
.
Nhìn đoàn người rộn ràng huyên náo đi qua đi lại trước mắt, tâm tư của Hữu Thiên tựa hồ cũng theo gió mà trôi dạt đến một nơi rất xa...
.
Ta còn nhớ lần đầu tiên đưa Tuấn Tú về đến Giang Nam, đệ ấy lúc nào cũng thích quấn lấy ta, muốn ta dẫn đi thăm thú chợ đêm! – Khi đó, Hữu Thiên mặc dù nặng lòng, không thể để Tại Trung ở một mình, thế nhưng càng không muốn làm trái với tâm ý của Tuấn Tú, bởi vậy gã đã thuyết phục y cùng hai người đi dạo chơi.
.
Nhớ lúc đó, ta tuy đi bên cạnh Tại Trung, thế nhưng ánh mắt vẫn một mực đuổi theo Tuấn Tú, chỉ sợ bản thân nhất thời không cẩn thận, để lạc mất đệ ấy trong đám đông tấp nập! Chỉ là có cẩn thận đến thế nào, thỉnh thoảng ta vẫn lạc mất Tuấn Tú! Sau đó ta không còn dẫn Tuấn Tú ra khỏi Yên Vũ các nữa, càng không cho phép đệ ấy một mình đi trên phố!
.
Thế nhưng nguyên nhân khiến Hữu Thiên làm một việc ích kỷ như vậy không phải vì gã ngại phiền phức, mà là do quá mức quan tâm, không muốn đối phương ra khỏi tầm mắt!
.
Đáng tiếc, ta khi đó chính là hoàn toàn chìm trong u mê!
.
Từ đằng xa có một thân ảnh bạch sắc kéo thần chí của Hữu Thiên quay trở lại. Gã ngây ngốc nhìn người trên tay cầm theo xâu đường nhân đi về phía mình, trong lòng dâng lên tư vị không thể diễn đạt bằng lời.
.
Tuấn Tú!.Là Tuấn Tú!
.
Đệ ấy đang tới! Đệ ấy cong nhớ giao hẹn giữa chúng ta! Rốt cuộc... Ruốt cuộc đệ ấy có thể nhớ được ta!
.
Lúc này trong mắt Hữu Thiên chỉ có một mình Tuấn Tú, hoàn toàn bỏ qua những người đi bên cạnh, thậm chí còn bỏ qua cả nhãn thần của cậu. Ánh mắt của Tuấn Tú chính là hoàn toàn không nhìn về phía gã.
.
Tại Trung đi bên cạnh Tuấn Tú từ lâu đã trông thấy Hữu Thiên ngây ngốc đứng trước Phẩm Minh cư, y có thể dễ dàng nhận ra biểu tình cuồng hỉ của gã khi trông thấy cậu xuất hiện. Trong lòng Tại Trung không khỏi cảm thấy thương tiếc!
.
Tuấn Tú thực sự không hề nhớ đến giao ước với Hữu Thiên, đệ ấy chỉ đơn thuần là ra ngoài dạo chơi mà thôi! Ngày hôm nay biết sẽ có lễ hội ở Vãn Thu trấn, cho nên từ sáng sớm Tuấn Tú đã không thể kiềm chế, ầm ĩ muốn tất cả mọi người cùng đệ ấy đi chơi. Rơi vào đường cùng, ta, Duẫn Hạo, Hi Triệt ca, Hàn Canh ca, còn cả Hách Tại và Đông Hải đành kéo nhau cùng Tuấn Tú ra ngoài!
.
Y cùng Hi Triệt đêm hôm qua đã vô tình nghe được cuộc đối thoại giữa Tuấn Tú và Hữu Thiên, bởi vậy thấy giờ Ngọ sắp tới, cả hai đều tận lực không cho cậu đến gần Phẩm Minh cư. Thế nhưng Tuấn Tú không ngừng làm nũng, một mực muốn đi đến đây! Sự việc sắp sửa phát sinh, quả thực chẳng ai có khả năng ngăn cản!
.
Khẽ thở dài một hơi, Tại Trung nghiêng người dựa vào Duẫn Hạo đi bên cạnh, trong mắt tràn đầy lo lắng.
.
Duẫn Hạo hiển nhiên minh bạch Tại Trung đang vướng bận chuyện gì, vòng tay ôm lấy thắt lưng y, an ủi trong thâm lặng "Bọn ta cũng từng dằn vặt đối phương, bởi vậy ta hiểu được, sự tình đã đi đến nước này, trừ phi hai người kia có thể cởi bỏ khúc mắc, ngoại nhân căn bản không thể nhúng tay! Phác Hữu Thiên, trong chúng ta chẳng ai có thể giúp được ngươi!"
