Để Ta Làm Thế Thân

Chương 53






Sau khi Hữu Hoán bị giam trong địa lao, Hữu Thiên đã hạ lệnh bất cứ ai cũng không được vào gặp, bởi vậy đến tận bây giờ, đây là lần đầu tiên Lương Nhi thử đến đó.


.


"Lương Nhi cô nương, Các chủ có lệnh, không cho bất cứ ai tiến vào địa lao!"


.


Đứng trước cửa địa lao, Lương Nhi liền bị đệ tử canh giữ ngăn cản.


.


Lương Nhi hít sâu một hơi, nhìn hai người thủ vệ, chậm rãi "Các ngươi cũng biết tình trạng của Các chủ, nếu cứ để mặc người như vậy, vạn nhất Các chủ xảy ra bề gì, các ngươi thân là đệ tử của Yên Vũ các hẳn là không muốn thấy chuyện như vậy phát sinh?"


.


Hai người thủ vệ nhìn lướt qua nhau, sau đó một người khó xử đáp lời "Thế nhưng nếu bị phát hiện, chúng ta nhất định sẽ bị xử trí theo Các quy!"


.


"Sẽ không đâu! Ta chỉ vào đó, cùng Thiếu Các chủ thương lượng đối sách, rất nhanh sẽ đi ra! Tuyệt đối không để hai ngươi bị liên lụy!" – Lương Nhi vội vàng nói lời bảo chứng.


.


"Thôi được! Chúng ta cũng không muốn nhìn thấy Các chủ cả ngày điên điên khùng khùng, Lương Nhi cô nương, thỉnh nhanh một chút!"


.


"Được! Cảm tạ!"


.


Thấy hai người kia đáp ứng, Lương Nhi lộ ra biểu tình vui mừng, rảo bước nhanh chân đi vào địa lao, đi đến phòng giam nằm trong cùng, mới gặp được Hữu Hoán.


.


"Hữu Hoán thiếu gia!"


.


Hữu Hoán nguyên bản ngồi trên mặt đất ngây ngẩn, bỗng nhiên nghe được thanh âm của Lương Nhi, lập tức kinh hỉ ngẩng đầu, thấy nàng đứng bên ngoài lao, vội vàng đứng lên đi đến gần, thế nhưng xiềng xích bên hông khiến cậu không thể đi đến quá gần.


.


"Lương Nhi! Sao ngươi vào được đây?" – Hữu Hoán đương nhiên cảm thấy kỳ lạ. Ta hiểu rõ, một khi Thiên ca đã ra lệnh cấm, bất cứ ai cũng không thể tiến vào địa lao nửa bước, chứ đừng nói đến chuyện gặp ta! Dù sao trong Yên Vũ các này, ta cũng có một vài thân tín tin cậu, huynh ấy nhất định là sợ ta sẽ phân phó người đến Minh trang mật báo.


.


"Hữu Hoán thiếu gia, Các chủ cư nhiên sai người dùng thiết liên giam giữ ngài sao? Các chủ thực sự quá đáng rồi!" – Nhìn thiết liên khóa chặt thắt lưng của Hữu Hoán, Lương Nhi không khỏi nhăn mày.


.


"Nếu không có đống thiết liên này, loại địa lao này có thể làm khó được ta sao? Được rồi, đừng để ý đến chúng, ngươi hẳn là giấu Thiên ca, lén đến đây gặp ta, như vậy nhất định đã có chuyện xảy ra? Nói mau!" – Hữu Hoán sốt ruột.


.


Lương Nhi gật đầu, đem toàn bộ sự tình xảy ra trong thời gian qua nói cho Hữu Hoán biết, cậu nghe xong không khỏi trầm trầm thở dài một hơi.


.


"Hữu Hoán thiếu gia, phải làm sao bây giờ? Còn tiếp tục như vậy, ta sợ Các chủ sẽ..."


.


"Ngươi đừng nóng vội! Hiện tại, biện pháp tốt nhất chính là kể chuyện này cho Tại Trung ca hoặc Hi Triệt ca biết, đã đến mức này, chỉ có bọn họ mới có thể ngăn cản Thiên ca!" – Hữu Hoán nhíu mày trầm ngâm.


