Để Ta Làm Thế Thân

Chương 65






"Khởi bẩm Trang chủ, Hi Triệt thiếu gia gửi bồ câu đưa tới một phong thư!"


.


Tại đại đường Minh trang, một gã đệ tử kính cẩn đưa một phong thư cho Duẫn Hạo. Hắn tiếp nhận thư xong, ngay lập tức mở ra đọc qua một lượt, sau đó quay sang nhìn Tại Trung ngồi ngay bên cạnh.


.


"Tại Trung! Hi Triệt ca ở trong thư nhắn rằng tối đa nửa tháng nữa huynh ấy và Hàn Canh ca sẽ trở về đây!"


.


Từ lúc nhận được tin báo Tuấn Tú mất tích, Duẫn Hạo không những phát Truy Bộ lệnh đến toàn bộ đệ tử Minh trang, nỗ lực tìm kiếm tung tích của cậu, mà còn gửi bồ câu đưa thư đến Hi Triệt và Hàn Canh đang trên đường du ngoạn tứ hải. Hàn Canh thân là Thiên hạ Đệ nhất sát thủ, ở trên giang hồ có thế lực không hề tầm thường, do đó Duẫn Hạo nguyên bản muốn nhờ cậy lực lượng của Hàn Canh, không nghĩ tới Tuấn Tú lại bất ngờ trở về Minh trang như vậy.


.


Tại Trung nghe xong không khỏi nhíu mày trầm tư, khe khẽ thở dài một hơi.


.


"Đệ sao vậy? Biểu tình sao lại lo lắng như thế?!" – Duẫn Hạo thấy thế không nhịn được hỏi.


.


"Nhẩm tính thì Hữu Thiên cũng gần đến nơi rồi! Với bộ dạng hiện tại của Tuấn Tú, chờ đến khi Hi Triệt ca trở về, ta sợ..."


.


"Đệ sợ cái gì?!" – Duẫn Hạo nhướng mày "Sợ Hi Triệt ca sẽ làm gì nguy hiểm đến cái mạng nhỏ của Phác Hữu Thiên sao?"


.


Tại Trung chỉ cúi đầu, trầm mặc không nói.


.


Thấy Tại Trung như vậy, Duẫn Hạo không khỏi cười cươi, đứng lên đi tới bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài. Ở tiền viện, Tuấn Tú, Đông Hải và Hách Tại đang chơi xúc cúc vui đến quên cả trời đất, nhãn thần hắn lộ ra tia đau lòng.


.


"Xem ra so với Tuấn Tú, đệ càng lưu tâm đến Phác Hữu Thiên hơn thì phải! Tuấn Tú của hiện tại đã lãng quên rất nhiều chuyện, bởi vậy đệ ấy chẳng khác gì ngày trước, vô ưu vô lự, hoạt bát phóng khoáng... Thế nhưng trong đoạn ký ức đánh mất đó, liệu Tuấn Tú đã phải trải qua bao nhiêu bi thương, đệ từng nghĩ tới hay chưa?"


.


Tại Trung lẳng lặng lắng nghe rồi đứng dậy đi đến bên cạnh Duẫn Hạo, cùng hắn nhìn về phía Tuấn Tú đang chơi đùa vui vẻ ngoài tiền viện.


.


"Ta điều không phải là lưu tâm đến Hữu Thiên hơn! Chỉ là ta không biết phải trách cứ gã thế nào?! Nếu như năm xưa ta không phải vì khăng khăng trốn tránh huynh mà ích kỷ dựa dẫm, núp sau lưng Hữu Thiên, có lẽ mọi chuyện đã không tới bước đường này! Năm năm đó, ta mang đến bao nhiêu hy vọng cho gã thì cũng đồng thời trả lại bất nhiêu thất vọng! Ta... đã không công bằng đối với Hữu Thiên! Bởi vậy, ta thực sự không nghĩ bản thân có tư cách để trách cứ gã vì đã không hảo hảo chiếu cố Tuấn Tú!"


.


Trầm mặc lắng nghe Tại Trung giải thích, Duẫn Hạo không nói một lời.


.


Năm đó, nói không ngoa ta là người duy nhất thanh thanh sở sở, biết được Phác Hữu Thiêntừ đầu đến cuối chưa từng yêu một người tên là Kim Tuấn Tú!


.


Càng châm biếm hơn, biết được không phải vì Trịnh Duẫn Hạo ta thấu hiểu lòng người, mà chính miệng Phác Hữu Thiên đã nói cho ta biết! Thế nhưng vì Tại Trung, ta chuyện gì cũng không làm, một câu cũng không nói!


.


