Để Ta Làm Thế Thân

Chương 110




Chớp mắt, kể từ ngày Tuấn Tú đã quay về Minh trang đến nay đã hơn tháng, tiết trời cũng đã sang thu, nơi nơi đều phảng phất cảm giác mát lành nhè nhẹ.


.


Trong lương đình tại hậu viện Minh trang, Tại Trung và Duẫn Hạo đang đánh cờ, chỉ là y giương mắt nhìn bàn cờ thật lâu mà tay vẫn lơ lửng trong không trung, cờ không hạ chứng tỏ tâm tư người chơi lúc này vốn không hướng đến thế trận hiện tại. Duẫn Hạo thấy thế chỉ khe khẽ thở dài, hai tay tùy tiện phá bàn cờ, Tại Trung lúc này mới giật mình tỉnh lại, có chút cả kinh, ngẩng đầu nhìn hắn.


.


"Tâm tư của đệ căn bản không đặt trong ván cờ, tiếp tục đánh đi nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì!" – Duẫn Hạo vừa nói vừa thu dọn bàn cờ, "Lần này Tuấn Tú quay về, tựa hồ không hề hóa giải được phiền não của đệ, mà ngược lại càng khiến đệ suy nghĩ nhiều hơn..."


.


"Ta..." – Tại Trung hé môi, muốn nói lại thôi, "Thành thực mà nói, khúc mắc giữa ta và Tuấn Tú đã được hóa giải, thế nhưng..."


.


"Đệ lo cho Phác Hữu Thiên, ta hiểu!" – Duẫn Hạo một lời nói ra tâm tư của Tại Trung.


.


Y nghe vậy liền ngẩn người, rất nhanh cúi gằm mặt xuống, thở dài một tiếng, trầm mặc không nói.


.


"Đích xác! Thời gian qua, người khiến ta một mực lo lắng căn bản không phải là Tuấn Tú, mà là Hữu Thiên! Những ngày vừa qua, ta không thể không nhận ra, quan hệ giữa Tuấn Tú và Bí Kỳ tuyệt đối không đơn giản là tình bằng hữu bình thường, hơn nữa trước đó, đệ ấy còn quả quyết khẳng định với ta rằng sẽ không quay đầu lại! Xem ra, chỉ e Hữu Thiên thực sự..."


.


"Ta biết, đệ vẫn luôn có cảm giác đã thiếu nợ gã!" – Duẫn Hạo vừa nói vừa cầm lấy ấm trà đặt bên cạnh, tự rót cho bản thân một chén, "Có điều, Tuấn Tú muốn chọn ai đều là quyền tự do của đệ ấy, chúng ta tốt nhất không nên can thiệp!"


.


"Ta cũng không muốn can thiệp, chính là..." – Tại Trung nhíu nhíu mày, "Huynh có cảm thấy cái người tên Bí Kỳ kia rất giống Hữu Thiên hay không? Nếu như Tuấn Tú vì nguyên nhân này mà muốn ở bên cạnh người kia, như vậy bất luận là đối với đệ ấy hay Bí Kỳ, đều dẫn đến thương tổn!"


.


Trải qua khoảng thời gian ở chung vừa rồi, Tại Trung càng lúc càng phát hiện ra Bí Kỳ và Hữu Thiên giống nhau đến kì lạ. Tuy rằng hai người có tướng mạo bất đồng, thói quen cũng có rất nhiều điểm khác biệt, thế nhưng lại mơ hồ giống nhau đến khó mà diễn đạt thành lời được!


.


Nếu thực sự Tuấn Tú phải lòng chính là hình bóng của Hữu Thiên, vậy chẳng gì tốt bằng hai người họ tái hợp, tuy rằng như vậy đối với Bí Kỳ thật có lỗi, nhưng chí ít sẽ có hai người được hưởng hạnh phúc! Còn nếu không, cứ tiếp tục như hiện tại, chỉ sợ cả ba người họ đều phải gánh chịu bất hạnh lẫn khổ đau!


.


Nghe Tại Trung nói xong, Duẫn Hạo đặt chén trà trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn y, cười cười "Nguyên lai đệ cũng phát hiện ra, ta còn tưởng rằng đệ một chút cũng không có cảm giác đó a!"


.


"Vậy ư? Chẳng lẽ huynh cũng cảm thấy hai người họ rất giống nhau sao?" – Tại Trung không giấu được kinh ngạc.


.