.
Lúc này, Hữu Thiên đang đi về phía Tuấn Tú, chậm rãi, gần như đi từng bước một, tựa hồ sợ cậu sợ hãi. Thế nhưng, Hữu Thiên đã đi đến trước mắt Tuấn Tú, vậy mà cậu không hề liếc mắt nhìn qua dù chỉ một lần, như cũ đi qua gã, hoàn toàn không để ý đến đối phương, phảng phất nam tử đứng chắn trước mặt mình kia chỉ đơn giản là một người xa lạ.
.
Nhất thời, Hữu Thiên toàn thân cứng đờ, vui mừng trong đáy mắt chỉ sau giây lát đã hoàn toàn biến mất không còn bóng dáng, thay thế nó là tuyệt vọng vô tận. Gã có cảm giác bản thân tựa hồ đang bồng bềnh trên một đám mây, rồi đột ngột rơi xuống vực sâu, ngã đến phấn thân toái cốt1.
.
Tuấn Tú... Nguyên lai đệ không hề nhớ ra ta! Nguyên lai, ta dù có cố gắng đến đâu cũng không thể lưu lại bóng hình trong tâm trí đệ! Tất cả của tối hôm qua, đệ đã quên hết rồi sao? Không gặp không về, đó là lời đệ đã nói với ta, vậy vì sao đệ lại nuốt lời?! Vì sao một lần lại một lần, không ngừng dằn vặt ta?!
.
"KIM TUẤN TÚ!"
.
Hữu Thiên đột nhiên xoay người, hướng về phía Tuấn Tú, quát lớn.
.
Tuấn Tú sửng sốt, không khỏi quay người lại, ngỡ ngàng không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, chỉ cảm thấy lóa mắt, rồi hai vai bị một ai đó nắm thực chặt, siết đến mức xương cốt đau đớn.
.
"Vì sao? Vì sao?! Vì sao lại đối xử như thế với ta?! Đệ thực tàn nhẫn, tàn nhẫn đến cực điểm!" – Hữu Thiên giống như phát điên, liên tục lay người Tuấn Tú, mất toàn bộ lý trí gào thét "Từ đầu tới cuối đệ không hề cho ta một cơ hội để hối lỗi! Ngay cả cơ hội để nói một câu 'Ta đã sai rồi', đệ cũng chưa từng cho ta! Đầu tiên là thương tổn chính mình, tự bế ngũ cảm, sau đó liền quên lãng ta! Đệ có hay không suy nghĩ đến cảm thụ của ta?!
Ta biết ta đã khiến đệ đau lòng, thế nhưng đệ có biết ta có lòng ta bao nhiêu bi thương không?! Ba tháng, là ba tháng đó! Ta thực sự chịu đựng đủ rồi! Chẳng thà đệ dùng một đao giết ta đi còn hơn! Đệ nếu như hận ta đến như vậy, hãy giết ta đi! Lập tức giết ta!"
.
Những người đi bên cạnh Tuấn Tú trông thấy một Hữu Thiên đã hoàn toàn lâm vào điên cuồng như vậy nhất thời đều ngây ngẩn. Tại Trung là người đầu tiên có phản ứng, vội vàng bước đến dùng hết sức giằng Hữu Thiên ra.
.
"Hữu Thiên, ngươi làm sao vậy? Ngươi bình tĩnh một chút, có được không? Ngươi đang làm Tuấn Tú sợ đó!" – Tại Trung vừa nói vừa kéo Tuấn Tú hai mắt mở to, hoàn toàn lúng túng vào lòng mình.
.
"Cút ngay!" – Hữu Thiên dùng sức đẩy Tại Trung ra, nhãn thần cuồng loạn.
.
Duẫn Hạo đứng một bên trông thấy thế vội vàng phi thân ra, đỡ lấy Tại Trung, tức giận quát gã "Phác Hữu Thiên! Ngươi điên rồi!"
.
"Đúng! Ta điên rồi! Ta nhanh bị đệ bức đến điên rồi! Đến tột cùng đệ muốn ta phải làm sao?! Phải làm sao?!" – Hữu Thiên không để ý đến Duẫn Hạo, chỉ biết điên cuồng rống về phía Tuấn Tú.
,
Hi Triệt thấy tình cảnh đó, nhịn không được muốn bước lên, thế nhưng lại bị Hàn Canh ngăn cản "Chuyện giữa hai người họ, phải để chính hai người tự giải quyết! Tuấn Tú không thể sống mãi trong trí nhớ giả tạo kia được, sự kích động của Hữu Thiên biết đâu có thể giải trừ được Nhiếp Hồn Thuật! Chỉ có đối diện với hiện thực, Tuấn Tú mới có thể tháo gỡ được khúc mắc, đồng thời đạt được hạnh phúc chân chính a!" – Hàn Canh giải thích.