.


"Thế nhưng Các chủ căn bản không cho phép bất cứ ai trong các được ra khỏi Lư Lăng, bằng không một khi phát hiện ra, lập tức sẽ bị truy nã, ta sợ rằng bản thân còn chưa ra khỏi Giang Nam đã bị bắt trở lại! Hơn nữa, hiện tại Tuấn Tú công tử bị như vậy, nếu nói cho hai người đó biết, nói không chừng họ sẽ giận dữ mà thương tổn Các chủ!" – Lương Nhi lắc đầu.


.


"Bọn họ tức giận là chuyện đương nhiên, thế nhưng ta tin Tại Trung ca sẽ không thương tổn Thiên ca, bất quá, huynh ấy không tránh khỏi việc phải chịu một chút dằn vặt! Thế nhưng điều quan trọng nhất hiện nay là chúng ta phải cứu Tuấn Tú ca! Hơn nữa nếu tình huống giống như những gì ngươi vừa kể, sự tình này càng kéo dài, chỉ sợ Thiên ca cũng bị nguy hiểm! Nghe lời ta đi, nhất định phải mau chóng thông báo cho hai người đó biết, dùng bồ câu đưa tin, hay nhờ người tin cậy ở ngoài các truyền tin cũng được, thời gian không chờ bất cứ ai, chuyện khẩn cấp lắm rồi!" – Hữu Hoán nói mà biểu tình nghiêm túc hơn bao giờ hết.


.


"Thôi được rồi! Ta sẽ tận lực, thử một lần!" – Lương Nhi gật đầu "Hữu Hoán thiếu gia, ta phải đi rồi, vạn nhất bị phát hiện ra sẽ nguy mất, ngài phải bảo trọng!" – Lương Nhi không che giấu được vẻ lo lắng nơi đáy mắt.


.


"Ân, ngươi đi đi! Vạn sự phải cẩn thận!" – Hữu Hoán không quên dặn dò.


.


Lương Nhi lên tiếng liền ly khai địa lao.


.


Sau khi Lương Nhi khuất bóng, Hữu Hoán ngồi dưới đất, lặng lẽ thở dài.


.


Tất thảy cũng chỉ vì quá cố chấp, không chịu thua kém! Năm xưa, nếu không phải Thiên ca khăng khăng một mực, không chịu tử bỏ sự chấp nhất dành cho Tại Trung ca, bởi vì sợ bại dưới tay Trịnh Duẫn Hạo mà không chịu thừa nhận tình cảm dành cho Tuấn Tú ca, sự tìnhđã không đi đến kết cục này!?


.


Hiện tại, Thiên ca đã minh bạch, thế nhưng lại phải trả một cái giá quá lớn! Tuấn Tú ca bởi vì tuyệt vọng không chỉ khóa kín tâm hồn mình, mà còn đạp tan toàn bộ ý trí mà Thiên ca sở hữu. Phác Hữu Hoán ta đã ở bên cạnh Thiên ca nhiều năm như vậy, trải qua không biết bao nhiêu mà kể những cơn tinh phong huyết vũ, bất kể là gian khổ, khó khăn đến đâu, huynh ấy cũng chưa từng biến thành bộ dạng đó!


.


Thiên ca lúc nào cũng là người ôn hòa lãnh tĩnh, bất kể là chuyện gì xảy ra, có bao nhiêu lợi – hại ở trong lòng huynh ấy đều thanh thanh sở sở! Thế nhưng Thiên ca lại không biết một điều rằng, tình yêu chính là không thể tính toán! Tính càng nhiều, mất đi càng nhiều!


.


Bởi vì thứ gọi là lợi – hại kia ở trước mắt bất cứ ai chẳng khác gì một màn sương mù mỏng manh, nhưng lại khiến bản thân ta không thể nhận được đâu mới thứ trân quý nhất!


.


Đến lúc bừng tỉnh, chợt nhận ra, thì hết thảy đã hoàn toàn vuột khỏi tầm tay!


____________________________