Để Ta Làm Thế Thân

Chương 107




Một tháng sau, Tuấn Tú và Bí Kỳ rốt cuộc cũng về đến Vãn Thu trấn thuộc phạm vi của Minh trang.


.


Lúc này trời đã chạng vạng, hai người tùy tiện chọn một khách điếm, sau đó đi đến trà quán gần đó thưởng trà.


.


Bên trong quán, Tuấn Tú và Bí Kỳ từ đầu đến cuối chỉ lẳng lặng uống trà, không ai nói năng gì.


.


Từ đêm hôm đó, bầu không khí giữa hai người họ có điểm vi diệu. Tuấn Tú hầu như cố ý lảng tránh Bí Kỳ, thi thoảng còn diễn ra tình trạng cả ngày không nói với gã dù chỉ một câu. Còn Bí Kỳ, tình trạng cũng không khá hơn là bao, gã thường xuyên lâm vào trầm tư, thậm chí thất thần nguyên ngày, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.


.


Trong lòng cả hai người họ đều có mối băn khoăn chưa có cách nào hóa giải được. Tuấn Tú không sao xác định được đến tột cùng, tình cảm bản thân dành cho Bí Kỳ là gì, cũng không biết phải cư xử thế nào mỗi khi hai người ở chung với nhau. Còn Bí Kỳ, điều khiến gã lo lắng bất an lúc này chính là, "Cho dù Tuấn Tú đã thương Bí Kỳ, thế nhưng với tình trạng của ta hiện tại, chỉ sợ là không thể bảo hộ đệ ấy cả đời! Thế nhưng sự tình đã đến bước đường này rồi, ta không thể cũng không muốn buông tay! Lý trí đâu có đáng kể chứ, bởi đến tột cùng luôn chịu thua trước tình cảm!"


.


"Hôm nay đã trễ thế này còn thưởng trà làm cái gì, chẳng thà quay về trang, ta châm cho huynh!"


.


"Vội vàng cả ngày trời như thế, đệ không thấy mệt sao? Tốt nhất vẫn nên nghỉ ngơi một chút, lát nữa về trang cũng chưa muộn mà!"


.


Hai thanh âm vô cùng quen thuộc lơ đãng truyền đến chỗ Tuấn Tú và Bí Kỳ, khiến họ song song sửng sốt, nhịn không được quay đầu nhìn ra phía cầu thang, hiện trong tầm mắt chính là thân ảnh một hắc một bạch của hai người nam tử.


.


Vừa trông thấy đối phương, Tuấn Tú và Bí Kỳ cơ hồ cùng một lúc cúi gằm mặt xuống.


.


Hai nam tử vừa xuất hiện kia chẳng phải ai xa lạ, chính là Duẫn Hạo và Tại Trung. Khi vào quán, Tuấn Tú, Bí Kỳ không nói mà cùng lựa chọn vị trí ẩn trong góc, về cơ bản không hề gây bất kỳ sự chú ý nào. Thế nhưng phong cách của Bí Kỳ lại quá mức thu hút ánh nhìn của người khác, thành ra Duẫn Hạo đã nhịn không được, quan sát gã nhiều một chút.


.


Và hiển nhiên, hắn không thể không chú ý đến Tuấn Tú ngồi cạnh đó. Tuy rằng Tuấn Tú cực lực muốn che giấu bản thân, thế nhưng Duẫn Hạo dù sao cũng cùng ba huynh đệ họ Kim lớn lên bên nhau, thế nên hắn chỉ thoáng liếc mắt đã lập tức nhận ra người đang cúi gằm mặt xuống chính là ai.


.


Nhận ra Tuấn Tú, trong lòng Duẫn Hạo không khỏi cả kinh, trong thoáng chốc khó kiềm chế mà cả người ngây ngẩn.


.


Tại Trung trông thấy Duẫn Hạo thất thần, lấy làm kỳ quái, hỏi nhỏ "Huynh làm sao vậy? Đang nhìn cái gì a?"


.


"Không... Không có gì a! Sắc trời đúng là muộn lắm rồi, chúng ta tốt nhất nên quay về Minh trang thôi!" – Duẫn Hạo nói xong vội vàng ôm lấy thắt lưng Tại Trung, đồng thời nghiêng người chắn tầm nhìn của y.


.


Bởi vì Phác Hữu Thiên nên Tuấn Tú đối với Tại Trung nảy sinh oán hận, Duẫn Hạo cũng vì chuyện này mà không muốn y và đệ đệ gặp mặt nhau. Tuy rằng này suốt ba năm qua, Tại Trung lúc nào cũng nhớ mong Tuấn Tú, thế nhưng Duẫn Hạo nhận định rằng cậu tựa hồ không muốn gặp lại y, "Nếu Tuấn Tú muốn gặp Tại Trung thì khi chúng ta xuất hiện, đệ ấy đã chủ động lên tiếng, chứ không phải tránh vào góc rồi cúi gằm mặt ra điều không trông thấy như thế kia a!"


