"Hách Tại~~~ Chúng ta còn phải đợi đến lúc nào a? Vì sao cái tên kia sống chết cũng không chịu ly khai 'Búp bê khả ái' nửa bước chứ? Ngay cả đi mao phòng1 cũng ôm người ta theo, thực sự là... Ta sốt ruột muốn chết rồi a~~~!"
.
Trong bụi hoa tại hậu viện Yên Vũ các không biết từ lúc nào có cái hai cái đầu... vàng hoa đang tận lực ẩn núp, đã có rất nhiều người đi ngang qua, chẳng chút khó khăn đã phát hiện ra hai kẻ lạ mặt hành tung kỳ quái kia. Thế nhưng chỉ cần nhìn thẳng vào mắt họ, bất kể là ai, hạ nhân, đệ tử của Yên Vũ các đều đờ đẫn mà ly khai. (Bị thôi miên nha! Hổng phải do họ đẹp đâu! Khỉ và cá... tạm coi là ưa nhìn thoai! Xin lỗi những ai là ELF trước, chứ tiêu chuẩn ĐẸP của Ran là tổng hợp của 5 người kia... Ai cha~~~ Đời này mình cô độc roài XD)
.
"Thành thực mà nói thì ngươi chỉ muốn cứu chữa cậu kia, chi bằng chúng ta nói rõ ngọn ngành cho gã kia biết, rồi quang minh chính đại cứu người có phải tốt hơn không? Ngươi hà cớ chi cứ nằng nặc đòi đưa người kia đi a?" Hách Tại biểu tình bất đắc dĩ nhìn Đông Hải.
.
Từ cái hôm ngồi trong trà quán nghe được chuyện có hoạt tử nhân, Đông Hải không lúc nào ngơi nghỉ, mở miệng là nói muốn lẻn vào Yên Vũ các, tìm hiểu tình huống của người trong lời đồn. Hách Tại có nói gì cũng không lay chuyển được thê tử, mà chẳng có câu "thuận vợ thuận chồng, tát bể Đông cũng cạn" sao, kết quả hiện tại chính là hai người đang chui rúc trong bụi rậm. Tình trạng trốn chui trốn lủi dở khóc dở cười này đã được suy trì suốt ba ngày rồi, nếu không phải hai người am hiểu sâu sắc Nhiếp Hồn Thuật, có thể khống chế tâm trí người khác, chẳng biết đã bị phát hiện bao nhiêu lần.
.
"Ta chính là muốn mang 'Búp bê khả ái' kia đi cùng a!" – Đông Hải nắm hờ tay cốc vào đầu Hách Tại một cái rồi thấp giọng lầm bầm "Chúng ta điều không phải đã xác nhận cậu ta là bị kích thích quá mức, tâm thần tan vỡ cho nên mới tự bế ngũ quan sao? Ta dám khẳng định cậu ta cực kỳ chán ghét cái tên nam nhân lúc nào cũng ở lỳ bên cạnh canh giữ kia! Nếu chúng ta không mang cậu ta đi, cho dù có thành công dùng Nhiếp Hồn Thuật gọi cậu ta tỉnh lại đi nữa, chỉ sợ cậu ta lại khóa kín tâm hồn một lần nữa, làm thế có ích gì! Ta mặc kệ! Nói gì thì nói, ta đã quyết là phải mang cậu ta đi!"
.
Hách Tại nhìn Đông Hải, bất đắc dĩ thở dài.
.
"Thế nhưng nam nhân kia lúc nào cũng kè kè ở bên cạnh cậu ta, chúng ta căn bản là không có cơ hội a! Chưa kể võ công của tên kia cực kỳ cao cường, như chúng ta chính là chẳng xứng làm đối thủ của gã! Tuy thần chí của gã thi thoảng có điểm điên điên khùng khùng thật đấy, thế nhưng ý niệm bảo hộ hoạt tử nhân kia thì phi thường cường liệt, chúng ta căn bản là vô pháp chỉ trong nháy mắt có thể hạ Nhiếp Hồn Thuật lên gã! Bởi vậy, trừ khi gã ly khai, bằng không chúng ta không thể động thủ!"
.
"Nói đi nói lại, tất cả là do ngươi vô dụng! Ngay cả chuyện nhỏ nhặt như vậy cũng làm không xong, hứ!" – Đông Hải bĩu bĩu môi, biểu tình bất mãn.
.
