Để Ta Làm Thế Thân

Chương 124




Tiết trời thu của phương Bắc luôn đặc biệt thâm trầm, mặc dù không giống với sự rét buốt thấu xương khi mùa đông chiếm cứ, thế nhưng khắp chốn đều mơ hồ có cảm giác lạnh tận tâm can.


.


Tuấn Tú ngồi trong trù phòng nhìn bếp lò nóng rực, bên trên đang đun một ấm thuốc, thỉnh thoảng cậu lại nhìn ra ngoài cửa sổ, trận mưa phùn kéo dài từ rạng sáng đến giờ vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại, mưa càng khiến ngày thu nơi đây tăng thêm vài phần hàn ý.


.


Tối hôm qua Tuấn Tú cơ hồ trằn trọc cả đêm, miên man suy nghĩ rất nhiều chuyện...


.


Nhớ lại lần đầu tiên gặp Bí Kỳ, đó cũng là một chiều cuối thu! Khi đó Tuấn Tú sau quá nhiều ngày say rượu tầm hoan, bệnh căn trong cơ thể cứ thế phát tác không thể khống chế, thường xuyên đau ngực ho khan, những lúc nghiêm trọng còn nôn ra máu!


.


Chính là Bí Kỳ đã nói gã có biện pháp giúp Tuấn Tú chữa bệnh, lại còn cả ngày vì cậu nấu thuốc, vì cậu chuẩn bị cơm được phối với thuốc một ngày ba bữa đều đặn... Duy trì như vậy, sau gần một năm điều dưỡng, rốt cuộc bệnh căn trong người Tuấn Tú mới được được trừ tận gốc!


.


Hiện tại ngẫm lại, phương thuốc kia chỉ sợ là Chính Thù ca đã đưa cho gã! Bởi năm đó khi cậu dứt khoát rời khỏi Minh trang, Chính Thù trước đó đã đưa ra một phương thuốc, thế nhưng Tuấn Tú lúc đó căn bản không đặt nó trong lòng, cũng không coi bệnh căn là chuyện đáng lưu tâm, nếu không phải Hữu Thiên...


.


"Ai... Kim Tuấn Tú ơi, sao lúc đó ngươi lại không nghĩ tới chứ? Nếu ngươi có thể sớm phát hiện hơn một chút, Hữu Thiên đã không có ngày hôm nay..."


.


"Đủ... Đủ lắm rồi! Ta không bao giờ muốn chứng kiến Hữu Thiên vì Kim Tuấn Tú mà tra tấn chính bản thân mình thêm một lần nào nữa, càng không bao giờ muốn nhìn thấy người đó ở trước mắt ta bị tổn thương!


Nếu tình yêu của Kim Tuấn Tú chỉ có thể trở thành gánh nặng cho Phác Hữu Thiên, vậy thì ta sẽ không yêu nữa, ta sẽ để người ấy được tự do! Hẳn là chỉ khi ta chịu từ bỏ hết thảy, Hữu Thiên lúc đó có lẽ mới buông tha nỗi áy náy luôn dành cho ta, cũng làm cho khúc mắc giữa bọn ta suốt bao năm này hoàn toàn chấm dứt đi..."


.


Vì suy nghĩ này, nên ngày hôm qua Tuấn Tú mới có thể nói những lời vô tình với Hữu Thiên, tuy rằng cậu làm vậy sẽ khiến gã đau lòng, thế nhưng thà nói rõ ràng hết thảy để đôi bên sau này đều được thoải mái, còn hơn giữ mãi trong lòng rồi giày vò đối phương, cũng như dằn vặt bản thân mình!


.


Lấy lại tinh thần, Tuấn Tú nhận ra thuốc đã sắc xong, liền nhấc ấm thuốc ra, cẩn thận lọc bã rồi rót vào bát, sau đó bưng chén thuốc đến sương phòng Hữu Thiên nằm dưỡng thương.