.


Nghe Duẫn Hạo nói mà biểu tình lộ ra tia bối rối, Tại Trung thoáng nhíu mày, "Rõ ràng là huynh ấy vừa mới nói trời còn sớm, muốn vào đây thưởng trà, thế nào đột ngột thay đổi quyết định, còn nói phải đi ngay nữa?!" – Nghĩ như vậy, Tại Trung không nhịn được quay đầu nhìn về phía Duẫn Hạo vừa thất thần, vừa liếc mắt đã trông thấy một thân bạch y.


.


"Tuấn Tú!" – Tại Trung không kìm chế được, gọi to.


.


Nghe thấy tiếng gọi của Tại Trung, Tuấn Tú chỉ có thể lẳng lặng thở dài một hơi, "Tuy rằng ta lần này thực lòng muốn quay về Minh trang, thế nhưng ta không hề nghĩ sẽ gặp lại Tại Trung ca trong hoàn cảnh hoàn toàn ngoài ý muốn như thế này! Đã đến nước này, xem ra hiện tại không thể không gặp huynh ấy rồi!"


.


Bất đắc dĩ đứng lên, Tuấn Tú xoay người lại, nhìn về phía Tại Trung, không nhanh không chậm mở miệng "Tại Trung ca, đã lâu không gặp!"


.


"Tuấn Tú, thực sự là đệ rồi!" – Tại Trung chỉ mất hai bước để đến trước mặt Tuấn Tú, biểu tình cực kỳ vui mừng "Thời gian qua đệ sống thế nào? Năm đó ta rất muốn phái người truy tìm tung tích của đệ, thế nhưng lại sợ... Ta..."


.


"Đừng nói chuyện này nữa, ta biết mà! Năm đó cũng do ta quá mức tùy hứng!" – Tuấn Tú cười cười "Sở dĩ hiện tại chẳng phải ta trở về rồi sao?"


.


"Đệ..." – Hai mắt Tại Trung lúc này tràn đầy kinh hỉ "Có phải đệ vừa mới nói đệ muốn quay về không?"


.


"Làm sao, không hoan nghênh ta sao?" – Tuấn Tú tinh nghịch nhướng mày.


.


"Đệ nói gì vậy? Đệ biết rõ là ta mong đệ trở về nhiều như thế nào mà!" – Tại Trung cười đến sáng lạn "Được rồi, có chuyện gì lát nữa nói sau, chúng ta trước tiên quay về Minh trang đã! Đi thôi!" – Y nói xong liền kéo tay đệ đệ.


.


Tuấn Tú bị Tại Trung kéo đi mấy bước, đột nhiên nhớ ra chuyện gì, cậu vội vã quay đầu lại, nhìn về phía Bí Kỳ vẫn ngồi ngây tại chỗ.


.


"Thiếu chút nữa thì quên, đây là bằng hữu của ta, tên Bí Kỳ!" – Tuấn Tú khẽ gạt tay Tại Trung ra, đi đến bên Bí Kỳ, ôn nhu giới thiệu "Hai huynh không ngại để Bí Kỳ theo chúng ta về Minh trang chứ?"


.


Tại Trung đến lúc này mới chú ý đến Bí Ký, quan sát cách ăn mặc của gã, y đầu tiên là sửng sốt, nhưng rất nhanh liền mỉm cười "Sao có thể ngại được a, nếu là bằng hữu của đệ, cũng chính là bằng hữu của ta!" – Y nói xong nhìn Bí Kỳ, có chút khách sáo, "Xá đệ được huynh đài chiếu cố, nếu không chê mời huynh đài về hàn xá nghỉ ngơi một thời gian!"


.


Bí Kỳ nghe xong chỉ khẽ gật đầu.


.


Tại Trung thấy thế không khỏi nhíu nhíu mày, Tuấn Tú ở bên vội vàng giải thích "Bí Kỳ không nói được!"


.


"A!!!" – Tại Trung lý giải gật đầu, nhưng trong lòng khó nhịn mà âm thầm đánh giá nam nhân tên Bí Kỳ kia.


.


"Chiếu theo biểu hiện của Tuấn Tú, tựa hồ đệ ấy và Bí Kỳ kia cực kỳ thân thiết, thậm chí ta dám khẳng định thời gian hai người nhận thức không hề ngắn! Thế nhưng người kia sao lại ăn mặc kín mít như vậy, cứ như muốn che giấu thứ gì đó?! Ta thực sự không thể không nảy sinh hoài nghi!"


.


