"Khởi bẩm Các chủ, chúng thuộc hạ đã lục soát toàn bộ tiểu trấn phụ cận Lư Lăng, thế nhưng... không thu được bất cứ tung tích gì của Tuấn Tú công tử, các phân các cũng không nhận được bất cứ tin tức gì liên quan đến công tử!"
.
Bên trong đại đường Yên Vũ các, Hữu Thiên ngồi trên ghế chủ thượng, nghe đệ tử bẩm báo, biểu tình tràn đầy lo lắng cùng thất vọng.
.
Năm ngày, đã trong năm ngày, thế nhưng gã không thu được mảy may tin tức về tung tích của Tuấn Tú. Hữu Thiên vô pháp nghĩ không ra, đến tột cùng thì kẻ nào đã đưa Tuấn Tú đi, mục đích thực sự của chúng là gì?! Nếu kẻ gây ra là địch nhân của Yên Vũ các, bọn chúng nhất định sẽ dùng Tuấn Tú để uy hiếp, đòi hỏi điều kiện với gã mới đúng! Thế nhưng năm ngày chầm chậm trôi qua, đối phương ngay cả một chút động tĩnh cũng không có, Hữu Thiên càng thêm nóng lòng và hoang mang, thậm chí còn lo lắng đến phát cuồng, khi không rõ an nguy của Tuấn Tú!
.
"Vậy tiếp tục lục soát, tỉ mỉ thăm dò! Cho đến khi nào tìm được mới thôi! Lui xuống đi!" – Hữu Thiên buồn bực phất tay áo.
.
"Vâng!" – Người đệ tử kia lên tiếng, cẩn cẩn dực dực lui đi ra ngoài.
.
"Thiên ca! Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp! Đối phương che giấu tung tích như vậy, hiển nhiên đã tìm được nơi lẩn trốn, có khi đã ra khỏi phạm vi thế lực của chúng ta cũng nên! Chúng ta không nên mù quáng truy tìm như vậy, sợ rằng rất khó tìm được Tuấn Tú ca!" – Hữu Hoán ngồi bên cạnh đưa ra ý kiến.
.
"Vậy đệ nói ta phải làm sao bây giờ?!" – Hữu Thiên nhíu mày lo lắng "Đối phương nếu đã lén đưa Tuấn Tú đi chứng tỏ chúng không phải người thân thiện! Theo lý mà nói, chúng nên vì lợi ích của bản thân mà bắt đệ ấy làm con tin, thế nhưng đếm tận hôm nay đối phương vẫn án binh bất động, ngoại trừ truy tìm ra, ta còn có biện pháp nào khác sao?!"
.
"Thiên ca! Minh trang là Thiên hạ Đệ nhất trang, lệnh truy tìm của Minh trang từ xưa đến nay chưa từng thất thủ, đối với việc tìm kiếm thông tin, Minh trang sơ với chúng ta mạnh hơn rấy nhiều, không bằng..." – Hữu Hoán nói được một nửa liền ngừng lại, hận trọng quan sát thần sắc của Hữu Thiên.
.
Tuy rằng hiện tại, trên giang hồ người người đều nói Yên Vũ các và Minh trang có quan hệ thân thiết, thế nhưng tất thảy đêu vì quan hệ giữa Tại Trung ca và Tuấn Tú ca! Đối với Trịnh Duẫn Hạo, tận đáy lòng của Thiên ca luôn tồn tại địch ý, hơn nữa lúc trước huynh ấy rất sợ Minh trang biết được tình trạng của Tuấn Tú ca... Thành ra, muốn Thiên ca nhờ Minh trang giúp đỡ là chuyện không dễ dàng đi...
.
Hiểu nguyên nhân khiến Hữu Hoán ngập ngừng, Hữu Thiên nhíu mày trầm tư, sau cùng cũng bất đắc dĩ gật đầu.
.
