Đến tận chạng vạng, Tuấn Tú và Bí Kỳ mới quay về Minh trang, Tại Trung đã đích thân chuẩn bị một bàn đồ ăn chờ sẵn cả hai người.
.
Tuấn Tú cùng Bí Kỳ đều cảm thấy giật mình, bởi vì trong ấn tượng của hai người, hôm nay cũng chẳng phải ngày gì đặc biệt, sở dĩ bọn họ không hiểu vì nguyên nhân gì Tại Trung lại chuẩn bị một bữa cơm thịnh soạn đến vậy.
.
"Ca, hôm nay là ngày gì vậy, cư nhiên có nhiều món ngon vậy?" – Nhìn một bàn đầy thức ăn, Tuấn Tú khó tránh khỏi hiếu kỳ, hỏi một câu.
.
Không chỉ mình Tuấn Tú cảm thấy nghi vấn, Duẫn Hạo cũng cảm thấy kỳ quái, "Từ sáng nay, khi ta nói cho Tại Trung nghe nghi vấn trong lòng bấy lâu nay, đệ ấy liền lâm vào trầm tư, tựa hồ có điều gì băn khoăn! Đến chiều, lại bất ngờ vào bếp, một mình đảm đương hết thảy, chuẩn bị thật nhiều thức ăn! Ta đã hỏi nhưng đệ ấy chuyện gì cũng không giải thích, chỉ đơn gian trả lời là muốn nấu món ngon cho Tuấn Tú thưởng thức!
Tại Trung a, đệ biết là ta không ngây thơ đến mức tin lý do đó chứ? Chắc chắn có nguyên nhân sâu xa nào đó, hẳn là đệ đang hoài nghi chuyện gì đây?!"
.
"Không có gì, ta chỉ cảm thấy đệ đã quay về lâu như vậy, thân là ca ca, mà ta chưa chuẩn bị cho đệ một bữa cơm thịnh soạn nào, ngày hôm nay hoàn hảo không có việc gì, sở dĩ ta đích thân xuống bếp nấu một ít đồ ăn! Tuấn Tú, đệ nếm thử một chút xem có hợp khẩu vị hay không?!" – Tại Trung cười cười trả lời.
.
Sau đó y liếc về phía Bí Kỳ, ý cười càng sâu, "Bí Kỳ công tử cũng ăn thử một chút đi! Bữa nào công tử cũng ăn trong phòng một mình, làm vậy hẳn là rất buồn chán a! Thử cùng mọi người dùng bữa không tốt hơn sao?"
.
Bí Kỳ nghe xong theo bản năng nhíu nhíu mày, rất nhanh gã liền hướng ánh mắt cầu cứu về phía Tuấn Tú.
.
Nhận được ánh mắt của Bí Kỳ, Tuấn Tú vội vàng lên tiếng giải thích, "Ca, đừng khiến Bí Kỳ khó xử! Bí Kỳ không quen tháo bỏ mạng che mặt ở ngay trước mắt người khác!"
.
Tại Trung nghe xong gật gật đầu, thâm ý nhìn Bí Kỳ thêm một lần nữa, sau đó đưa ra giải pháp, "Nếu đã như vậy, ta cũng không miễn cưỡng! Người đâu, đem thức ăn trên bàn chia ra rồi đưa đến phòng cho Bí Kỳ công tử!"
.
Hạ nhân nghe xong nhanh nhẹn đem lên mâm nhỏ, vừa chuẩn bị gắp thức ăn vào từng bát, lại bị Tuấn Tú đoạt lấy, "Để ta tự làm, các ngươi đâu biết Bí Kỳ thích ăn món gì chứ!" – Nói xong, cậu cẩn thận gắp thức ăn vào bát rồi đặt lên mâm.
.
Tại Trung lẳng lặng ngồi một bên quan sát, ánh mắt dị thường sắc bén, "Những món được Tuấn Tú gắp vào bát, toàn bộ đều là..."
.
"Khẩu vị của Bí Kỳ công tử giống Hữu Thiên thật đấy, gã cũng đặc biệt yêu thích mấy món ăn này!"
.
Lời Tại Trung vừa thốt ra, khiến không chỉ Tuấn Tú mà cả Bí Kỳ song song cứng đờ. Y lặng lẽ thu hết vào đáy mắt mọi phản ứng dù nhỏ nhất của cả hai người họ, nhưng ngoài mặt lại ra vẻ khẩn trương nhìn về phía Tuấn Tú, "Thực xin lỗi, ta lỡ lời!"
.
Tuấn Tú lắc lắc đầu, ý bảo không có việc gì, chỉ là ý cười bên khóe môi đã trở nên dị thường gượng gạo.
.
