Để Ta Làm Thế Thân

Chương 101




Nhìn nắm tóc rơi trên mặt đất, Hữu Thiên hé môi muốn nói nhưng chẳng có bất cứ thanh âm nào được thốt ra, tâm can như vị hàng ngàn hàng vạn tơ tình mà mắt thường không thể trông thấy siết chặt, khiến mỗi một nhịp hô hấp lại khiến gã đau đớn vô cùng.


.


Phác Hữu Thiên, ngươi luôn một mực nói rằng do Tuấn Tú không cho ngươi cơ hội để giải thích! Vậy mà khi ngươi thực sự đối mặt với đệ ấy, đối diện với một Tuấn Tú bị chính ngươi làm tổn thương đến mức thay đổi hoàn toàn, ngươi mới hiểu được bản thân hiện tại chẳng có cách nào mở miệng chứ đừng nói đến giải thích!


.


Tất cả là do ngươi, Phác Hữu Thiên! Cho dù ngươi có hối hận cách mấy, cố gắng thế nào, cũng chẳng thể khiến Tuấn Tú năm đó quay trở lại...


.


Cố hết sức xuống khỏi giường, Hữu Thiên yếu ớt quỳ trên mặt đất, cẩn thận thu nắm tóc vương vãi trên mặt đất, một sợi cũng không bỏ sót "Đây có lẽ là tình cảm cuối cùng Tuấn Tú dành cho ta!"


.


"Ca!" – Lúc này, Hữu Hoán chạy vào, biểu tình vô cùng lo lắng "Ca! Huynh thế nào để Tuấn Tú ca ly khai như vậy?!"


.


Hữu Thiên không trả lời, chỉ một mực cúi đầu, chăm chú nhặt từng sợi tóc trên mặt đất, nắm chặt trong tay, ánh mắt trống rỗng vô hồn.


.


"Ca, đệ đang nói chuyện với huynh đó! Huynh vì sao không giải thích cho Tuấn Tú ca? Vì sao không giữ huynh ấy lại? Huynh làm thế này sẽ thực sự mất đi Tuấn Tú ca đó!" – Hữu Hoán vì nóng nẩy mà không khống chế được, quát lớn.


,


Khi nãy cậu không hề rời đi mà đứng ngay ngoài cửa, vì vậy đã nghe toàn bộ cuộc nói chuyện giữa Hữu Thiên và Tuấn Tú "Ta thực sự không hiểu? Vì nguyên nhân gì, Thiên ca trước kia giá nào cũng không chịu buông tay, hiện tại thế nào lại biến thành bộ dạng cam chịu cùng cực này, một câu giải thích cũng không có, để mặt Tuấn Tú ca rời đi a!"


.


"Ta có thể giải thích thế nào?" – Hữu Thiên thì thào mở miệng "Ta dựa vào cái gì để giữ Tuấn Tú lại?!" – Hữu Thiên nói xong, dồn hết sức lực đấm mạnh xuống đất, nhắm mắt lại, ngăn lệ ngân không tuôn rơi.


.


Chính sự lạnh lùng và ích kỷ của ta trong nhiều năm qua đã khiến Tuấn Tú chịu bao nhiêu thương tổn, tâm như tro tàn, linh hồn tan vỡ, ta còn có tư cách giữ đệ ấy lại sao?! Ngay cả vừa rồi, sao bao ngày mới được đối mặt với Tuấn Tú, ta thậm chí không có đủ dũng khí để thốt lên ba chữ kia...


.


Không dám thổ lộ bởi vì yêu, mà cũng bởi vì tình yêu của ta đã quá ích kỷ! Là Phác Hữu Thiên ta không xứng để nói lời yêu!


.


"Thế nhưng Tuấn Tú ca khăng khăng bỏ đi một mình! Rời khỏi Minh trang, ly khai Yên Vũ các! Huống chi, huynh ấy trong người còn mang bệnh! Đêm hôm đó, khi huynh dìm Tuấn Tú ca trong ang nước lạnh, hàn khí đã xâm nhập vào phế phủ, để huynh ấy rời đi với tình trạng đó, có thể tự chăm sóc bản thân sao?!" – Hữu Hoán vội la lên.


.


Hữu Thiên nghe xong liền ngây ngẩn, ngẩng đầu nhìn Hữu Hoán "Đệ vừa nói gì?"


.


"Ca, huynh ngẫm nghĩ một chút sẽ minh bạch thôi! Tuấn Tú ca không chỉ hận huynh mà càng hận Kim Tại Trung, sở dĩ huynh ấy không thể ở lại Minh trang, chỉ là huynh ấy không muốn nói ra thôi!"


.


Hữu Hoán vừa dứt lời, Hữu Thiên liền chồm dậy, chân còn chưa đứng vững trên mặt đất đã lao thẳng ra ngoài, hoàn toàn không để ý thân thể chịu trọng thương đến nay vẫn chưa bình phục, bởi trong đầu gã lúc này chỉ có độc một ý niệm "Ta phải đuổi theo Tuấn Tú!"


.