.


Tại Trung vì cứu Hữu Thiên giải trừ Súc Cốt Công, rốt cuộc thân thể chịu tổn thương không nhỏ, suốt mấy ngày đều nằm trên giường không dậy nổi, Duẫn Hạo một tấc cũng không chịu rời đi, một mực ở bên cạnh chiếu cố y.


.


Sở dĩ, việc chăm sóc Hữu Thiên đương nhiên trở thành nhiệm vụ hàng ngày của Tuấn Tú. Thuốc trị thương gã uống mỗi ngày đều được Tuấn Tú đích thân chuẩn bị, đương nhiên cậu có thể để hạ nhân làm, bất quá lòng dạ cứ bồn chồn lo lắng, "Hữu Thiên là người phương Nam, có rất nhiều thói quen cùng người phương Bắc bất đồng, lại kén ăn như thế..."


.


Nguyên nhân chính đáng như vậy, sở dĩ Tuấn Tú không hề cảm thấy lạ kỳ khi luôn tự mình đến trù phòng, tỉ mỉ căn dặn trù sư nên chuẩn bị món gì, cháo nên nấu làm sao, còn thuốc, cậu phải tự mình sắc mới an tâm, "Hạ nhân sắc thuốc sao có thể toàn tâm chú ý được, nhỡ căn thiếu thời gian, hay lửa không đủ khiến hiệu quả của thuốc bị ảnh hưởng thì biết phải làm sao? Ta rất mong Hữu Thiên có thể sớm ngày khá hơn!"


...


.


Đi đến trước sương phòng của Hữu Thiên, Tuấn Tú đầu tiên khẽ gõ cửa, nhưng chờ nửa khắc vẫn không thấy người bên trong đáp lại, cậu không khỏi nhíu mày, tự đẩy cửa bước vào.


.


Bước qua ngưỡng cửa liền đi thẳng vào phòng trong, Tuấn Tú nhất thời ngây ngẩn cả người, bởi Hữu Thiên nguyên bản luôn nằm trên giường giờ phút này đã không còn bóng dáng.


.


Nội tâm chỉ cảm thấy căng thăng, Tuấn Tú buông chén thuốc, xoay người cấp tốc chạy ra ngoài, bất chấp gió mưa, tìm Hữu Thiên khắp Minh trang, thế nhưng không thể thấy bóng dáng đối phương, ngay cả chút dấu vết cũng không có!


.


Dự cảm bất an bất giác dâng lên, một nỗi sợ hãi cường liệt nhanh chóng vây quanh Tuấn Tú, "Nếu là trước đây, ta tuyệt không phải lo lắng cho Hữu Thiên, với võ công tu vi đó, cực ít người có thể gây tổn thương cho người đó! Thế nhưng với tình trạng hiện tại, Hữu Thiên quả thực không chịu nổi một chiêu, ra khỏi Minh trang rồi, vạn nhất gặp phải bốn kẻ kia thì..."


.


Không dám suy nghĩ tiếp nữa, Tuấn Tú hoảng hốt chạy vội đến sương phòng Tại Trung, ngay cả gõ cửa cũng không kịp, cứ thể xông vào trong.


.


Lúc này Duẫn Hạo đang ngồi bên giường bón thuốc cho Tại Trung, sự xuất hiện đột ngột của Tuấn Tú khiến cả hai song song giật nảy. Thấy đệ đệ cả người ướt sũng, y khó hiểu nhíu mày hỏi, "Có chuyện gì vậy?"


.


"Hữu Thiên biến mất rồi!" – Tuấn Tú biểu tình lo lắng, hai mắt cũng muốn đỏ hồng, bộ dáng sắp bật khóc đến nơi, "Ta đã tìm khắp Minh trang rồi, nhưng ở đâu cũng không thấy!"


.