Nhìn Đông Hải như vậy, Hách Tại chỉ cảm thấy đau đầu như có búa tạ nện vào. Tình tình của Đông Hải so với tiểu hài tử còn muốn nhỉnh hơn vài phần, chỉ cần hắn muốn, nếu không được đáp ứng, nhất định sẽ nổi giận bất tử, cực kỳ nhỏ mọn, cứ quấn lấy người ta đòi cho bằng được.
.
Nặng nề thở dài một hơi, Hách Tị nhìn sương phòng của Tuấn Tú cách đó không xa, nhíu nhíu mày.
.
Xem ra vì lão bà, ta chính là phải tận lực động não suy nghĩ biện pháp a!
...
.
Bên trong sương phòng của Tuấn Tú, Hữu Thiên đang kề cận bên giường, từng chút từng chút một dùng miệng mớm cháo cho cậu.
.
Từ lúc Tuấn Tú tự bế ngũ cảm, bất kể là uống dược hay ăn điểm tâm, Hữu Thiên đều dùng cách này. Gã tựa hồ rất sợ Tuấn Tú gặp phải mảy may bất trắc.
.
Sau khi mớm cho Tuấn Tú ngụm cháo cuối cùng, gã vẫn lưu luyến khẽ hôn lên môi cậu thêm một lúc, nhãn thần tràn đầy yêu thương.
.
"Tuấn Tú, đệ còn nhớ không? Nơi này không chỉ là sương phòng của đệ, mà còn là tân phòng của chúng ta! Ngoại trừ đêm động phòng để chứng minh cho Tại Trung ca thì ta chưa từng ngủ lại đây cùng đệ, lúc nào cũng để đệ thui thủi một mình! Tuấn Tú a, đệ nhất định là rất khổ sở?"
.
Hữu Thiên nói mà trong mắt không giấu khỏi tia bi thương "Bất quá... từ nay trở đi, ta lúc nào cũng ở bên cạnh đệ, bởi vậy, Tuấn Tú a~~ Mau tỉnh lại đi, có được hay không?Kỳ thực ta hiểu rõ, đêm động phòng hoa chúc, đệ có bao nhiêu chờ mong, thế nhưng ta cuối cùng lại khiến đệ phải... thất vọng! Thế nhưng chỉ cần đệ tỉnh lại, sau này ta ngày nào cũng khiến đệ cảm thấy thật hạnh phúc, thật vui sướng! Phác Hữu Thiên ta sẽ không bao giờ khiến đệ phải chịu mảy may thương tổn nữa! Tuấn Tú a! Ta van xin đệ đó, có thể ta cho một cơ hội, để ta dùng toàn bộ thời gian còn lại của kiếp này bù đắp thật nhiều cho ngươi, có được hay không?"
.
Tuấn Tú vẫn ngây ngốc ngồi trên giường, không có mảy may phản ứng.
.
Nhìn Tuấn Tú từ đầu chí cuối không có phản ứng, Hữu Thiên chỉ cảm thấy trái tim co rút đau đớn, thần chí bắt đầu tan vỡ, trong mắt hiện ra điên cuồng. Gần như ngay lập tức, gã cấp tốc đứng bật dậy, ly khai giường, đưa lưng về phía Tuấn Tú, nỗ lực áp chế nội tâm đang muốn bộc phát, liều mạng tự nhủ "Phác Hữu Thiên, ngươi phải bình tĩnh! Không được làm Tuấn Tú bị thương! Không được thương tổn dù chỉ một sợi tóc của Tuấn Tú!"
.
Chỉ là thời gian vô tình trôi qua, tình trạng của Tuấn Tú vẫn không có chuyển biến tốt đẹp, điều đó khiến tinh thần của Hữu Thiên dần dần bị đẩy tới cực hạn, gã chỉ hận ngay lập tức không thể đập vỡ tất cả, hủy diệt tất cả, cùng Tuấn Tú đồng quy vu tận. Như vậy, gã có cảm giác bản thân không còn thống khổ nữa, hoàn hảo được cùng Tuấn Tú vĩnh viễn ở cùng một chỗ!
.
Ý niệm nảy sinh, gần như là vô thức, Hữu Thiên lấy chủy thủ tùy thân ra, chậm rãi đi đến cạnh giường, trong mắt tràn ngập âm trầm đáng sợ.
.
