Để Ta Làm Thế Thân

Chương 72






Bên ngoài đại môn Minh trang, Hi Triệt rút lại trường tiên đã trói Hữu Thiên, sau đó lạnh lùng vung roi, liên tiếp quất xuống gã vốn ngã trên mặt đất, trong mắt không có lấy một tia ấm áp.


.


"Phác Hữu Thiên! Ngươi đã cứu Tại Trung hai lần, cũng từng giúp đỡ đệ ấy trong hoàn cảnh khốn cùng nhất, bởi vậy ngày hôm nay Kim Hi Triệt ta tha mạng cho ngươi! Thế nhưng từ nay trở về sau, ta không cho phép ngươi bước vào Minh trang dù chỉ nửa bước, càng không cho phép ngươi tới đây quấy rầy Tuấn Tú! Đệ ấy đã hoàn toàn lãng quên ngươi, vĩnh viễn cũng không nhớ lại đâu!" – Hi Triệt nói xong xoay người muốn đi vào trong trang.


.


"Mấy người đã làm gì Tuấn Tú?!" – Hữu Thiên ngẩng đầu, hướng về phía bóng lưng của Hi Triệt, lớn tiếng chất vấn.


.


Ta nghĩ không ra, thực sự nghĩ không ra, vì sao Tuấn Tú lại biến thành như vậy? Rõ ràngmới tối hôm qua thôi, chúng ta vẫn còn có thể nói cười với nhau, thế mà chỉ sau một đêm, đối với Tuấn Tú, Phác Hữu Thiên đã thành kẻ xa lạ xấu xa đột nhập vào phòng khi chưa có sự cho phép! Ta không hiểu, thực sự không thể hiểu nổi?!


.


Hi Triệt dừng bước, xoay người lại nhìn Hữu Thiên, nhãn thần băng lãnh dị thường.


.


"Chúng ta đã làm gì Tuấn Tú ư?" – Hi Triệt lạnh lùng nhếch khóe môi, trong mắt lộ ra sát ý "Câu này đáng lẽ ngươi phải hỏi chính bản thân mình mới đúng chứ? Tự vấn lại lương tâm của ngươi xem mấy năm qua, ngươi đã đối xử thế nào với Tuấn Tú?!" – Nhãn thần của Hi Triệt nháy mắt biến thành sắc bén lãnh liệt, giận dữ trong lòng tưởng đã xẹp xuống một lần nữa bùng lên không thể kiểm soát.


.


"Ngươi còn nhớ rõ không? Cái đêm trước ngày ngươi cùng Tuấn Tú thành thân, ta đã đơn độc đi tìm ngươi, ta đã cảnh cáo ngươi rằng nếu ngươi không thể buông tay khỏi Tại Trung, không thể toàn tâm toàn ý yêu thương Tuấn Tú, vậy thì đừng nên thành thân với đệ ấy! Thế nhưng chính ngươi, chính miệng Phác Hữu Thiên ngươi đã nói với ta, ngươi sẽ hảo hảo chiếu cố Tuấn Tú, sẽ không để đệ ấy phải chịu mảy may ủy khuất! Vậy mà hiện tại thế nào, ngươi nói cho ta nghe xem?!


Ngươi đã khiến Tuấn Tú thành bộ dạng gì?! Nhớ lại năm xưa, khi ba huynh đệ chúng ta lang thang đầu đường xó chợ, lâm vào cảnh khốn cùng không sao kể siết, ta và Tại Trung đã phải nỗ lực biết nhường nào, không để Tuấn Tú phải chịu dù nửa điểm ủy khuất! Vậy mà Phác Hữu Thiên ngươi dám... Ngươi dựa vào cái gì?! Ngươi lấy đâu ra tư cách để có thể thương tổn đệ ấy đến mức đó?!" – Nói xong câu sau cùng, thanh âm của Hi Triệt mơ hồ lộ ra run rẩy.


.