.
"Thế nhưng..."
.
"Yên tâm đi! Chúng ta có nhiều người như vậy, nếu thực sự Hữu Thiên có mất khống chế đi chăng nữa, cũng không thể thương tổn Tuấn Tú được đâu! Trước tiên nên tĩnh quan kỳ biến2!" – Hàn Canh tận lực trấn an.
.
Hi Triệt nghe xong không khỏi nhíu mày, mặc dù không thể an tâm, thế nhưng vẫn nghe lời Hàn Canh, không hề có bất cứ hành động gì, chỉ là lo lắng quan sát Tuấn Tú lúc này đang cực kỳ sợ hãi.
.
Tuấn Tú lúc này hoàn toàn không hiểu được chuyện gì đang diễn ra, cậu căn bản không hiểu được những lời nam tử xa lạ đứng trước mắt vừa nói là có ý tứ gì, chỉ cảm thấy hai vai bị người nọ siết đến đau đớn. Kỳ thực cậu có thể dùng nội lực để đẩy Hữu Thiên ra xa, thế nhưng có lẽ do quá sợ hãi, mà cũng có lẽ là do một nguyên nhân nào đó mạc danh kỳ diệu, Tuấn Tú đã không làm như vậy, hay nói chính xác hơn, không muốn làm như vậy!
.
"Ngươi... Ngươi là..."
.
"Câm miệng!" – Tuấn Tú còn chưa nói hết câu, từ "ai" vẫn chưa kịp thốt lên đã bị Hữu Thiên cắt ngang "Đừng có hỏi ta ba từ đó nữa! Ta không muốn nghe! Ta không bao giờ muốn nghe thấy chúng!" – Gã gào lên bi thương "Đệ đến tột cùng là muốn dằn vặt ta tới khi nào mới bằng lòng bỏ qua?! Đệ chẳng phải quan tâm đến ta nhất ư?! Vậy vì sao? Vì sao..." – Hữu Thiên không nói thêm gì nữa, chỉ cảm trái tim đã tan thành từng mảnh.
.
Vì sao đệ không thấy ta có bao nhiêu bi thương?
.
Vì sao không cảm nhận được trái tim ta cỡ nào đau đớn?
.
Thương tổn đệ là chuyện mà cả đời này Phác Hữu Thiên hối hận nhất, đệ thế nào thống khổ thì ta cũng bấy nhiêu đau lòng! Ta có thể tiếp nhận bất cứ sự nghiêm phạt nào, thế nhưng Tuấn Tú a... Ta chịu không nổi, thực sự chịu không nổi chuyện đệ đã quên mất ta!
.
"Ta..." – Tuấn Tú khó xử lắc đầu, biểu tình tràn đầy mơ hồ, bất lực nhìn về phía Tại Trung và Hi Triệt.
.
Ta thực sự không nhận thức nam tử này! Thế nhưng sự bi thương của người kia vô thức khiến ta thấy cảm động tận đáy lòng, thậm chí trái tim còn dị thường đau đớn! Ta rất muốn nói lời an ủi, muốn xoa dịu vết thương của người kia, nhưng... nhưng ta phải nói sao cho phải đây? Ta quả thực không biết bản thân nên nói thế nào?!
.
"Đủ rồi, Hữu Thiên! Ngươi mau buông Tuấn Tú ra! Ngươi nên hiểu rằng, Tuấn Tú không thể nhận ra ngươi!" – Trông thấy biểu tình mờ mịt khó hiểu của Tuấn Tú, Tại Trung nhịn không được, lần thứ hai tiến lên khuyên bảo Hữu Thiên.
.
"Đệ ấy không thể nhận ra ta sao?" – Khóe môi Hữu Thiên vô lực công lên "Ở cùng nhau bảy năm, ngươi có thể nói đệ ấy không thể nhận ra ta sao?! Không sai! Ta đã làm sai rất nhiều chuyện, thế nhưng đệ ấy có thể đối xử với ta như thế này ư?! Ký ức trong bảy năm trời, đệ ấy muốn xóa là xóa, nói không cần thì không cần! Đối với ta như vậy là công bằng sao?!" – Hữu Thiên giận dữ hét lên.
.