"Được rồi! Hiện tại cũng không còn biện pháp nào khác, hơn nữa đối phương nếu không ra điều kiện với chúng ta, cũng có thể nguyên nhân là do chúng không có ý đối địch với Yên Vũ các, mà mục tiêu thực sự chính là Minh trang không biết chừng! Nói cho họ biết thứ nhất chúng ta có thể nhận được sự giúp đỡ, thứ hai cũng cảnh báo để họ chuẩn bị trước tâm lí, kẻo đến lúc xảy ra lại trở tay không kịp!"
.
"Ca! Huynh đáp ứng sao?" – Hữu Hoán kinh ngạc nhìn Hữu Thiên.
.
"Làm sao? Hiện tại trong mắt đệ, ta chính là kẻ điên khùng không phân biệt được nặng nhẹ sao?" – Hữu Thiên thoáng cười khổ.
.
"Ca..." – Hữu Hoán có chút thất thố, cúi đầu.
.
"Ta biết bản thân ngày trước đã làm rất nhiều chuyện quá đáng, thế nhưng đệ đã nói một cậu khiến ta thức tỉnh! Đó là không có gì quan trọng hơn Tuấn Tú! Nếu như ta có thể sớm buông tay, có lẽ Tuấn Tú đã không rơi vào tình cảnh ngày hôm nay, an nguy khó đoán!" – Hữu Thiên nói mà bàn tay nắm chặt đến trắng bệch, trong mắt tràn đầy tự trách.
.
"Thiên ca... Huynh đừng nên tự trách bản thân như vậy! Huynh cũng vì quá quan tâm đến Tuấn Tú ca mà thôi! Ta trong lúc nóng nảy thực sự đã nói nhiều lời quá phận, kỳ thực vạn nhất Tuấn Tú ca gặp chuyện không may, người thống khổ nhất chính là huynh! Nếu như huynh không phải vì chuyện Tuấn Tú ca trở thành hoạt tử nhân mà gần như tan vỡ, cũng sẽ không... sẽ không làm những chuyện đó, hay tự thương tổn bản thân để duy trì bình tĩnh..." – Nói đến đây, Hữu Hoán không khỏi liếc nhìn cánh tay của Hữu Thiên "Vết thương của huynh sao rồi?"
.
"Chỉ là vết thương nhỏ thôi, ta không sao!" – Hữu Thiên hoàn toàn dửng dưng "Đệ mau đi phân phó đệ tử đến Minh trang báo tin! Nhớ kỹ phải nói rõ oàn bộ tình trạng hiện tại của Tuấn Tú cho họ biết, nếu Tại Trung có hỏi nguyên nhân... Bảo đệ tử đùng trả lời vội, chờ tìm được Tuấn Tú, ta sẽ đích thân đến Minh trang tạ tội!"
.
Hữu Hoán nghe xong đầu tiên là sửng sốt, sau đó gật đầu "Được! Đệ lập tức đi!" – Nói xong, cậu liền đứng dậy ly khai.
.
Hữu Thiên cô độc ngồi trong đại đường, tâm can nặng tríu, thở dài một hơi, trong mắt chỉ còn lo lắng cùng đau khổ.
.
Tuấn Tú, đến tột cùng thì đệ đang ở đâu? Có hay không bị người ta khi dễ? Đệ có biết ta có bao nhiêu lo lắng không?
.
Hồi tưởng lại tiếu dung khả ái rạng rỡ của Tuấn Tú ngày trước, Hữu Thiên hít sâu một hơi, bàn tay kiết chặt ngực trái, chỉ cảm thấy đơn đớn toản tâm.
.
Nếu sớm biết rằng Phác Hữu Thiên lại là người khiến Kim Tuấn Tú chịu quá nhiều thương tổn thế này, ta thà rằng đệ chưa từng yêu ta, chưa từng nhận thức ta! Được như vậy, đệ đã lưu lại Minh trang, là một người đơn thuần phóng khoáng, trải qua những tháng ngày vui sướng... Sẽ không giống như bây giờ, trái tim tan vỡ, không rõ tung tích.
.
Tuấn Tú! Hiện tại ta chuyện gì cũng không cầu, chỉ cầu đệ có thể bình an trở về!
.
Nếu như đệ ngỗ nhỡ có chi bất trắc, bích lạc hoàng tuyền, Phác Hữu Thiên ta nhất định đi theo!