Ngồi dựa vào thành giường, Tuấn Tú lẳng lặng nhìn chiếc phong sa màu sắc sặc sỡ mà cả người ngây ngẩn.
.
Lần trước, sau khi tỉnh lại, Tuấn Tú lại thiếp đi, và lần này ngủ tròn hai ngày mới thức dậy. Nhãn thần sau khi lấy được tiêu cự, cậu lập tức thấy trên đầu giường có vài chiếc phong xa rất xinh đẹp. Hạ nhân chăm sóc Tuấn Tú nói rằng chúng là do Hữu Thiên đặc biệt phân phó những nghệ nhất giỏi nhất làm cho cậu. Bởi vì hôm nay trong các có công sự hệ trọng phải được xử lý, Hữu Thiên không thể lưu lại, vì vậy gã đã để phong xa trên đầu giường, nghĩ rằng chỉ cần Tuấn Tú mở mắt, cậu có thể dễ dàng trông thấy.
.
Ngẫm nghĩ một lát, khóe môi Tuấn Tú không khỏi cong lên, như là tự giễu chính mình.
.
Phác Hữu Thiên, huynh thực sự coi Kim Tuấn Tú ta là một tiểu hài tử không chịu lớn sao? Cho một trận đòn xong liền tặng một cái kẹo, chỉ cần như thế sẽ không còn chuyện gì ư?Ha ha~~~ Bất quá, ta phải chăng nên thấy cảm động a? Nếu là ngày trước, ngay cả dỗ ngọt ta, huynh cũng đâu muốn làm, đúng như thế nhỉ!?
.
Tiếng mở cửa vang lên cắt ngang suy nghĩ của Tuấn Tú, khi cậu ngẩng đầu lên, đã thấy Hữu Thiên từ ngoài bước vào, trên khuôn mặt là tiếu ý cực kỳ ôn nhu.
.
"Tuấn Tú! Đệ tỉnh rồi! Đệ có biết đệ nói ngủ liền ngủ một mạch hai ngày, khiến ta lo lắng muốn chết không?!" – Hữu Thiên vừa nói vừa ngồi bên giường.
.
Sáng sớm nay trong các có việc khẩn, Hữu Thiên không còn cách nào khác phải đích thân đi xử lý. Vội vã đem toàn bộ công việc xử lý xong xuôi, gã lập tức quay trở về, vừa vào đến đại môn nghe hạ nhân thông báo Tuấn Tú đã tỉnh, hơn nữa tinh thần tốt hơn trước nhiều. Gã nghe xong, ngay cả y phục cũng không kịp thay, lập tức chạy đến thăm Tuấn Tú.
.
"Thực ngại, đã khiến huynh hao tâm tổn trí rồi!" – Tuấn Tú trả lời, nhưng giọng điệu lại đầy khách khí giữ lễ, khiến người nghe cảm thấy vô cùng xa cách.
.
Nghe được câu khách sáo xa tận chân trời của Tuấn Tú, biểu tình trên khuôn mặt Hữu Thiên như bị đông cứng, khóe môi đang cong lên hồ hởi trở nên mất tự nhiên đến buồn cười.
.
"Mấy chiếc phong xa kia, đệ có thích không?"
.
"Rất xinh đẹp!" – Tuấn Tú nhàn nhạt trả lời, chính là không nhằm vào trọng tâm câu hỏi. Cậu chỉ đơn giản đánh giá chúng chứ không hề đề cập đến chuyện bản thân thích hay không thích!.
.
Nghe được hàm ý trong lời lẽ của Tuấn Tú, Hữu Thiên không khỏi khe khẽ thở dài, vừa muốn nói thêm điều gì đó, không ngờ cậu lại mở lời trước.
,
"Ân! Ta có chuyện muốn nói với huynh!"
.
Hữu Thiên ngẩn người, sau đó gật đầu "Được! Đệ nói đi!"
.
"Mấy hôm trước, huynh chẳng phải muốn ta về Minh trang sao? Ta muốn thu thập một chút rồi ngay mai sẽ lập tức khởi hành, phiền huynh chuẩn bị mã xa cho ta! Với tình trạng hiện tại, ta không thể kỹ mã được!" – Tuấn Tú biểu tình bình thản nói như vậy.
.
"Chuyện đó... Hiện tại thân thể của đệ còn chưa khôi phục hoàn toàn, không... không cần gấp như vậy đâu! Không, ta không hề có ý đó! Lúc đó ta chẳng qua là nhất thời nóng nảy, đệ đừng coi đó là thật! Ta không hề muốn đệ quay về Minh trang!" – Hữu Thiên nhất thời có chút hoảng loạn, có nằm mơ gã cũng không nghĩ rằng vừa tỉnh lại, Tuấn Tú đã nhắc lại chuyện này.
.
"Thế nhưng ta muốn trở về!" – Tuấn Tú nhìn Hữu Thiên, biểu tình có điểm gợn sóng "Ta biết huynh không thích ta! Hai năm qua, bắt huynh phải sớm chiều sống cùng người mà huynh không hề có tình cảm, quả thực đã là khó huynh rồi! Hơn nữa, huynh cùng ta thành thân đều vì Tại Trung ca, hiện tại huynh ấy đã hạnh phúc, chúng ta không nên khiến đối phương khó xử thêm nữa, không phải sao?"