Cuối cùng Tại Trung cũng chịu quay trở về Minh trang, chỉ là sau đó ta lại sợ đệ ấy lo lắng,chỉ biết giữ kín trong lòng, chưa từng hé răng nói về chuyện đó! Xét trên phương diện tình nghĩa, không chỉ Tại Trung, mà ngay cả ta cũng mắc nợ Phác Hữu Thiên không ít!


.


Nếu như năm xưa, Phác Hữu Thiên không kiên trì, Tại Trung tuyệt đối không quay về bên cạnh ta!


.


Thế nhưng tất cả những chuyện đó, một chút cũng không liên quan đến Tuấn Tú! Nếu phải có một người hứng chịu thương tổn, thì tuyệt đối không nên là Tuấn Tú mới đúng a!


.


"Chúng ta... đều mắc nợ họ!" – Một lúc lâu sau, Duẫn Hạo tựa như thì thầm.


.


"Không sai! Ta không xứng làm ca ca! Vốn hiểu rõ trái tim của Hữu Thiên vốn không kiên định, thế mà ta..." – Tại Trung không khỏi thở dài, tự oán trách bản thân.


.


Năm xưa, khi Tuấn Tú cùng Hữu Thiên thành thân, đó cũng là lúc ta minh bạch trong trái tim Hữu Thiên, căn bản không hoàn toàn từ bỏ ta! Đồng thời cũng biết Hữu Thiên quyết định như vậy, tất thảy là do ta cực lực thúc đẩy! Thế nhưng đâu phải ta chỉ biết quan tâm đến bản thân mình! Chỉ cần tinh ý một chút, ta có thể nhận ra, trái tim Hữu Thiên từ lâu đã trao cho Tuấn Tú rồi!


.


Khi lưu lại Yên Vũ các, mỗi lần Hữu Thiên cùng ta ra ngoài giải sầu, không mất quá nhiều thời gian, cái gã cố chấp đó đã đứng ngồi không yên! Nhớ có một lần ta thuận thủy thôi chu, không ngờ Hữu Thiên được dịp nói ra một tràng, còn lo lắng không biết Tuấn Tú ở nhà đã ăn cơm chưa? Có thấy ngon miệng không?


.


Từ thời điểm đó ta đã biết, trong tâm trí Phác Hữu Thiên, Kim Tại Trung không còn là tất cả, tấm lòng lo lắng bồn chồn chẳng biết tự lúc nào đã không dành riêng cho một mình ta nữa! Bởi vậy, ta mới tận lực tác hợp, muốn Tuấn Tú và Hữu Thiên có cơ hội ở bên nhau! Cũng nhờ vậy, ta mới có thể an lòng ly khai!


.


Ta cứ một mực cho rằng Hữu Thiên sẽ sớm nhận ra chân tình của bản thân! Chỉ là mọi chuyện lại tiến triển theo một chiều hướng ta không hề mong muốn!


.


Hai người họ đồng thời trầm mặc, biểu tình cành lúc càng nghiêm trọng.


.


Đúng lúc này, một quả cầu từ bên ngoài lao thẳng về phía Tại Trung, Duẫn Hạo chỉ trong khoảnh khắc lấy lại tinh thần, vội vàng dùng tay ngăn cản không để nó chạm vào người y, sau đó biểu tình cực kỳ bất đắc dĩ nhìn về phía đầu sỏ gây chuyện.


.


"Tuấn Tú! Đệ là đá cầu hay đá người a?!"


.


Tuấn Tú cầm quả cầu lên, tinh nghịch lè lưỡi chọc Duẫn Hạo "Người ta không cố ý mà!"


.


Nói xong, cậu liền chạy ào ra ngoài, tiếp tục chơi đùa với Hách Tại và Đông Hải.


.


Duẫn Hạo thấy thế không khỏi lắc đầu, bật cười thành tiếng, còn Tại Trung cũng không nhịn được mà cong khóe môi lộ ra tiếu ý nhàn nhạt.


.


"Nếu như Hữu Thiên quả thực chỉ đem đến cho Tuấn Tú tổn thương vô tận, vậy thì đệ ấy có lãng quên toàn bộ cũng không phải là chuyện bất hảo! Chí ít, Tuấn Tú có thể bắt đầu lại một lần nữa..." – Tại Trung nhìn về phía chân trời.


.


Nhẹ nhàng ôm Tại Trung vào lòng, Duẫn Hạo vươn tay, dịu dàng vuốt ve mái tóc dài như thác đổ của y.


.


"Chúng ta sẽ chờ Phác Hữu Thiên đến đây cho chúng ta một lời giải thích! Và đó nhất định phải là câu trả lời có đủ thuyết phục!"


___________________________________


Thạch ca xuất hiện chỉ tổ làm bao bố để Hi Triệt hùng hổ dùng trường tiên!