"Sao có thể như vậy?" – Nhãn thần Tại Trung cũng lộ ra tia sốt ruột, "Thân thể gã suy yếu như thế còn có thể đi đâu? Hôm qua chẳng phải vẫn yên ổn sao, thế nào lại... Tuấn Tú, đệ đã nói gì với Hữu Thiên sao?"


.


"Ta..." – Tuấn Tú hé môi nhưng lại không biết phải nói thế nào, "Những lời ta nói tối qua cũng đâu có gì không ổn, hơn nữa Hữu Thiên khi đó cũng đâu có điểm gì bất thường? Ta thực sự không nghĩ rời hôm nay lại xảy ra sự việc này!"


.


"Người đâu!" – Duẫn Hạo từ này vẫn một mực yên lặng đột nhiên đứng lên hô một tiếng.


.


Rất nhanh, một hạ nhân lễ độ bước vào, cung kính hỏi, "Trang chủ có gì phân phó?"


.


"Mau, đi truyền gọi tất cả thủ vệ phụ trách đại môn từ đêm qua đến sáng nay tới đây cho ta!"– Hắn rành rọt hạ lệnh.


.


"Thưa, vâng!" – Hạ nhân lên tiếng, liền nhanh chóng rời đi.


.


"Hữu Thiên nếu muốn ly khai, lẽ nào còn có thể đi ra từ đại môn sao?" – Tại Trung lo lắng.


.


"Nếu là ngày trước khẳng định sẽ không có chuyện đó!" – Khóe môi Duẫn Hạo lạnh lùng nhếch lên, "Thế nhưng gã hiện tại cơ hồ đã mất hết nội lực, tường vây chung quanh Minh trang ta chính là chưa lùn đến nỗi để một tên ma ốm có thể dễ dàng nhảy qua a!"


.


Nghe hắn nói nhủ vậy, Tuấn Tú có chút hờn giận nhíu mày, buồn bực ở trong phòng đi tới đi lui.


.


Không mất bao nhiêu thời gian, vài người thủ vệ theo lệnh đã có mặt.


.


Nhìn thấy thủ vệ đệ tử, Duẫn Hạo không nhiều lời, lập tức hỏi thẳng, "Trong số các ngươi, ai gặp qua Phác Hữu Thiên?"


.


Mấy đệ tử nhìn nhìn nhau, trong đó có một người tiến lên một bước trả lời, "Bẩm có! Rạng sáng nay, Phác Các chủ nói muốn ra ngoài Minh trang một lát, cho nên..."


.


"Cho nên ngươi cứ thể để người đi?!" – Tuấn Tú cắt ngang lời người đệ tử, trong mắt tràn đầy lửa giận, "Ngươi vì nguyên nhân gì không cản người lại?!"


.


"Việc này... Phác Các chủ là khách, hơn nữa công tử cùng Trang chủ cũng không hề phân phó phải hạn chế quyền tự do ra vào Minh trang của Các chủ, thành ra..."


.


"Nhưng Hữu Thiên là bệnh nhân, ngươi lẽ nào không biết?! Ngươi ít nhất cũng phải thông báo với chúng ta một tiếng ngay lập tức chứ! Ngươi có biết để Thiên đi ra ngoài như vậy có bao nhiêu nguy hiểm hay không?!" – Tuấn Tú giận dữ rống lên.


.


"Thưa vâng, thuộc hạ biết tội!" – Tên đệ tử nọ vội vàng quỳ xuống.


.


"Biết tội?!" – Tuấn Tú nhướng nhướng mày, "Ngươi..."


.


"Đủ rồi, Tuấn Tú!" – Duẫn Hạo cắt ngang lời cậu, "Hiện tại không phải thời điểm trách tội, việc cấp bách trước mắt là tìm Hữu Thiên về!"


.


