Sau khi ra khỏi sương phòng của Tuấn Tú, Hữu Thiên chỉ cảm thấy tâm phiền ý loạn. Gã một mình ra khỏi Yên Vũ các, muốn đi đâu đó giải sầu.
...
.
Sắc trời mặc dù đã muộn, thế nhưng dọc theo đường cái không biết có bao nhiêu ngọn đuốc, soi tỏ mọi thứ. Chợ đêm tại Giang Nam từ xưa đến nay luôn tấp nập và náo nhiệt như vậy. Hữu Thiên một mình hòa lẫn trong dòng người ngược xuôi, trong đầu không ngừng hồi tưởng lại cuộc nói chuyện vừa rồi với Tuấn Tú, dưới tận đáy lòng, gã khẽ thở dài.
.
Kỳ thực, Tuấn Tú nói câu nào cũng đúng, thậm chí nửa câu cũng không sai!
.
Tận đáy lòng, quả thực ta có điều oán trách Tuấn Tú! Hai năm sau khi cùng Tuấn Tú đến Yên Vũ các bụi, Tại Trung bắt đầu vô ý tạo ra những cơ hội để ta và Tuấn Tú được ở riêng với nhau!
.
Ta lúc đầu cũng không hề nhận ra, nhưng ý đồ tác hợp của Tại Trung càng ngày càng lộ liễu, nếu không phát hiện ra thì Hữu Thiên này đúng là quá ngu ngốc! Ta biết Tại Trung không phải vô duyên vô cớ mà làm như vậy, thậm chí ta dám khẳng định Tuấn Tú đã nói chuyện gì đó với Tại Trung! (Vâng, bi kịch là đây >"'<)
.
Và cũng chính từ lúc đó, càng ngày ta càng muốn xa lánh Tuấn Tú!
.
Nếu không có sự tồn tại của Kim Tuấn Tú, thì trong năm năm qua, Phác Hữu Thiên ta nhất định sẽ khiến cho Tại Trung cảm động, khiến đệ ấy yêu ta, khiến đệ ấy nguyện ý ở bên cạnh ta cả đời này! Chứ đâu phải chính tay tiễn Tại Trung trở về với Trịnh Duẫn Hạo.
.
Càng nghĩ, ta không thể không oán hận Tuấn Tú!
.
Khẽ thở dài, trong đầu Hữu Thiên lại hiện lên thân ảnh bạch y thắng tuyết, tâm can tràn ngập khổ sở.
.
Tại Trung! Có phải lúc này đệ đang ở bên cạnh Trịnh Duẫn Hạo không? Nhất định là đệ đang rất hạnh phúc! Có khi nào đệ nhớ đến ta không? (Haiz! Đúng là với mấy tên công đầu đá, chỉ có mất rồi mới biết quý trọng! Hiện giờ chưa thấy đâu, khoảng 30 chương nữa xem... lại không gào lên tuyệt vọng =.=|||)
.
"Chạy?! Ta cho ngươi chạy! Đại gia ta đã mua ngươi, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ thành người của ta. Còn dám chạy sao?! Xem ta làm sao chỉnh đốn ngươi!"
.
Phía trước vang lên từng tràng âm thanh quát tháo ầm ĩ cắt đứt suy nghĩ của Hữu Thiên. Khi ngẩng đầu lên, gã trông thấy có rất nhiều người đang đứng tụ tập trước đại môn Ngân Nguyệt lâu. Ngân Nguyệt lâu chính là tiểu quan quán lớn nhất nơi đây, thoạt nhìn là hiểu đã có tiểu quan đắc tội với khách nhân, cho nên mới náo loạn như vậy.
.
Hữu Thiên nhíu nhíu mày, xoay người chuẩn bị rời đi. Nhưng khi lơ đãng nhìn vào đám đông, xuyên qua khe hở, gã thấy được một đôi mắt thanh minh trong suốt mang theo kiên cường. Thực giống với đệ ấy!
.
Hữu Thiên đi những bước dài đến chỗ đám người, ngăn cản những kẻ chuẩn bị thi bạo tiểu quan kia, đồng thời bản thân gã cùng muốn được rõ dung nhan của người kia. Bất quá, Hữu Thiên có cảm giác hụt hẫng và thất vọng. Ngoại trừ đôi mắt ra, tiểu quan kia không sở hữu bất cứ đường nét nào xứng đáng để có thể đem ra so sánh với Tại Trung! Chỉ là ánh mắt kia, nhãn thần quật cường đó, tựa hồ là một!
.
"Con mẹ nó! Ngươi là đứa nào? Chuyện của lão tử mà ngươi cũng dám quản sao?!" - Bị Hữu Thiên ngăn cản, tên kia trợn lớn hai mắt nhìn gã.
.
Ánh mắt Hữu Thiên trầm xuống, tay khẽ đẩy, lực đạo chẳng đáng để dùng đến công phu, thế nhưng đã đủ để khiến tên kia lăn lộn trên mặt đất, bộ dạng vô cùng chật vật.
