Để Ta Làm Thế Thân

Chương 55






Phải cách Yên Vũ các một đoạn tương đối xa, Hữu Thiên mới bắt được bồ câu đưa thư.


.


Ngay khi nắm được bồ câu trong tay, gã lập tức rút thư, cấp tốc đọc qua một lượt, tâm tình giận dữ đến cực điểm bỗng chốc biến thành đau khổ cùng cay đắng.


.


Trong bức thư gửi cho Kim Tại Trung, không chỉ kể rõ tình huống của Tuấn Tú đến từng chi tiết, mà còn nói gã vì vậy mà đã ta vỡ, trở nên điên khùng. Mà người điên thì bất cứ lúc nào cũng có thể mất kiểm soát và thương tổn Tuấn Tú, mong Tại Trung có thể lập tức đến Yên Vũ các đưa cậu đi!


.


Đọc xong bức thư, Hữu Thiên không khỏi cười khổ.


.


Nguyên lai, trong mắt những người kia, ta đã điên rồi sao?


.


Bàn tay cầm bức thư càng lúc càng nắm chặt, lực đạo của gã mạnh đến mức chỉ trong chớp mắt đã khiến nó rách thành từng mảnh.


.


Kỳ thực Hữu Thiên rõ hơn ai hết những ngày quam gã có bao nhiêu điểm không bình thường, nguyên nhân hoàn toàn là do gã không thể khống chế được bản thân! Không những vậy, bất cứ lúc nào gã cũng có thể đánh mất bình tĩnh và trở nên điên cuồng, đến lúc đó để có thể tỉnh táo trở lại, khiến thân xác đau đớn là biện pháp duy nhất!


.


Từ lúc Tuấn Tú trở thành hoạt tử nhân, nói đau đó đối với Hữu Thiên quá lớn, và sự dày vò đó đã vượt quá giới hạn mà gã có thể chịu đựng được. Chỉ cần trông thấuy bộ dáng giống như mất hồn thất phách của Tuấn Tú, có thể là cách nói mường tượng, thế nhưng tâm can của gã một lần lại một lần tan vỡ, tưởng như bị xé rách thành từng mảnh, khiến Hữu Thiên đau đớn đến phát cuổng.


.


Song song với đau khổ khó lòng kiềm chế, Hữu Thiên còn sợ, vô cùng sợ! Sợ Tại Trung hoặc Kim Hi Triệt biết được chuyện tình, họ sẽ cướp Tuấn Tú khỏi gã! Bởi vậy gã mới nhẫn tâm giam Hữu Hoán vào địa lao, muốn triệt để phong tỏa tin tức, chỉ biết trợn to hai mắt nhìn Tuấn Tú vì khép kín tâm hồn, ngũ quan tự bế mà thân thể càng ngày càng suy yếu! Thế nhưng thà như thế, chứ gã quyết không muốn đi tìm Phác Chính Thù, để hắn chữa trị cho cậu. Thậm chí, chỉ mới lúc nãy thôi, Hữu Thiên cư nhiên có suy nghĩ cùng Tuấn Tú đồng quy vu tận, cùng phương thức cực đoan đó để kết thúc tất cả!


.


Với những hành động đó, quả thực Phác Hữu Thiên gã đã điên rồi, thậm chí so với người điên còn nghiêm trọng hơn vài phần!


.


Hữu Thiên thống khổ quỳ sụp trên mặt đất, chỉ cảm thấy đầu óc càng lúc càng rối loạn.


.


Vì sao?


.


Vì sao ta lại biến thành như vậy?! Một Phác Hữu Thiên đã đối mặt với bao nhiêu đao quang kiếm ảnh mà chưa tưng có biểu tình khiếp sợ hay nao núng, ngày hôm nay lại không thể chịu đựng được đả kích khi Tuấn Tú xảy ra biến cố sao? Huống chi, biến cố đó chính do một tay ta thúc đẩy mà nên!


.


Hồi tưởng lại cái đêm khiến bản thân hối hận suốt đời, Hữu Thiên chỉ cảm thấy trái tim vốn không còn nguyên vẹn của gã bị bóp nát thành trăm ngàn mảnh!


.


Phác Hữu Thiên! Sai lầm ngày hôm đó là do một tay ta gây nên, lẽ nào ngày hôm nayngươi còn muốn mắc thêm lỗi lầm sao? Thực sự muốn bản thân trở thành kẻ điên, chỉ biết thương tổn đến Tuấn Tú ư?


.


Chậm rãi ổn định lại tâm tình, Hữu Thiên muốn bản thân bình tĩnh trở lại.


.


Ta không thể để bản thân tiếp tục mất đi lý trí như vậy nữa! Phác Hữu Thiên, nếu ngay cả bản thân ngươi cũng tan vỡ, làm sao ngươi có thể chăm sóc Tuấn Tú, sao có thể khiến đệ ấy trở lại bình thường! Những người muốn lan truyền tin tức này, ngươi cũng đừng truy cứu nữa! Bọn họ không hề làm sai, người làm sai ở đây, duy nhất chỉ có một mình ngươi!