Nói xong, hắn nhìn về những đệ tử còn lại, "Các ngươi lập tức đi truyền lệnh tới toàn bộ đệ tử tại Minh trang cũng như ở phân đường dưới chân núi đều ra ngoài tìm kiếm tung tích Phác Hữu Thiên cho ta! Nhất định phải ở trong ngày hôm nay tìm được người, hơn nữa lông tóc cũng phải vô thương quay về đây, nghe rõ chưa?!"


.


"Thưa, vâng!" – Các đệ tử nhận lệnh xong nhanh chóng rời đi.


.


Khi họ đều biến mất, Tuấn Tú nhìn nhìn Tại Trung và Duẫn Hạo, nhanh như cắt xoay người cũng hướng ra ngoài cửa.


.


"Tuấn Tú!" – Tại Trung thấy thế gọi giật cậu lại, "Đệ đi đâu vậy?"


.


Khi quay đầu lại nhìn y, ánh mắt Tuấn Tú dị thường lãnh đạm, "Ta không có biện pháp ngồi tại đây chờ đợi, ta muốn đi tìm Hữu Thiên!"


.


"Đệ biết gã đã đi đâu sao?" – Tại Trung cau mày ưu phiền, "Bên ngoài trời mưa càng lúc càng lớn, y phục trên người đệ đều ướt sũng rồi, trước vẫn nên đi thay bộ khác hẵng nói tiếp! Cũng có nhiều đệ tử Minh trang đi tìm như vậy, ta tin tưởng rất nhanh sẽ thấy tung tích của Hữu Thiên thôi, đệ mạo hiểm mưa gió lỡ sinh bệnh thì biết làm thế nào?!"


.


"Ta không quản được nhiều chuyện như vậy!" – Tuấn Tú lớn tiếng phản bác, "Bốn kẻ lần trước tập kích ta và Hữu Thiên nhất định còn ở bên ngoài truy tìm người đó muốn gây phiền toái, hiện tại Thiên ở bên ngoài thêm phút nào thì phút đó có thêm nguy hiểm trùng trùng! Lỡ bốn kẻ kia tìm được Hữu Thiên trước chúng ta, huynh có biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo không?!"


.


"Đệ đã để ý gã như vậy, vì nguyên nhân gì những ngày qua đối xử lãnh đạm với người ta?" – Tại Trung sâu kín thở dài một hơi.


.


Những ngày qua, mỗi khi có khí lực ngồi dậy tới thăm Hữu Thiên, lần nào Tại Trung cũng phát hiện ngoài mặt Tuấn Tú mặc dù không hề oán giận Hữu Thiên, thế nhưng biểu tình dành cho gã dị thường lãnh đạm, thậm chí còn hiếm khi mở miệng nói chuyện.


.


Trong khi đó, Hữu Thiên sau một thời gian dài giả câm, giờ dù muốn nói chuyện đến mấy thì phát âm còn trúc trắc nữa là lên tiếng đáp lại. Y trong lòng không khỏi lo lắng cho hai người kia, nhưng cũng đồng dạng không thể biểu lộ ra ngoài, "Dù sao Tuấn Tú đối với ta luôn còn khúc mắc chưa được tháo gỡ, ta mà nhiều lời, chỉ sợ đệ ấy sẽ phản cảm, bất quá sao sự tình lại phát triển thành mức độ này cơ chứ?!"


.


Nghe y nói như vậy, Tuấn Tú càng thêm lạnh lùng nhếch khóe môi, nhãn thần buốt giá như hàn tinh, "Ta để ý gã, đáng tiếc thứ gã muốn không phải sự để ý của ta! Ta cùng Hữu Thiên kỳ thật đều rất đau đớn, bởi bản thân đã trót yêu người vĩnh viễn cũng không có mình!" – Dứt lời cậu lại gấp gáp muốn ly khai.


.


Tại Trung đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhanh chóng xuống giường đứng dậy, khẩn trương chạy đuổi theo Tuấn Tú, kéo đệ đệ đứng lại, "Tuấn Tú, đệ nói thế là có ý gì? Chẳng lẽ đến tận bây giờ đệ vẫn cho rằng..."