Tuấn Tú nằm im lìm trên giường, gương mặt gầy yếu tái nhợt không có một tia sinh khí, thế nhưng không thể che giấu được vẻ thanh tú khả ái bẩm sinh. Hữu Thiên cầm trong tay chủy thủ, bình tĩnh nhìn trên Tuấn Tú, tay chậm rãi giơ lên, sau đó hung hăng đâm xuống, nhất thời có một vệt tiên huyết phun ra.
.
.
.
.
.
.
.
.
Thế nhưng Hữu Thiên đâm xuống, mục tiêu không phải là Tuấn Tú, mà chính là cánh tay phải của gã.
.
Sau khi đâm sâu chủy thủ vào cánh tay của chính mình, Hữu Thiên còn tàn nhẫn kéo một đường, ở trên da thịt yếu đuối tạo một vết thương vừa dài vừa sâu, tiên huyết ào ào tuôn ra, nhanh chóng nhuộn đỏ toàn bộ cánh tay gã.
.
Đau đớn kịch liệt khiến trán Hữu Thiên ướt đẫm mồ hôi, nhưng cũng nhờ nó mà gã triệt để bình tĩnh lại.
.
Rút chủy ra, ném xuống đất, Hữu Thiên quỳ gối bên giường, vươn tay khẽ vuốt ve gò má Tuấn Tú, cười cười ôn nhu.
.
"Ta sẽ để bất cứ kẻ nào tổn thương đệ! Tuấn Tú a, ngay cả bản thân ta cũng không được phép! Thực xin lỗi, ta lại làm đệ sợ hãi rồi, đúng không? Thế nhưng sẽ không có lần sau a, nếu còn có lần sau, nếu ta lại muốn thương tổn đệ, tự tay ta sẽ kết liễu sinh mạng này! Bất kể cái gì có ý định thương tổn đệ đều đáng chết, ngay cả Phác Hữu Thiên cũng không ngoại lệ!?"
.
Nhãn thần của Hữu Thiên dị thường chăm chú "Bất quá... Tuấn Tú a, đệ không cần sợ a, cho dù ta có chết, vẫn còn Hữu Hoán chiếu cố đệ, mà có khi, đệ ấy so với ta càng yêu đệ nhiều hơn!..." – Nói đến đây, Hữu Thiên chỉ cảm thấy tâm can đau xót vô cùng, vô pháp ngăn chặn ghen tỵ không ngừng từ đáy lòng cuồn cuộn dâng lên, khiến nhãn thần của gã trong nháy mắt trở nên âm trầm "Thế nhưng chỉ Phác Hữu Thiên ta còn một hơi thở, đệ đã được định trước là của ta, ai cũng không thể cướp đi!"
.
Nói xong, Hữu Thiên cảm thấy cơn điên cuồng trong nội tâm một lần nữa đập tan lý trí, gã liền dùng tay trái cố sức bóp vào cánh tay phải đang huyết nhục mơ hồ.
.
"Ân..."
.
Đau đớm thảm liệt khiến Hữu Thiên không nhịn được mà than nhẹ ra, nhưng cũng nhờ vậy mà áp chế được cơn nòng nảy ở trong lòng.
.
Cảm giác bản thân đã khôi phục được sự bình tĩnh, Hữu Thiên ngẩng đầu nhìn Tuấn Tú, lộ ra tiếu dung tuy tái nhợt mà ôn nhu vô tận.
.
Đúng vào lúc này, ngón út bàn tay trái của Tuấn Tú khẽ cử động.
.
Hữu Thiên trông thấy thế không khỏi chấn động, ngưng thần nhìn kỹ, lại nghe thấy thanh âm khác thường từ bên ngoài vọng vào, tựa như tiếng vỗ cánh của bồ câu đưa thư. Gã lập tức đứng dậy, đi về phía cửa.
.
Sau khi Tuấn Tú trở thành hoạt tử nhân, Hữu Thiên không chỉ giam Hữu Hoán vào địa lao, mà còn chuyển toàn bộ bồ câu đưa thư thuộc sở hữu của Yên Vũ các chuyển đến căn phòng sát vách, còn phái đệ tử gắt gao trông coi. Gã mất công như vậy, đương nhiên là để phòng ngừa có kẻ dùng bồ câu truyền tin. Bởi vậy, khi nghe được tiếng vỗ cánh của bồ câu, Hữu Thiên mới trở nên khẩn trương.
.