Bởi vì Tuấn Tú nhỏ nhất, bởi vậy khi còn tại thế, phụ thân và nương luôn yêu thương đệ ấy nhất! Thời điểm Vương phủ gặp phải đại họa, nương trước khi bị bắt đi đã căn dặn ta và Tại Trung nhất định phải chiếu cố Tuấn Tú thật tốt! Thế mà ta... ta đã phụ sự ủy thác của nương!


.


Nghe Hi Triệt nói xong, Hữu Thiên chỉ trầm mặc, không nói năng gì, cật lực chống đỡ thân thể ngồi dậy, rồi quỳ rạp trên mặt đất, sau đó ngẩng đầu nhìn Hi Triệt, chậm rãi chậm rãi lên tiếng "Không sai! Là ta đã làm Tuấn Tú phải chịu rất nhiều tổn thương, Phác Hữu Thiên ta không có bất cứ biện bạch gì về tội lỗi bản thân đã mắc phải! Thế nhưng mấy người thì sao? Mấy người nghĩ làm như vậy thực sự sẽ khiến Tuấn Tú tốt hơn ư?!


Để hai kẻ lai lịch bất minh phong bế toàn bộ ký ức của đệ ấy! Hơn nữa... Hơn nữa không biết bọn họ còn làm trò quỷ quái gì với Tuấn Tú! Rõ ràng ngày hôm qua vừa gặp, vậy mà sang ngày hôm nay đã không còn nhớ rõ nữa! Một Tuấn Tú như vậy còn là Kim Tuấn Tú hoàn chỉnh hay không?! Huynh là thân ca ca của đệ ấy, làm như thế chính là cách yêu thương, cách bảo hộ của huynh sao?!"


.


"Đó hoàn toàn là lựa chọn của Tuấn Tú!" – Hi Triệt lớn tiếng phản bác "Ngươi cho rằng ta mong muốn Tuấn Tú biến thành như vậy sao?! Là ngươi, là do chính Phác Hữu Thiên ngươi đã bức Tuấn Tú làm như vậy! Đệ ấy đã tự nguyện tiếp nhận Nhiếp Hồn Thuật, cũng tự nguyện lựa chọn vĩnh viễn sẽ không nhớ ra ngươi nữa! Tuấn Tú thậm chí còn yêu cầu Đông Hải không nói ra ám ngữ để hóa giải Nhiếp Hồn Thuật, nói cách khác đệ ấy vĩnh viễn cũng không có khả năng khôi phục lại ký ức!


Tuấn Tú sẽ không ngừng quên ngươi, cho dù ngày hôm nay có đối diện, thế nhưng chỉ cần ngủ qua một đêm, đệ ấy sẽ triệt để lãng quên ngươi! Phác Hữu Thiên ngươi vĩnh viễn cũng không có khả năng lưu lại dù chỉ một vết tích trong tâm trí của Tuấn Tú!" – Thanh âm của Hi Triệt băng lãnh mà tàn khốc, không hề có mảy may tình cảm.


.


Nghe Hi Triệt nói, Hữu Thiên chỉ biết mở to cả hai mắt, toàn thân đều ngây dại.


.


Trong quá khứ, gã tuy chưa từng tận mắt chứng kiến Nhiếp Hồn Thuật, thế nhưng cũng nghe được không ít kiến thức.


.


Nhiếp Hồn Thuật là tuyệt kỹ của một môn phái tại Tây Vực. Nó không những có thể khống chế được tư tưởng, thậm chí cả ký ức của con người, phong thanh truyền lại rằng, trước khi thực hiện Nhiếp Hồn Thuật, người thực hiện phải nói ra ám ngữ với đối phương, bằng không người trúng thuật vĩnh viễn cũng không có khả năng thoát khỏi!


.


Thế nhưng nếu ngay từ đầu, người trúng thuật không hề biết ám ngữ là gì, như vậy... dù có là người thực hiện Nhiếp Hồn Thuật đi chăng nữa cũng không có biện pháp hóa giải! Như vậy có nghĩa... có nghĩa là Tuấn Tú...


.