.
"Ta chưa từng có cảm giác khó xử khi ở cùng đệ!" – Hữu Thiên buột miệng thốt lên "Ta cũng không phải không thích đệ! Ta chỉ là... Ta biết những chuyện trước kia đều là lỗi của ta, ta không nên đánh đệ, cũng không nên nói nhưng lời khiến đệ tổn thương! Ta thực lòng xin lỗi, đệ đừng hờn dỗi như thế nữa, có được không?"
.
"Dỗi ư?" – Tuấn Tú nhướng mày, khe khẽ cười "Huynh cảm thấy ta đang giận dỗi sao? Có đúng hay không, huynh đã quên, ta đâu thể giận dỗi huynh!? Bởi vì huynh chưa từng để ý đến chuyện ta có sinh khí hay không, một người chỉ giận dỗi khi họ biết việc đó đem cho mình quyền lợi nào đó! Huynh đối với ta thế nào, ta đương nhiên hiểu rõ, Kim Tuấn Tú ta đâu cần làm những việc khiến bản thân bị bẽ mặt chứ!"
.
"Tuấn Tú..." – Hữu Thiên nhíu mày, có chút bất đắc dĩ nhìn Tuấn Tú. Nếu là một Kim Tuấn Tú đại sảo đại nháo1, Hữu Thiên nhất định có biện pháp ứng đối. Thế nhưng đối diện với một Kim Tuấn Tú bình tĩnh khôn gợn sóng, lãnh đạm cùng xa cách nhường kia, gã quả thực thúc thủ vô sách2.
.
"Huynh yên tâm đi, sau khi về Minh trang, ta sẽ không nói với Tại Trung ca bất cứ chuyện gì không tốt đối với huynh! Ta đơn giản sẽ nói là do bản thân ta thay lòng, không muốn cùng huynh ở chung một chỗ nữa! A~~ Nói như vậy chi bằng huynh giúp ta chuẩn bị một nữ nhân để nàng cùng ta về Minh trang, làm thế..."
.
"Kim Tuấn Tú!" – Hữu Thiên đột nhiên rống lên giận dữ, từ bên giường đứng phắt dậy.
.
Tuấn Tú bị Hữu Thiên quát không khỏi giật mình, thân thể khẽ run, nhưng lại lập tức khôi phục sự bình tĩnh, ngẩng đầu cười nhìn Hữu Thiên "Huynh sao lại sinh khí? Nếu làm như vậy, Tại Trung ca sẽ không trách huynh..."
.
"Đệ..." – Hữu Thiên giận dữ trừng mắt với Tuấn Tú, cố gắng cưỡng chế lửa giận trong lòng, gã liên tục nói cho bản thân rằng "Tuấn Tú vừa tỉnh lại, thân thể còn rất suy yếu! Phác Hữu Thiên, người tuyệt đối không được phát hỏa với Tuấn Tú!" – Thế nhưng tức giận vừa nguôi đi, nghĩ lại Tuấn Tú vừa nhắc đến hai từ "nữ nhân" gì gì đó, lửa giận trong lòng gã lại dâng lên, như cơn bão trực chờ thiêu đốt mọi thứ, làm thế nào cũng không dập tắt được.
.
"Kim Tuấn Tú! Ta nhắc nở đệ, đệ đã cũng Phác Hữu Thiên ta thành quá! Đừng bao giờ ở trước mặt ta nhắc đến hai chữ nữ nhân gì gì đó!"
.
"Chỉ là hữu danh vô thực mà thôi! Huynh hà tất phải lưu tâm như vậy!" – Tuấn Tú nhàn nhạt trả lời, tựa tiếu phi tiếu.
.
Tuấn Tú vừa dứt lời, nhãn thần Hữu Thiên chợt lóe lên một tia hàn quang. Sau một khắc, Tuấn Tú đã bị gã dặt dưới thân.
.
Cậu cả kinh, trong mắt lộ ra hoảng hốt, mở to hai mắt nhìn con người đang đè phía trên, đó là một Phác Hữu Thiên biểu tình âm trầm hoàn toàn bất đồng với bình thường.
.
"Huynh... Huynh muốn làm gì?"
.
Hữu Thiên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tuấn Tú hiện lên hoảng loạn, ánh mắt âm lệ3 lại trở nên ôn hòa, sau cùng còn mỉm cười dịu dàng với cậu.
.
"Tuấn Tú! Mặc kệ thế nào, đệ trước tiên cứ dưỡng thương cho thật tốt a! Chờ đến khi thân thể đệ hoàn toàn khôi phục, chúng ta sẽ bàn lại chuyện này, nghe lời ta!" – Hữu Thiên nói xong liền đứng lên, cả người lại khôi phục lại bộ dáng ôn nhu như bình thường, tựa hồ con người âm lãnh kia chưa từng xuất hiện "Hảo hảo nghỉ ngơi đi! Giờ ta sẽ đi phân phó hạ nhân hầm bổ phẩm, để thân thể Tuấn Tú của ta sớm hồi phục!" – Hữu Thiên nói xong liền bước nhanh ra ngoài.