.
"Ô! Đây chẳng phải là Phác Các chủ sao? Thất kính, thất kính!" - Tú bà của Ngân nguyệt lâu đã nhận ra Hữu Thiên, cấp bước chạy lên phía trước, khuôn mặt tươi cười chào đón gã.
.
Người nọ vốn định đứng dậy cùng Hữu Thiên liều mạng, vừa nghe tú bà nói ra thân phận của gã, lập tức sợ đến nỗi té trở lại mặt đất, vẻ mặt kinh hoàng.
.
Hữu Thiên cũng không để tâm đến tên kia nữa, quay đầu nhìn tú bà lạnh nhạt cười.
.
"Tiểu quan này là người trong lâu của ngươi sao?"
.
"Dạ đúng ạ! Nhưng hắn vẫn là một thanh quan a! Bất quá đêm đầu tiên của hắn đã được vị khách nhân kia mua rồi ạ!" - Tú bà vẻ mặt niềm nở, vội vã trả lời.
.
"Ta sẽ trả gấp đôi, bao hắn trong một tháng. Ngày mai ngươi hãy đến Yên Vũ các lĩnh bạc!" - Khẩu khí của Hữu Thiên chính là không cho bất cứ ai hoài nghi, nói xong còn nhìn về phía tú bà, khẽ nhếch khóe môi "Không thành vấn đề chứ?"
.
"Không thành vấn đề! Không thành vấn đề! Đương nhiên là không thành vấn đề a! Phác Các chủ thật là hào phóng!" - Tú bà cười tươi như hoa, ra sức nịnh nọt.
.
Hữu Thiên không để ý đến lời tú bà nói nữa, đi đến trước mặt tiểu quan, đỡ hắn đứng lên. Nhãn thần gã khi nhìn chăm chú vào đôi mắt giống với Tại Trung kia chỉ có thể dùng từ cực kỳ ôn nhu để hình dung. Quả thực đôi mắt này rất giống với Tại Trung!
.
"Không có việc gì nữa rồi!" - Hữu Thiên mỉm cười giúp tiểu quan kia chỉnh lý lại y phục không chỉnh tề, trong thanh âm hàm trứ ôn nhu không thể diễn tả bằng lời.
.
Tiểu quan kia ngơ ngác nhìn Hữu Thiên, một lúc sau mới chậm rãi mở miệng "Cảm... Cảm tạ!"
.
Hữu Thiên đạm đạm nhất tiếu, kéo tiểu quan kia đi vào Ngân Nguyệt lâu, tú bà ân cần đưa Hữu Thiên đến một gian khách phòng tương đối lịch sự tao nhã, sau đó nhanh chân cáo lui, chỉ để lại gã và tiểu quan kia ở trong phòng.
.
"Ngươi tên là gì?" - Hữu Thiên ngồi nhàn nhã trên ghế, nhìn tiểu quan, gương mặt mang theo tiếu ý.
.
"Ta... Ta là Ảnh Tùy!" - Tiểu quan sợ hãi trả lời.
.
"Ảnh Tùy?" - Hữu Thiên thầm đọc lại tên của tiểu quan một lần nữa, ngẩng đầu nhìn hắn "Tên không sai! Ngươi đừng đứng xa như vậy, mau ngồi xuống đi!" - Hữu Thiên chỉ ghế ở bên cạnh gã, nói với người kia.
.
Ảnh Tùy chỉ khẽ di chuyển, vẻ mặt cảnh giác nhìn Hữu Thiên.
.
Chứng kiến bộ dạng Ảnh Tùy như vậy, Hữu Thiên chỉ cười cười "Ngươi yên tâm đi! Ta sẽ không đối xử với ngươi như vậy! Hơn nữa, đối với tiểu quan nơi thanh lâu, ta luôn luôn không có hứng thú!"
.
Nghe Hữu Thiên nói xong, trong mắt Ảnh Tùy lóe lên tia thụ thương, chậm rãi cúi đầu.
.
Thấy phản ứng đối phương, Hữu Thiên ý thức được bản thân đã nói ra điều không nên, vội vã giải thích "Ngươi đừng hiểu lầm! Ta không hề khinh thường ngươi, ý của ta là... Ý của ta là ta đã thành gia lập thất, ta sẽ không làm bất cứ chuyện gì có lỗi với người đó! Ngươi có hiểu không?"
.
"Ân..." - Ảnh Tùy nhìn Hữu Thiên, trong mắt là nghi hoặc khó mà giải thích được "Vậy vì nguyên nhân gì mà ngươi bỏ ra một số tiền lớn như vậy để mua ta?"
,
"Ta chỉ là không muốn chứng kiến cảnh ngươi bị người ta khi dễ mà thôi! Bởi vì..." - Hữu Thiên lại nhìn sâu vào đôi mắt của đối phương, nhãn thần mang theo ưu thương nhàn nhạt "Bởi vì ánh mắt của ngươi, rất giống với một vị cố nhân mà ta nhận thức!"
.