Bí Kỳ liếc mắt nhìn Tại Trung thật sâu, lập tức vỗ vỗ vai Tuấn Tú, hy vọng có thể an ủi đối phương, sau đó bước nhanh ra ngoài.
.
"Xem ra Tại Trung đã bắt đầu hoài nghi ta rồi! Thế nhưng dùng phương thức này để dò hỏi, sẽ khiến Tuấn Tú bị tổn thương! Kim Tại Trung, lẽ nào ngươi không biết điều đó?"
.
Tuy rằng đã cách một lớp mạng che mặt, nhưng Tại Trung vẫn y nguyên cảm nhận được ánh mắt vừa rồi của Bí Kỳ mang theo bao nhiêu trách cứ, trong lòng y không khỏi trầm xuống, "Bí Kỳ kia cư nhiên lý giải Tuấn Tú đến mức đó, lại còn nhất mực lưu tâm đến đệ ấy! Gã còn dám trắng trợn trách cứ ta như vậy, nhất định phải là người từng nhận thức bọn ta!"
.
"Phác Hữu Thiên! Ngươi thật sự điên rồi sao?!"
.
"Tại Trung ca, hi vọng huynh từ nay về sau đừng ở trước mắt, nhắc lại cái tên đó thêm lần nào nữa!" – Bí Kỳ sau khi rời đi, chỉ còn lại ba người ngồi quanh bàn, Tuấn Tú đột nhiên lên tiếng.
.
"Đệ còn để ý đến cái tên đó như vậy, chính là vì đệ vẫn chưa hoàn toàn buông tay!" – Hoàn toàn không cảnh báo trước, Tại Trung bất ngờ chọc đúng vào tâm sự luôn giấu kín trong lòng Tuấn Tú bấy lâu nay.
.
Nghe xong, Tuấn Tú hoàn toàn sửng sốt, ngẩng đầu liếc Tại Trung, không nói gì, tiếp tục ăn cơm.
.
"Đệ nói với ta, hạnh phúc của đệ không lý nào chỉ nằm trong tay một người, nguyên nhân là vì Bí Kỳ sao? Thế nhưng đệ có dám khẳng định, người đệ yêu là Bí Kỳ, chứ không phải là cái bóng của Hữu Thiên!"
.
"Ca!!" – Tuấn Tú nổi giận, trừng mắt nhìn Tại Trung, không rõ nhị ca ngày hôm nay vì nguyên nhân gì lại muốn đâm vào vết thương lòng của cậu đến vậy?!
.
"Tại Trung, đệ làm sao vậy? Đột nhiên lại nói những điều đó với Tuấn Tú?!" – Duẫn Hạo cũng khó hiểu nhìn Tại Trung, ngầm kéo ống tay áo y, nhắc nhở đối phương đừng nên nói thêm gì nữa.
.
"Ta chỉ muốn làm Tuấn Tú tỉnh táo một chút! Có thể rõ ràng thấy được người bên cạnh mình là ai, chỉ cho đệ ấy biết đến tột cùng thì đệ ấy muốn thứ gì!" – Tại Trung diện vô biểu tình.
.
"Ta rất rõ ràng, không cần huynh đến nhắc nhở! Ta lại thấy, người không rõ ràng đến cuối cùng chính là huynh đó! Nếu huynh đã thấy bản thân thiếu nợ Phác Hữu Thiên đến như vậy, huynh nên tự mình đi đi, đừng có biến ta thành món hàng dùng để bồi thường!" – Tuấn Tú nói xong liền đứng dậy rảo bước ra ngoài.
.
"Tuấn Tú!" – Duẫn Hạo cũng đứng dậy muốn giữ Tuấn Tú lại, nhưng bị cậu kiên quyết gạt ra.
.
Nhìn Tuấn Tú rời đi, Duẫn Hạo thở dài một hơi, quay đầy nhìn Tại Trung, khó hiểu, "Đệ làm sao vậy? Đệ biết rõ hơn ai hết là Tuấn Tú không muốn nhắc đến Phác Hữu Thiên mà, đệ thế nào còn..."
.
"Huynh không hiểu được đâu!" – Tại Trung buồn bực cắt ngang lời Duẫn Hạo, y lúc này chỉ cảm tâm trí một mảnh hỗn loạn.
.
"Ta cũng biết là ta có chút không khống chế được bản thân! Thế nhưng vừa nghĩ đến chuyện Bí Kỳ có khả năng rất lớn chính là Phác Hữu Thiên, ta thực sự vô pháp duy trì bình tĩnh! Nếu sự tình quả đúng như những gì ta suy đoán, vậy ngay lập tức phải ra mặt ngăn cản, để chậm trễ, chỉ sợ không còn kịp nữa..."
.
"Duẫn Hạo, đêm nay huynh giúp ta một chuyện!"