.


Nếu năm đó không phải ngươi một mặt thì tận lực muốn trốn tránh, một mặt lại không muốn thừa nhận tình cảm của chính con tim mình! Song song còn không muốn buông tay Tuấn Tú, ngươi và đệ ấy tuyệt không lâm vào tinh cảnh bi thảm ngày hôm nay!


.


Suốt thời gian qua ngươi đã điên cuồng phong tỏa tin tức, sợ người của Minh trang biết được sẽ cướp Tuấn Tú khỏi tay ngươi! Thế nhưng Phác Hữu Thiên ngươi lại không biết một điều, rằng một khi người cần phải ly khai, có cố gắng níu kéo thế nào cũng vô nghĩa! Huống hồ, người một mực đẩy Tuấn Tú đi, không phải ai khác, chính là bản thân ngươi!


.


Ha ha~~~ Phác Hữu Thiên ơi là Phác Hữu Thiên!


.


Đến cuối cùng thì ngươi cũng biến thành Trịnh Duẫn Hạo thứ hai! Nhất thanh nhị sở mà còn dẫm lên vết xe đổ của người ta, khiến người ngươi yêu nhất thương tích đầy mình!


.


Chỉ là ngươi không sánh được với Trịnh Duẫn Hạo!


.


Khi Tại Trung hôn mê, cho dù Trịnh Duẫn Hạo có lo lắng cùng sợ hãi đến mấy, hắn chí ítcũng không gục ngã. Thậm chí đến cuối cùng còn vì sự an nguy của Tại Trung mà hắn đã chính tay giao y cho ngươi! Vậy ngươi thì sao, hẳn là không can đảm và có dũng khí đó!


.


Chậm rãi đứng lên, Hữu Thiên từng bước quay về Yên Vũ các, nhãn thần dần dần trở nên kiên định.


.


Đã đến lúc thanh tỉnh rồi!


.


Ta cứ tiếp tục như vậy không chỉ khiến Tuấn Tú chịu thương tổn sâu thêm, mà còn khiến bản thân hoàn toàn tan vỡ! Đã đến lúc đối mặt để giải quyết mọi chuyện, không thể mãi mãi trốn tránh được nữa! Hữu Hoán nói đúng, không có gì quan trọng hơn việc chữa trị cho Tuấn Tú, để đệ ấy bình phục hoàn toàn!


.


Năm xưa, cũng vì nguyên nhân đó mà Trịnh Duẫn Hạo mới chấp nhận buông tay, giao Tại Trung cho ta! Bởi vì không có gì trọng yếu hơn tính mệnh của ái nhân, sở dĩ nên buông tay thì... chỉ có thể buông tay! Đã hiểu đến vậy, Phác Hữu Thiên ngươi thực sự đã quá mức ích kỷ!


.


Cước bộ trở nên dồn dập, Hữu Thiên cấp tốc quay trở về Yên Vũ các.


...


.


Hữu Thiên vừa bước qua đại môn, Quản gia đang đứng ở tiền viện trông thấy gã vội vàng chạy ra nghênh đón. Khi nhìn thấy cánh tay phải của gã huyết nhục mơ hồ, ông không khỏi nhíu mày, biểu tình lo lắng "Các chủ? Ngài... Ngài sao lại bị thương như vậy?"


.


Nghe Quản gia hỏi, Hữu Thiên mới nhớ ra vết thương trên cánh tay phải còn chưa được xử lý, lúc này tiên huyết đã nhuộm đỏ ống tay, hiện tại đã lan sang nhiều chỗ khác, thoạt nhìn toàn thân, trông dị thường đáng sợ.


.


"Chỉ là vết thương ngoài da, không có gì đáng ngại! Mất một chút máu mà thôi!" – Hữu Thiên không để tâm quá nhiều đến vết thương, vội phân phó "Ngươi hiện tại lập tức phái người đến Nguyệt Lê thôn mời Phác đại phu đến đây, nói rằng Tuấn Tú mắc phải kỳ tật, cần nhanh chóng điều trị, để hyung ấy cấp tốc tới đây! Còn có, ngươi mau đến địa lao thả Hữu Hoán ra!"


.


"Vâng, vâng!" – Quản gia nghe xong liên tục gật đầu nhận lệnh, biểu tình vui mừng khó che giấu.


.


Từ lúc Tuấn Tú công tử gặp chuyện không may, Các chủ tựa như thay đổi thành một ngườikhác, nóng nảy tàn bạo, khiến kẻ khác không dám tiếp cận! Thế nhưng ngày hôm nay, có vẻ như Các chủ đã hoàn toàn khôi phục lại tác phong bình thường vốn có, thực sự là khiến tâm trí căng như dây đàn của lão được buông lỏng không ít a!


.


Phân phó ổn thỏa mọi chuyện, trong lòng Hữu Thiên cũng nhất thời được thả lỏng!