Duẫn Hạo có cùng cảm giác với Tại Trung, thế nhưng hai người tâm ý tương thông, đều không thể hiện ra ngoài. Nhận thấy Tuấn Tú đối với Tại Trung tựa hồ không còn tồn tại bất cứ khúc mắc nào nữa, Duẫn Hạo cũng cực kỳ cao hứng, "Ba năm Tuấn Tú bặt vô âm tín, suốt thời gian đó, Tại Trung vì chuyện đó, lúc nào cũng rầu rõ không vui, ta dù có sốt ruột đến mức nào cũng không có biện pháp gì! Hiện tại, Tuấn Tú không những quay trở về còn chịu hóa giải tất cả khúc mắc giữa hai huynh đệ, thế này thực sự không gì có thể tốt hơn nữa a!"


...


.


Bốn người cùng rời khỏi trà quán, ngồi chung trên xe ngựa của Duẫn Hạo và Tại Trung, trở về Minh trang. Dọc theo đường đi, Tại Trung và Tuấn Tú không ngừng thủ thỉ tâm sự, trò chuyện cực kỳ rôm rả vui vẻ. Còn Duẫn Hạo từ đầu đến cuối luôn trầm mặc, hắn đang âm thầm đánh giá Bí Kỳ.


.


"Mặc dù là lần đầu tiên ta gặp người này, thế nhưng không hiểu vì nguyên nhân gì, ta lại cảm giác bản thân trước đây đã từng nhận thức gã! Trong lòng không ngừng khẳng định rằng bên dưới lớp hắc sa kia, nhất định là một khuôn mặt hết sức quen thuộc!"


.


"Vị huynh đài này thế nào từ đầu đến cuối vẫn luôn che kín mặt như vậy? Giờ đây, tất cả chúng ta dù sao cũng trở thành người một nhà, đâu cần thiết phải khách khí như thế?!" – Duẫn Hạo đột nhiên lên tiếng.


.


Lời Duẫn Hạo khiến Bí Kỳ sửng sốt, gã theo bản năng liền nhìn về phía Tuấn Tú.


.


Tuấn Tú thất vậy liền cười cười, thay gã giải thích "Bí Kỳ tự nhận bản thân dung mạo quá xấu xí, sợ dọa người khác sở dĩ mới làm như vậy! Nhận thức đã lâu, thế mà ta cũng chỉ được nhìn thấy gương mặt Bí Kỳ một lần duy nhất, lại còn là lúc say rượu nữa chứ!"


.


Vừa nói, Tuấn Tú vừa nắm lấy tay Bí Kỳ, tựa hồ rất sợ gã sẽ xấu hổ "Bất quá, ta thực sự không cảm thấy dung mạo của Bí Kỳ có bất cứ vấn đề gì, diện mạo bên ngoài cùng lắm chỉ là một lớp da mà thôi, trái tim thế nào mới điều tối trọng yếu a!"


.


"Lời này của đệ không hề sai!" – Tại Trung cũng mỉm cười, gật gật đầu, chỉ là đáy mắt lại ẩn giấu lo lắng mơ hồ.


.


"Đệ đệ của ta, từ trước đến nay tâm tư luôn đơn thuần! Nhìn biểu hiện của Tuấn Tú, ta có thể nhận ra, đệ ấy đối với Bí Kỳ kia có điểm bất thường! Tuy thân là ca ca, ta thực lòng hi vọng Tuấn Tú có được hạnh phúc, thế nhưng vạn nhất có chuyện đó thật, vậy thì Hữu Thiên biết phải làm sao bây giờ?!


Năm ấy, thương thế mới có chút khởi sắc, Hữu Thiên đã rời khỏi Minh trang, kể từ thời điểm đó, ta chưa từng gặp lại gã lấy một lần! Phảng phất như người tên Phác Hữu Thiên đã hoàn toàn bốc hơi khỏi thế gian này! Giờ đây Các chủ Yên Vũ các là Hữu Hoán, vậy mà Hữu Thiên, như thể không một ai hay biết gã đã đi đâu! Ta từng hỏi Hữu Hoán, thế nhưng đệ ấy chỉ cười khổ chứ không nói năng gì! Nếu Tuấn Tú thực sự đã yêu người khác, vậy thì Hữu Thiên..."


.


Thầm thở dài một hơi, Tại Trung khẽ chau mày, "Ta đã nợ Hữu Thiên quá nhiều! Năm xưa nếu không phải ta nhất thời chỉ biết nghĩ cho bản thân, khăng khăng ích kỳ, có lẽ, mọi chuyện đã không đi đến cục diện hiện tại! Giờ đây ta đã có được hạnh phúc viên mãn của riêng mình, thế nhưng Hữu Thiên thì sao chứ?! Hữu Thiên, đời này những gì ta đã nợ ngươi, có lẽ chẳng thể nào bù đắp nổi!"


_____________________________________