"Không có khả năng... Không có khả năng..." – Hữu Thiên vô ý thức lắc đầu, trong mắt tràn đầy sợ hãi cùng tuyệt vọng "Tuấn Tú sẽ không làm như vậy... Đệ ấy yêu ta như thế... Tuấn Tú dã nói vĩnh viễn sẽ ở bên ta... Đệ ấy thậm chí còn nguyện ý vì ta mà biến bản thân thành Tại Trung... Cam nguyện trở thành thế thân... Tuấn Tú sao có thể nỡ lòng đối xử với ta như vậy... Không có khả năng... Không có khả năng..."


.


Lúc này tinh thần của Hữu Thiên đã triệt để tan vỡ, gã vô pháp tưởng tượng tình cảnh bản thân đối với Tuấn Tú, vĩnh viễn đều là kẻ xa lạ, chưa từng nhận thức như thế nào? Cũng vô pháp tưởng tượng tình cảnh không còn cậu ở bên, Phác Hữu Thiên sẽ ra sao? Tuy tàn nhẫn, thế nhưng Hữu Thiên không biết tự bao giờ đã có một thói quen kỳ lạ, quen với việc có một Kim Tuấn Tú lẳng lặng chờ đợi bên cạnh, quen với việc có một Kim Tuấn Tú yên lặng luôn yêu thương gã...


.


Ta không thể tưởng tượng được một ngày không còn Tuấn Tú ở bên, Phác Hữu Thiên sẽ biến thành bộ dạng gì nữa?!


.


"Sẽ không... Sẽ không đâu... Tuấn Tú sẽ không tàn nhẫn như vậy đâu! Là các ngươi...Nhất định là do các ngươi làm! Là các ngươi một mực muốn cướp Tuấn Tú khỏi ta! Ta sẽ không để Tuấn Tú đi theo các ngươi, tuyệt đối không!" – Hữu Thiên nói xong liền đứng bật dậy, lao về phía Hi Triệt, nhãn thần tràn đầy hận ý.


.


Hi Triệt thấy thế không khỏi nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia ngoan tuyệt, giơ trường tiên lên, vận đủ mười phần công lực quất về phía Hữu Thiên.


.


Chỉ trong chớp mắt, một thân ảnh lao tới đứng giữa hai người họ, khó khăn lắm mới ngăn cản được Hữu Thiên giáng một chưởng về phía Hi Triệt, thế nhưng cũng song song hứng chịu một roi tàn khốc của Hi Triệt.


.


"Duẫn Hạo!" – Thấy rõ người đứng chắn trước mắt mình, Hi Triệt lấy làm kinh hãi, cuống cuồng ném trường tiên sang một bên, chạy nhanh tới chỗ Duẫn Hạo "Ngươi thế nào? Bị thương có nặng lắm không?! Bộ ngươi là đồ ngốc sao, vì cái gì mà đột ngột lao vào giữa như vậy?!" – Trong mắt Hi Triệt tràn đầy lo lắng.


.


"Bởi vì... Ta thực sự sợ huynh sẽ bị tên tiểu tử kia chọc cho nộ hỏa công tâm a!" – Duẫn Hạo khẽ cười khổ, nhìn Hữu Thiên đã rơi vào điên cuồng, bất đắc dĩ lắc đầu.


.


Kỳ thực từ nãy đến giờ, Duẫn Hạo vẫn lẳng lặng đứng quan sát gần đó, cuộc đối thoại giữa Hi Triệt và Hữu Thiên, một chữ hắn đều nhất thanh nhị sở. Chứng kiến bộ dạng hiện tại của Hữu Thiên, Duẫn Hạo tựa hồ trông thấy được bản thân trong quá khứ.


.


Nhớ lại năm đó, hẳn là ta so với Phác Hữu Thiên hiện tại còn muốn điên cuồng hơn a! Điên cuồng thương tổn Tại Trung, không biết bản thân muốn cái gì, mãi đến khi đánh mất mới chợt minh bạch! Nguyên lai người ta yêu nhất cũng chính là người bị ta thương tổn nhiều nhất!


.


"Hỗn đản như tên kia chết đi mới tốt! Ngươi có nghe thấy những gì gã vừa nói không, gã đã coi Tuấn Tú thành cái gì chứ?! Một con rối, một thay thế phẩm đó?!" – Hi Triệt giận dữ hét lên.