.


Ta không nên cố chấp khăng khăng như vậy nữa! Ta muốn quay trở lại, là một Phác Hữu Thiên đối mặt với bất cứ chuyện gì luôn bình tĩnh! Chỉ có như vậy, ta mới có tư cách đối diện với Tuấn Tú, mới có mặt mũi thuyết phục đệ ấy quay lại! Ta sẽ không sợ hãi nữa, sẽ không sợ đệ ly khai ta nữa! Nếu như đệ thực sự muốn rời xa ta, Phác Hữu Thiên nhất định buông tay!


.


Và sau đó, ta sẽ chờ!


.


Trịnh Duẫn Hạo năm xưa có thể chờ Kim Tại Trung năm năm, thì Phác Hữu Thiên cũng có thể chờ Kim Tuấn Tú năm năm, thậm chí là mười năm, hai mươi năm, hay cả đời này! Nếu trọn kiếp này vẫn, ta vẫn không được Tuấn Tú tha thứ, kiếp sau ta vẫn sẽ chờ, đời đời kiếp kiếp, quyết chí thề không bao giờ thay đổi!


.


Lộ ra tiếu ý nhàn nhạt đã lâu không còn hiện hữu, Hữu Thiên rảo bước đi đến sương phòng của Tuấn Tú.


.


Tuấn Tú a! Có lẽ hơi muộn, thế nhưng đệ muốn yêu bao nhiêu, ta toàn bộ có thể dành cho đệ, thậm chí càng lúc càng nhiều! Chỉ cần đệ tỉnh lại, chỉ cần đệ có thể tha thứ cho ta!


.


Đẩy cửa đi bước vào phòng, đi tới nội thất, tiếu ý của Hữu Thiên như đông cứng trên khóe môi.


.


Trên giường rỗng tuếch, căn bản không còn bóng dáng của Tuấn Tú.


.


Hữu Thiên bước nhanh đến bên giường, không dám tin tưởng vào mắt mình khi chỉ trông thấy một mảnh vắng vẻ, thần sắc nhanh chóng trở nên trắng bệch. Chợt nhìn thấy trâm cài tóc của Tuấn Tú lưu lại, Hữu Thiên run run tay cầm nó lên.


.


Cây trâm này là thứ Tuấn Tú thích nhất! Bởi vì lấn đầu tiên Tuấn Tú đặt chân đến Giang Nam, chính tay ta đã chọn mua nó để tặng cho đệ ấy! Từ đó trở đi, Tuấn Tú luôn mang nó bên mình!


.


Là ai?


.


Đến tột cùng là ai đã mang Tuấn Tú đi?! Với tình trạng hiện tại, Tuấn Tú căn bản không có khả năng tự mình ly khai, cho dù là đệ ấy đột nhiên trở lại bình thường, có bỏ đi chăng nữa, Tuấn Tú sẽ không cố ý lưu lại trâm gài tóc! Nhất định đã có ai đó trong lúc vô ý mang Tuấn Tú đi đã đánh rơi cây trâm lại!


.


Thế nhưng đến tột cùng là kẻ nào? Cư nhiên có năng lực lẻn vào Yên Vũ các mang Tuấn Tú đi, chuyện này thực sự không thể tưởng tượng nổi! Suốt thời gian qua, ta vẫn luôn canh giữ ở bên Tuấn Tú, nửa bước cũng không ly khai! Ngày hôm nay rời khỏi hoàn toàn là chuyện ngẫu nhiên, đối phương làm thế nào có thể tính toán thời cơ chuẩn xác đến như vậy, chọn đúng lúc này mà đưa Tuấn Tú đi?


.


Lẽ nào... Lẽ nào kẻ đó đã an bài từ trước, dùng bồ câu đưa thư dụ ta ly khai, sau đó nhân cơ hội đó mang Tuấn Tú đi?


.


Nếu là như thế, vậy thì kẻ đó nhất định là đệ tử hay hạ nhân của Các! Mà người muốn làm chuyện như vậy, nếu không phải là Hữu Hoán thì chỉ có thể là Lương Nhi, hoặc là thủ hạ của Hữu Hoán!


.


Nghĩ đến đây, Hữu Thiên lập tức xoay người chạy ra ngoài, gã muốn tìm Hữu Hoán cùng Lương Nhi để hỏi cho rõ ràng! Nếu quả thực là bọn họ, vậy thì gã không cần quá lo lắng, thế nhưng vạn nhất...


.


Hữu Thiên không dám đào sâu suy nghĩ thêm nữa, chỉ cảm lòng dạ nóng như có lửa đốt.


.


Với tình trạng hiện tại, Tuấn Tú nếu rơi vào tay kẻ rắp tâm bất lương, chẳng phải càng thêm họa vô đơn chí?! Nếu Tuấn Tú chẳng mãy có chuyện gì bất chắc, cả đời này ta tuyệt không tha thứ cho bản thân!


_______________________________