Ra khỏi cửa phòng, Hữu Thiên ngẩng đầu nhìn lên trời, quả nhiên trông thấy một con bồ câu đưa thư đang cố sức bay khỏi phạm vi Yên Vũ các, không khỏi âm thầm nhíu mày, không suy nghĩ xem là ai đã lén thả bồ câu mà thi triển khing công đuổi theo "Dù thế nào đi chăng nữa, ta cũng không thể để Minh trang biết được nửa điểm tin tức!"
.
Trong góc khuất, Lương Nhi trông thấy Hữu Thiên không những phát hiện ra con bố câu nàng vừa cho phép cất cánh mà còn đuổi theo, không khỏi tức đến giậm chân, hận bản thân đã quá sơ ý. Lương Nhi sau khi thành công trộm được bồ câu đưa thư, nhất thời khẩn trương, cẩn thận buộc thư vào cổ chân nó xong, lập tức cho phép cất cánh, không nghĩ tới Hữu Thiên ở ngay phòng bên cạnh sẽ nghe thấy tiếng động.
.
Sớm biết thế này, ta nên đi xa một chút rồi hẵng thả bồ câu, như vậy sẽ không bị Các chủ phát hiện! Nếu Các chủ đã đuổi theo, nhất định sẽ không vuột tay! Ai~~~ Xem ra ta phải nghĩ biện pháp khác rồi! – Bất đắc dĩ thở dài một hơi, Lương Nhi cấp tốc ly khai.
.
Lúc này, Đông Hải cùng Hách Tại vẫn kiên trì núp trong bụi cây không khỏi kinh hỉ nhảy ra, nhanh như chớp lao vào sương phòng của Tuấn Tú.
.
"Cái tên đáng ghét chết tiệt kia rốt cuộc cũng chịu ly khai! Oa~~~ Không ngờ nhìn gần 'Búp bê phả ái' càng thêm khả ái a... Gì kia? Cậu ta khóc?" – Đông Hải ghé vào bên giường, cau mày quan sát Tuấn Tú.
.
Lúc này, hai tròng mắt của Tuấn Tú vẫn như cũ, mở to vô thần, thế nhưng từ khóe mắt lại chảy xuống hai hàng thanh lệ.
.
"Ách... Đông Hải, có thể hay không, cậu ta biết chúng ta muốn dẫn cậu ta đi, bởi vì không muốn nên rơi lệ không? Nếu vậy thì chúng ta..."
.
"Không có khả năng!" – Đông Hải có chút tức giận cắt ngang lời Hách Tại "Sao có thể vì hai người chúng ta được? Nhất định là do cái tên đáng ghét chết tiệt kia đã khi dễ cậu ta! Ta mặc kệ! Hách Tại, còn không mau cõng cậu ấy, chúng ta đi khỏi đây thôi!" – Đông Hải hất hàm ra lệnh.
.
Hách Tại biết được sự tình đến mức này đã chẳng còn chút hy vọng nào, bất đắc dĩ tới bên giường, khom người cõng Tuấn Tú trên lưng, chỉ là động tác của hắc quá mức thô lỗ, khiến trâm cài tóc của cậu rơi ra, mái tóc không còn vật cố định, toàn bộ xõa tung.
.
"A~~~ Ngươi làm rối tóc của 'Búp bê khả ái' rồi!" – Đông Hải bất mãn hô hào.
.
"Được rồi, được rồi! Trước tiên đưa người rời khỏi đây đã, chúng ta phải đi nhanh, vạn nhất tân nam nhân kia quay lại sẽ nguy to a!" – Hách Tại nhíu mày phân trần.
.
"Ân, được rồi!"
.
Lần này Đông Hải nghe xong ngoan ngoãn gật đầu. Đại sự quả thực đúng như những lời Hách Tại nói, tuy rằng bình thường thoạt nhìn hắn ngây ngốc ngờ nghệch, thế nhưng đó lại cái mà người ta gọi là 'Đại trí giả ngu2'!
.
Hách Tại cùng Đông Hải mang theo Tuấn Tú cấp tốc ly khai, không lưu lại bất cứ vết tích nào, trên chiếc giường trống trải lạnh lẽo, chỉ còn lại chiếc trâm cài tóc, nằm cô độc.
_____________________________
1 Mao phòng hay mao xí: WC đó mọi người =)))))))))))))))
2 Đại trí giả ngu: giải thích dân dã nhất chính là: trông tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi, còn nói sao cho đỡ mất mặt chính là người thông minh nhưng bên ngoài cứ tỏ vẻ ngốc nghếch, trì độn