.
Tuấn Tú nhìn Hữu Thiên ly khai, thở một hơi thật dài.
.
Hữu Thiên vừa rồi thực sự khiến ta cảm thấy áp bách vô cùng! Từ lúc nhận thức huynh ấy, ta chưa từng trông thấy Hữu Thiên có bộ dạng đó! Trong khoảnh khắc Hữu Thiên đè lên ta, không hiểu sao ta thấy lạnh lẽo thấu xương!
.
Chỉ là... sao ta không cảm thấy sợ nhỉ? Là bởi ta tin tưởng Hữu Thiên tuyệt đối sẽ không làm những chuyện thương tổn đến ta ư!?
.
Hồi tưởng lại cuộc nói chuyện vừa rồi với Hữu Thiên, Tuấn Tú chỉ có thể khe khẽ thở dài.
.
Vừa nãy ta thực sự không hề giận dỗi Hữu Thiên! Là ta thật tâm muốn ly khai nơi này... Chỉ là ta không hiểu, vì sao Hữu Thiên lại phản đối mạnh mẽ như vậy? Chẳng phải mấy ngày trước huynh ấy còn một mực muốn ta về Minh trang sao? Hay do Hữu Thiên sợ không giữ được lời hứa với Tại Trung ca? Chính vì ta bị thương, cho nên mới bố thí một chút thương hại, không cho ta ly khai sao? Nói đi nói lại, chung quy cũng vì Hữu Thiên không có cảm tình với ta!
.
Phác Hữu Thiên đối với Kim Tuấn Tú, dù là quá khứ, hiện tại hay cả tương lai cũng sẽ không có bất cứ tình cảm gì...
.
Bên ngoài, Hữu Thiên thực tế không hề đi xa mà đứng ngay trước cửa, ra sức thở hổn hển, trong mắt là kinh hoảng cùng tự trách.
.
Ta đến tột cùng làm bị làm sao vậy?! Vừa rồi Tuấn Tú mới nói ra bốn chữ "Hữu danh vô thực", ta cư nhiên muốn... muốn Tuấn Tú??? Trên người đệ ấy còn thương tích, thân thể lại suy yếu, trong đầu ta thế nào lại sinh ra loại ý niệm đó chứ?
.
Hữu Thiên lúc này chỉ cảm thấy tâm tư vô cùng hỗn loạn, trong lòng là lo lắng bất kham.
.
Tác phong làm việc của ta từ xưa đến nay luôn là lãnh tĩnh trầm ổn, rất hiến khi lộ ra mảy may kích động! Thế nhưng ngày hôm nay vì nguyên nhân gì ta không thể khống chế bản thân?! Khi nãy, nếu không phải ta tỉnh táo kịp lúc, chẳng phải sẽ làm ra chuyện sai lầm nhất đời sao?! Phác Hữu Thiên! Nếu như ngươi thực sự đối với Tuấn Tú... vậy đâu có gì khác với Trịnh Duẫn Hạo năm xưa? Đâu có khác gì loài cầm thú?! (Cái gì??? Dám chê Hạo ca làm cầm thú, Ran không cho ngóc đầu lên được nữa bi giờ! Đừng có bao giờ coi thường quyền năng của editor!)
.
Hữu Thiên nhíu mày, thở dài một tiếng, nỗ lực bình tĩnh bản thân.
.
May... May mắn sao, ta còn đủ lý trí! Bằng không ta thực sự sẽ đối với Tuấn Tú làm... Chuyện đó mà xảy ra, cả đời này Phác Hữu Thiên ta cũng không thể tha thứ cho bản thân!(Thực tế là sắp rồi, cứ chờ bản thân biến thành cầm thú đi!!!)
.
Trong đầu gã bỗng nhiên hiện ra khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên kinh hoảng của Tuấn Tú, Hữu Thiên có cảm giác trái tim như bị thứ gì đó bóp chặt.
.
Tuấn Tú! Vừa rồi đệ không sợ, là vì đệ tin tưởng ta sẽ không làm tổn thương đệ sao?
.
Thực xin lỗi, ta cư nhiên có loại ý niệm đó đối với đệ! Bất quá, Phác Hữu Thiên ta phát thệ, chuyện đó từ nay về sau sẽ không bao giờ xảy ra nữa! Phác Hữu Thiên ta đời này tuyệt không làm chuyện thương tổn đến đệ nữa! Tuấn Tú...
_________________________
1 Đại sảo đại nháo: kiểu như hai người cãi vã một trận nảy lửa, gân cổ lên mà nói ý ^^
2 Thúc thủ vô sách: lực bất tòng tâm, hết đường xoay xở, không biết phải làm gì, theo một nghĩa rộng hơn thì còn có thể là cảm thấy tuyệt vọng đối với những sự việc nằm ngoài tầm tay =.=|||
_________________________
Chẹp! Hóa ra đối mặt với chuyện "phản bội", mấy anh công phản ứng cực kỳ gay gắt a!
Nhưng tại sao, tại sao... Càng edit càng rùng mình a!!!