.


"Ta chưa từng coi Tuấn Tú là thay thế phẩm! Chưa từng có! Ta chỉ là... Ta chỉ là..." – Hữu Thiên không thể nói hết câu.


.


Chỉ là trong ngực không thể từ bỏ được Tại Trung, cho nên ta không dám đối diện với Tuấn Tú!


.


Chỉ là những lúc trái tim cảm thấy quá buồn khổ, quá mệt mỏi, ta đã coi Tuấn Tú như đối tượng để phát tiết!


.


Thế nhưng bất kể là vì nguyên nhân gì, tất thảy đều chứng minh, Phác Hữu Thiên ta có bao nhiêu lãnh khốc vô tình, khiến Tuấn Tú phải chịu bấy nhiêu thương tổn!


.


"Là lỗi của ta... Đều là lỗi của ta! Thế nhưng Tuấn Tú... Đệ không thể ngay cả một cơ hội chuộc lỗi cũng không cho ta a!"


.


Tựa hồ khí lực toàn thân triệt để tiên biến chỉ sau chớp mắt, Hữu Thiên ngã quỵ trên mặt đất, thống khổ gào thét.


.


Sau cái đêm đó, đâu phải chỉ có một mình Tuấn Tú đau khổ, ta cũng đau đớn, ta cũng hối hận lắm chứ! Thế nhưng từ đầu đến cuối, Tuấn Tú ngay cả một cơ hội để quay đầu bù đắp cũng không chịu cho ta! Cứ như vậy tuyệt nhiên chặt đứt toàn bộ liên kết giữa chúng ta!


.


Tuấn Tú đã lãng quên tất cả, thế nhưng ta, Phác Hữu Thiên ta thì biết phải làm sao đây?! Ta chưa từng quên dù chỉ một giây một khắc những đau đớn như cắt da xé thịt, sự thống khổ cùng tuyệt vọng đến tê tâm liệt phế!


.


Ta cứ tưởng rằng có thể bắt đầu lại một lần nữa, vậy mà chẳng thể nghĩ tới vĩnh viễn cũng không thể nhận thức! Lão thiên, chuyện đó ta làm sao có thể chịu đựng được đây, trả lời ta đi?!


.


"Từ lúc Tuấn Tú yêu ngươi đến tận bây giờ, suốt bảy năm trời, đệ ấy đã cho ngươi bao nhiêu cơ hội! Thế nhưng ngươi thì sao? Ngươi thực sự đã cho Tuấn Tú những gì?! Danh phận phu thê đầy giả dối đó sao?! Ta biết năm đó ngươi làm như vậy hoàn toàn là vì Tại Trung, thế nhưng Phác Hữu Thiên ngươi ngàn vạn lần cũng không được thương tổn Tuấn Tú mới đúng!


Huống chi, ta biết, Tại Trung kể từ lúc đó không ngừng hận ta! Nếu cũng như vậy, Tuấn Tú ghi nhớ tất cả, liệu đệ ấy có khả năng không oán hận Tại Trung sao?! Chúng ta là huynh đệ đồng phụ đồng mẫu! Ta thực sự không muốn tưởng tượng khúc mắc giữa ta và Tại Trung năm xưa hiện tại một lần nữa lặp lại giữa Tuấn Tú và Tại Trung!


Tuấn Tú không thể chịu đựng được tổn thương, còn Tại Trung đã phải chịu đựng quá nhiều! Tại Trung là người ngươi từng yêu, còn Tuấn Tú là người ngươi luôn miệng nói sẽ hảo hảo chiếu cố cả đời, vậy mà Phác Hữu Thiên ngươi, thử ngẫm lại xem, ngươi đối với hai người đệ đệ của ta đã làm những gì?!" – Hi Triệt nói xong, hai mắt ngập lệ.


.


Bởi vì bản thân năm đó đã tận lực trốn tránh, bởi vậy mà đã không phát hiện ra ta chính là nguyên nhân khiến Tại Trung phải chịu bao nhiêu tổn thương! Hiện tại, một lần nữa sơ suất, không biết Tuấn Tú đã phải hứng chịu nhiều năm đau thương như vậy... Thân làm đại ca như ta, thực sự đã quá mức thất bại!