Ảnh Tùy nghe xong, đầu tiên là hai mắt mở to, khi hiểu rõ thì lập tức gật đầu.
.
"Nguyên lai công tử coi ta trở thành cái bóng của người khác! Nói như vậy... vị cố nhân kia phải chăng là ngươi mà công tử thương yêu?"
.
Hữu Thiên sửng sốt, không khỏi buột miệng nói"Sao ngươi biết?" (Ngu mới không biết =.=|||)
.
Ảnh Tùy cười cười "Ảnh Tùy bản thân ở địa phương này, đã từng chứng kiến rất nhiều, tự nhiên sẽ minh bạch!"
.
"Nhìn không ra, nguyên lai ngươi thông minh như vậy!" - Hữu Thiên mỉm cười, cầm lấy bầu rượu để trên bàn tự rót cho bản thân một chén, sau đó uống một hơi cạn sạch.
.
"Thấy trong mắt công tử có mang theo ưu sầu cùng phiền lòng! Nói vậy lẽ nào thê tử hiện tại của công tử không phải là vị cố nhân mà công tử yêu thương sao?" - Thấy Hữu Thiên thực sự không để tâm đến mình, Ảnh Tùy tự nhiên có can đảm đi đến bên cạnh, thay gã châm rượu.
.
"Ta thấy tuổi ngươi còn nhỏ, vậy mà rất hiểu biết!" - Hữu Thiên mỉm cười nhìn Ảnh Tùy.
.
"Một khi đã sa chân vào chốn này, bản thân nếu không cơ linh một chút, chỉ sợ ta chẳng chờ được ngày này, được gặp công tử. Theo như ta nghĩ, công tử là người tốt!"
.
"Thật sao?" - Hữu Thiên cười cười "Vậy ngươi không phiền khi nghe ta tâm sự chứ!" - Hữu Thiên nói xong lại cạn thêm một chén rượu.
.
Ảnh Tùy gật đầu, ngồi xuống bên cạnh Hữu Thiên, chăm chú lắng nghe gã tâm sự.
...
.
Hai người hàn huyên thật lâu, thẳng đến khi mặt trời lấp ló đằng đông. Hữu Thiên đã tâm sự rất nhiều điều cho Ảnh Tùy nghe, liên quan đến Tại Trung, đề cập cả về Tuấn Tú. Gần như gã muốn mang mọi ưu phiền trong lòng nói hết trong một đêm, tâm tình vốn ảm đạm lúc này đã thoải mái đi rất nhiều. Kể từ lúc Tại Trung ly khai, kể ra cũng đã lâu lắm rồi, Hữu Thiên chưa tâm tự với một người nào khác nhiều chuyện đến thế!
.
"Trời nhanh sáng thật đấy!" - Ảnh Tùy nhìn ra ngoài cửa sổ.
.
"Đúng vậy!" - Hữu Thiên gật đầu "Thời gian quả thực trôi quá nhanh! Đến lúc ta phải đi rồi! Ta sẽ bao ngươi rồi, sau này ngươi không cần phải lo lắng sẽ có người nào tìm mình gây phiền phức nữa! Ta cũng sẽ thông báo với tú bà một tiếng, sẽ không để ngươi tiếp khách nữa!"
.
"Cảm tạ công tử!" - Trong mắt Ảnh Tùy mang theo cảm kích không thể kể xiết.
.
Hữu Thiên đạm đạm nhất tiếu, đứng lên chuẩn bị rời đi.
.
"Công tử!" - Ảnh Tùy đột nhiên gọi Hữu Thiên lại "Công tử đối với ta có ân, Ảnh Tùy muốn nhắc nhở công tử một việc! Mất đi quả thực rất đáng tiếc, khiến người ta khó lòng mà quên được! Nhưng điều tối trân quý chính là xa tận chân trời mà ở ngay trước mặt, mong công tử quý trọng!"
.
Nghe Ảnh Tùy nói xong, Hữu Thiên có chút sửng sốt, xong lại cười cười lắc đầu, ly khai.
.
Xa tận chân trời gần ngay trước mặt ư? Ám chỉ Tuấn Tú sao? Chính là ta chưa từng nghĩ đến điều đó, và ngay cả chính bản thân ta cũng chưa từng có suy nghĩ đấy! Nếu không phải bởi Tại Trung mong muốn, sẽ không có chuyện ta và Tuấn Tú thành thân!
.
Khởi đầu cho tất cả đều là vì ý nguyện của Tại Trung, bởi vậy Phác Hữu Thiên ta mới phải làm như vậy! Ta cũng có thể vì mong muốn của Tại Trung mà nhẫn! Chỉ đáng tiếc là, cho dù việc ta làm có nhiều đến mấy, cuối cùng vẫn không thể sánh với người kia!!!
________________________
Nhân vật Ảnh Tùy có vai trò hơi bị quan trong a!
Mà ngay cái tên cũng đủ để nói lên tất cả rồi! Ảnh Tùy - Tùy Ảnh - Mãi là "Ảnh "