.


"Không phải ta cho rằng! Đó là sự thật! Tình cảm Hữu Thiên dành cho huynh không cần ta nhiều lời thì bản thân huynh hẳn là rõ ràng hơn bất cứ ai! Người kia có thể đối với huynh thẳng thắn thành khẩn hết thảy, không hề giữ lại bất cứ thứ gì, nhưng huynh thì sao? Ta..."


.


Tuấn Tú nhìn Tại Trung, thoáng dừng lại rồi cười khổ lắc lắc đầu, "Quên đi! Ta không muốn nói thêm nữa, bởi hiện tại có kể ra cũng đâu có nghĩa lý gì!"


.


Gạt tay Tại Trung ra, cậu tiếp tục hướng về phía cửa.


.


"Tuấn Tú!"


.


Y một lần nữa kéo cậu lại, "Ta thật không nghĩ tới đến tận bây giờ đệ còn còn nghĩ như vậy? Ta những tưởng trải qua sự việc lần này đệ liền minh bạch! Rốt cuộc là vì sao? Bởi vì Súc Cốt Công kia ư? Là vì Hữu Thiên dạy cho ta nhưng không nói cho đệ biết, sở dĩ đệ cảm giác gã coi đệ như người ngoài, có phải hay không?"


.


Tại Trung chỉ mất một câu để nói ra toàn bộ tâm sự của Tuấn Tú, cậu không ngoái đầu lại cũng không nói được một lời.


.


"Tuấn Tú, sự tình không như đệ nghĩ đâu!" – Tại Trung giải thích, "Hữu Thiên chính là quá mức bảo hộ đệ, đệ có biết hay không? Bởi Súc Cốt Công đối với cơ thể nhiều ít đều đem lại tổn hại, vì lý do Hữu Thiên không muốn đệ học, thậm chí không muốn nói cho đệ biết cũng vì sợ đệ sẽ nảy sinh hiếu kỳ, sở dĩ..."


.


"Huynh không cần giải thích!" – Tuấn Tú cắt ngang lời Tại Trung, "Huynh không cảm thấy lý do này quá mức gượng ép sao?"


.


"Đệ không tin?" – Y nhướng nhướng mày, "Những gì ta nói đều là thật sự, là Hữu Thiên..."


.


"Đủ rồi!" – Tuấn Tú tức giận nói, "Ta hiện tại không muốn tranh luận chuyện này với huynh, ta chỉ nghĩ nhanh chóng tìm được Hữu Thiên thôi!" – Nói xong, cậu hung hăng đẩy tay y ra, chạy khỏi cửa.


.


Không chịu được lực đẩy của Tuấn Tú, Tại Trung mất trọng tâm lảo đảo chuẩn bị ngã sấp xuống, may mắn Duẫn Hạo kịp thời tiến tới đỡ được y.


.


"Tại Trung, đệ không sao chứ?"


.


Y không trả lời, nhãn thần bắn ra lửa giận, khẽ đẩy Duẫn Hạo ra, tức khắc đuổi theo Tuấn Tú tới tiền viện.


.


"Kim Tuấn Tú!"


.


Tại Trung đứng phía sau Tuấn Tú, lớn tiếng nói, "Đệ nếu không tin Hữu Thiên, vậy còn tìm gã làm gì? Tiếp tục tổn thường gã bằng sự lạnh lùng của mình sao? Vậy chẳng thà để gã ở bên ngoài vong mạng, có khi còn thống khoái hơn!"


.


Đối với những lời này của Tại Trung, Tuấn Tú vừa nghe không nhịn được lập tức dừng cước bộ, xoay người lại giận dữ mắng y, "Kim Tại Trung! Huynh tốt nhất nên thu hồi lời vừa mới nói!"


.


"Như thế nào?"


.


Tại Trung lạnh lùng nhếch môi, "Sợ gã sẽ