.


"Phác Hữu Thiên! Tàn nhẫn không phải là chúng ta, cũng không phải là Tuấn Tú, mà chính là bản thân ngươi! Là ngươi đã tàn nhẫn bức Tuấn Tú đưa ra quyết định đó! Bởi vậy ngươi không có tư cách trách cứ Tuấn Tú đã không cho ngươi cơ hội! Đệ ấy đã cho ngươi quá nhiều, thế nhưng sự thực là ngươi đã không hảo hảo quý trọng!"


.


Hi Triệt nói xong liên xoay người "Ta sẽ không giết ngươi! Quên lãng ngươi chính là sự nghiêm phạt mà Tuấn Tú dành cho ngươi! Phác Các chủ, hảo hảo hưởng thụ đi!" – Nói xong, Hi Triệt đi vào trong Minh trang, không hề ngoái lại liếc Hữu Thiên dù chỉ một lần.


.


Duẫn Hạo nhìn Hữu Thiên vô lực ngồi trên mặt đất, khe khẽ thở dài "Quay về Yên Vũ các đi, nếu như đó đã là lựa chọn của Tuấn Tú, ngươi tốt nhất là nên buông tay!"


.


"Buông tay ư?" – Hữu Thiên từ từ ngẩng đầu lên "Năm đó Tại Trung mặc dù hận ngươi đến tận xương tủy, thế nhưng chí ít trong lòng y vẫn có ngươi! Còn Tuấn Tú đã hoàn toàn quên lãng ta! Nếu như ta buông tay... thì thực sự sẽ mất cả đời!" – Lệ ngân cố gắng kìm nén rốt cuộc cũng tràn mi, từng hạt rơi xuống, chỉ sau chớp mắt đã biến mất không cong tung tích.


.


Hữu Thiên lúc này chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng như bị thiêu đốt, đau đớn, thâm nhập tận cốt cách, không thể ngăn cản, vô pháp ngưng lại.


.


Ta tình nguyện để Tuấn Tú oán hắn, hận hắn... Cho dù đệ ấy có chán ghét ta đến cực điểm, có phẫn hận thấu xương... thì như thế vẫn tốt hơn là... Lãng quên!


.


Nếu còn hận, chứng tỏ trong tâm trí vẫn lưu lại vị trí! Thế nhưng ngay cả hồi ức cũng không còn, vậy thì thực sự không thể xoay chuyển được nữa!


.


"Ta không giúp được ngươi!" – Duẫn Hạo than nhẹ một tiếng "Sớm biết như vậy, khi đó hà tất phải... Ngươi biết rõ ta và Tại Trung vì sao lại đến nông nỗi đó, vậy mà vì nguyên cớ gì ngươi còn muốn dẫm lên vết xe đổ a?"


.


Hữu Thiên cúi đầu, trầm mặc không nói.


.


Duẫn Hạo than nhẹ thêm một tiếng, xoay người bước vào trang, sau đó sai ngươi đem đại môn đóng chặt.


.


Bên ngoài, Hữu Thiên y nguyên quỳ trên mặt đất, vô thanh vô tức.


.


Vĩnh viễn cũng không nhận thức sao?


.


Được thôi, Tuấn Tú! Nếu như thực sự đệ mỗi ngày đều quên mất ta, vậy thì Phác Hữu Thiên mỗi ngày đều xuất hiện trước mắt đệ!


.


Mặc kệ đệ có quên ta một ngàn lần, Phác Hữu Thiên ta vẫn sẽ xuất hiện trước mắt đệ một ngàn linh một lần! Cho dù có phải chịu bao nhiêu đau đớn bởi vì đệ đã quên mất ta, Phác Hữu Thiên tuyệt không từ bỏ đâu! Ta sẽ không sao?!


.


Nếu như... Nếu như đây là sự nghiêm phạt đệ dành cho ta! Phác Hữu Thiên thân là trượng phu, xin cam nguyện tình nguyện chịu đựng!


_________________________________