"Tuy rằng thời gian ta và Phác Hữu Thiên ở chung không nhiều như đệ, cũng chẳng phải thân thiết lắm, nhưng như thế cũng không có nghĩa, ta không quen thuộc gã!" – Duẫn Hạo nhìn sâu vào hai mắt Tại Trung, chậm rãi nói, "Dù sao đi chăng nữa, Phác Hữu Thiên chính là tình địch của ta, hiển nhiên, bộ dạng của tình địch thế nào, Trịnh Duẫn Hạo ta làm sao dễ dàng quên đi được!"


.


"Trước tiên không nhắc đến chuyện Bí Kỳ và Phác Hữu Thiên có bao nhiều điểm tương đồng, chỉ riêng một chuyện là gã có thể cùng Tuấn Tú hành tẩu hơn hai năm, mà người của Yên Vũ các không có mảy may động tĩnh, lẽ nào đệ không cảm thấy kì quái sao?"


.


Sau một lúc trầm tư, Tại Trung không nói gì, chỉ dùng ánh mắt hàm ý Duẫn Hạo hãy tiếp tục nói.


.


"Năm xưa, chúng ta sở dĩ không phái người ngầm bảo hộ Tuấn Tú, một là sợ đệ ấy sẽ phản cảm, hai là hiểu được rằng, Yên Vũ các nhất định sẽ phái người một tấc cũng bám theo không rời! Do đó, không có lý nào Yên Vũ các không biết đến sự tồn tại của Bí Kỳ kia! Chiếu theo cá tính của Phác Hữu Thiên, làm gì có chuyện gã không có bất cứ phản ứng gì a?!" – Duẫn Hạo phân tích rành mạch.


.


Tại Trung nghe Duẫn Hạo nói như vậy, liếc hắn một cái, khẽ lắc lắc đầu, "Làm như Hữu Thiên và huynh là cùng một giuộc vậy!"


.


Duẫn Hạo có chút xấu hổ, ho khan hai tiếng, sau đó rất nhanh liền phản bác, "Ta năm đó chẳng phải đã chịu để đệ rời đi sao? Huống hồ, ta yên tâm để đệ đi cùng Phác Hữu Thiên vì ta biết, gã sẽ đối xử tốt với đệ! Thế nhưng cái người tên Bí Kỳ kia, hành tung lúc nào cũng thần thần bí bí, ta không tin Phác Hữu Thiên có thể yên tâm, trừ phi..."


.


Tại Trung nhìn thẳng vào mắt Duẫn Hạo, nhãn thần mang theo nghi vấn, "Huynh muốn nói cái gì?"


.


"Ta có một suy đoán!"


.


"Điều đó không có khả năng!"


.


"Ta đều còn chưa nói ra điều đang suy đoán, làm sao đệ biết nó không có khả năng?" – Duẫn Hạo cười cười.


.


"Ta biết huynh sẽ có suy nghĩ đó, thế nhưng một người bất luận dùng phương thức dịch dung hoàn mỹ đến đây cũng không có khả năng thay đổi vóc dáng, sở dĩ..." – Nói tới đây, Tại Trung tựa hồ nhớ ra điều gì đó, không khỏi dừng một chút, chỉ là y rất nhanh lại lắc đầu, khẳng định "Không có khả năng, trừ phi gã điên rồi!"


.


"Có phải đệ vừa nghĩ ra điều gì đó không?" – Duẫn Hạo thấy biểu tình kia của Tại Trung, có chút hiếu kỳ hỏi lại.


.


"Không có gì a!" – Tại Trung lắc lắc đầu, hoa dung thoáng lộ tia phiền muộn, "Tuấn Tú và Bí Kỳ vẫn chưa trở lại sao?"


.


Từ sáng sớm, Tuấn Tú đã kéo Bí Kỳ rời Minh trang đi du ngoạn, cậu lúc nào cũng không chịu ngồi yên như vậy!


.


"Bọn họ lúc nào cũng đi đến trước bữa chiều mới chịu trở về mà, làm sao vậy?" – Duẫn Hạo trả lời, có điểm nghi hoặc.


.


Tại Trung vẫn như cũ lắc đầu, tại nơi sâu nhất của đôi mắt sáng ngời, phảng phất giăng kín ưu tư trầm trọng.


.


"Hữu Thiên, ngươi nhất định phải bình tĩnh, phải giữ lấy mình, ta thực sự không hy vọng suy đoán của ta là chính xác đâu! Ngươi... Nếu như ngươi thực sự dung đến phương pháp kia, không chỉ khiến bản thân ngươi mà cả Tuấn Tú, hối hận không kịp! Đừng đẩy đệ ấy đến vực sâu không đáy thêm lần nữa a..."


.


"Cái giá phải trả đó quá lớn, cả hai người đều chịu không nổi đâu..."


__________________________________