"Thế nhưng ngươi có từng đối xử công bằng với Tuấn Tú sao?" – Đông Hải từ đầu đến cuối chỉ đứng yên lặng bên cạnh Hách Tại rốt cuộc đã lên tiếng "Ta từng được nghe lể về chuyện của hai người! Trong bảy năm, Tuấn Tú thương tâm khổ sở ở bên cạnh ngươi, có bao giờ ngươi quan tâm đến cậu ấy, dù chỉ một lần? Ngày qua ngày, một mực ở bên cạnh, chứng kiến ngươi yêu thương người khác, Tuấn Tú phải chịu bao nhiêu dày vò, ngươi có biết hay không?
Ngươi trách Tuấn Tú lựa chọn quên đi ngươi, thế nhưng những chuyện ngươi đã gây ra đối với cậu ấy, ngươi nói thử xem, Tuấn Tú phải làm sao? Tuấn Tú không muốn hận ngươi, bởi vì ngươi là người cậu ấy yêu nhất! Bởi vậy mà cậu ấy bắt đầu oán hận chính ca ca của mình, cho dù trong thâm tâm, Tuấn Tú hiểu rõ, Tại Trung ca không hề liên quan đến chuyện đó!
Mấu thuẫn giằng xé nội tâm khiến Tuấn Tú căm ghét chính bản thân mình! Cậu ấy không có cách nào để đối diện với hiện thực, ngươi cho rằng Tuấn Tú vì nguyên nhân gì mà tự bế ngũ quan?! Tình cảnh của ngày hôm nay hay Tuấn Tú của hiện tại đều do Phác Hữu Thiên ngươi dồn ép mà nên! Nếu như ngươi không thể yên lặng canh giữ ở bên cạnh cậu ấy, vậy hãy buông tay đi! Hãy để Tuấn Tú có một tương lai hạnh phúc, cho dù không phải vì ngươi!"
.
Những lời của Đông Hải khiến Hữu Thiên nhất thời á khẩu, không thể trả lời. Toàn thân giống như bị hắt một chậu hàn thủy giữa trời đông lạnh đến cắt da cắt thịt. Đôi tay gã không còn sức lực, rời khỏi hai vai Tuấn Tú, buông thõng sang hai bên, đáy mắt là đau đớn chẳng thể nào xua tan.
.
"Tuấn Tú! Đừng để ý đến gã điên này, chúng ta đi chơi tiếp đi!" – Đông Hải thấy thế tiến lên kéo tay Tuấn Tú, xoay người ly khai.
.
Tuấn Tú vẫn còn mờ mịt, để mặc cho Đông Hải lôi kéo, thỉnh thoảng còn quay đầu nhìn lại Hữu Thiên vẫn đứng yên tại chỗ, lồng ngực như bị đao nhọn cắt qua.
.
Nam tử kia tuy rằng ta không hề nhận thức, thế nhưng trái tim ta lại bị cảm xúc của người ấy tác động?!
.
Hi Triệt cùng Hàn Canh đi ngay phía sau Tuấn Tú, Tại Trung nguyên bản muốn đến gần an ủi Hữu Thiên mấy câu, lại bị Duẫn Hạo ngăn cản, nhẹ nhàng lắc đầu "Đệ không giúp được, cũng không an ủi được đâu! Cứ để gã hảo hảo suy nghĩ một chút đi!"
.
Tại Trung nghe xong thoáng nhíu mày, khẽ thở dài một tiếng, cùng Duẫn Hạo ly khai, để lại Hữu Thiên cô độc đứng im lìm.
.
Hữu Thiên ngơ ngác nhìn thân ảnh của Tuấn Tú dần rời xa, chỉ cảm cả người rất nhanh bị đào khoét đến trống rỗng.
.
Nam từ tóc vàng kia nói rất đúng, ta chưa từng đối xử công bằng với Tuấn Tú?! Bởi vì Tại Trung, không biết đã có bao nhiêu lần ta khiến đệ ấy đau lòng, từng chút từng chút một gây nên những vết thương trần trụi nặng nề, lại còn ích kỳ không cho đệ ấy trốn tránh!
.
Phác Hữu Thiên, người như ngươi lấy đâu ra tư cách trách cứ Tuấn Tú chứ?!
.
Chỉ là... Tuấn Tú... Ta đau lắm! Ta thực sự đau lắm! Đau đớn muốn phát điên! Ta chẳng thể chịu đựng được nhãn thần xa lạ mà Tuấn Tú dành cho ta nữa rồi, cũng chẳng còn khí lực để kiên nhẫn tiếp nhận nữa!
.
Tuấn Tú... Tuấn Tú... Nếu thực sự chỉ có thể buông tay đệ, Phác Hữu Thiên ta thà rằng biến mất khỏi thế gian này!
________________________________
1 Phấn thân toái cốt: thịt nát xương tan.
2 Tĩnh quan kỳ biến: kiên nhẫn quan sát sự vật biến đổi, tránh "rung cây nhát... khỉ"