"Tuấn Tú, đệ có thể oán ta, hận ta, không chịu tha thứ cho ta, thế nhưng đừng nên phó mặc bản thân a!" – Hữu Thiên vốn tưởng rằng Tuấn Tú sẽ muốn lưu lại Minh trang, thế nhưng gã ngàn vạn lận cũng không nghĩ tới cậu lại quật cường đến cố chấp như vậy!


.


"Chốn giang hồ hung hiểm, Tuấn Tú lại chưa từng xuất môn hành tẩu một mình, vạn nhất... Minh trang và Yên Vũ các không biết có bao nhiêu mà kể kẻ thù không đội trời chung, lỡ như... Lỡ như Tuấn Tú gặp phải chuyện bất trắc, lại chỉ có một thân một mình, đệ ấy làm sao chịu đựng được!"


.


"Tuấn Tú! Tuấn Tú!"


.


Hữu Thiên chạy vội đến sương phòng của Tuấn Tú, nhìn qua một lượt không trông thấy một bóng người.


.


"Thiên ca!" – Hữu Hoán cũng theo sát phía sau Hữu Thiên, khi trông thấy biểu tình thất hồn lạc phách của gã, vạn lần không đành lòng "Xem ra Tuấn Tú ca đã rời đi rồi!"


.


Hữu Thiên quay người lại nhìn Hữu Hoán, không nói gì, một lần nữa cố sức chạy ra ngoài, lúc này, cậu phát hiện ra vạt áo trước ngực gã đã nhuộm một mảng đỏ tươi.


.


"Ca! Vết thương của huynh!" – Hữu Hoán tiến tới muốn đỡ lấy Hữu Thiên, lại bị gã đẩy ra.


.


Hữu Thiên bước khỏi phòng, ngẩng đầu nhìn trời đêm, vết thương trước ngực đau đớn như bị kim châm muối xát, trên trán ướt đẫm mồ hôi, giờ phút này gã có cảm giác toàn thân không còn dù chỉ một chút khí lực, thế nhưng...


.


"Ta phải đuổi theo Tuấn Tú!"


.


Hít sâu một hơi, Hữu Thiên miễn cương tập hợp chân khí cón sót lại trong cơ thể, sau đó đề khí thi triển khinh công, nhảy lên trên cành của gốc đại thụ trồng trong viện, nhìn khắp tứ phía, mong muốn kiếm tìm thân ảnh của Tuấn Tú. Trong đêm tối, gã mơ hồ trông thấy một thân bạch y đang đi về phía Nam, vội vàng thi triển khinh công, đuổi theo hướng đó.


...


.


Tuấn Tú sau khi rời khỏi phòng Hữu Thiên vội vàng quay về cầm lấy tay nải cậu đã sớm chuẩn bị, ly khai Minh trang ngay trong đêm. Bởi Tuấn Tú không nghĩ đến chuyện Hữu Thiên sẽ đuổi theo nên tốc độ cũng không quá khẩn trương. Lúc Hữu Thiên phát hiện ra hướng Tuấn Tú rời đi, cậu vừa mới nhảy ra ngoài tường cao bao quanh Minh trang.


.


Quay đầu lại nhìn Minh trang lần cuối, Tuấn Tú khó nhịn mà thở dài một hơi "Ta hiện tại vẫn chưa xác định được tương lai nên đi đến đâu, thế nhưng trời đất vốn bao la, nhất định sẽ có chỗ để ta dung thân a!"


.


Tuấn Tú vừa nghĩ vừa tiến về phía trước, bất ngờ nghe thấy tiếng gọi dồn dập từ phía sau...


.


"Tuấn Tú! Tuấn Tú!"


.


Nghe được thanh âm đó, Tuấn Tú toàn thân cứng ngắc, vừa xoay người lại liền thấy thân ảnh cỡ nào quen thuộc đứng ngay phía sau.


.


"Ngươi..."


.


"Tuấn Tú!" – Hữu Thiên chạy vội đến giữ lấy hai vai Tuấn Tú, song song cũng để bản thân có chỗ chống đỡ, để đuổi theo cậu, gã đã tiêu hao toàn bộ khí lực khó khăn lắm mới tập hợp được. Hiện tại, Hữu Thiên có lẽ ngay cả sức để đứng vững cũng không còn "Đệ muốn đi đâu?"


.


Tuấn Tú thản nhiên liếc Hữu Thiên, nhãn thần băng lãnh một chút cũng không thay đổi.


.


"Ta không cần phải nói cho ngươi biết! Chẳng phải khi nãy ta đã nói rất rõ ràng rồi sao, ngươi còn đuổi đến tận đây làm cái gì?"


.


"Ta nghe Hữu Hoán nói đệ đang mang bệnh, ta không thể để đệ đi như thế này được!" – Thanh âm của Hữu Thiên dị thường suy yếu.


.


Tuấn Tú nghe xong không nhịn được nhếch môi cười, nhãn thần lộ ra khinh miệt "Ta thấy ngươi trước tiên nên lo cho bản thân mình đi! Ta nhớ đã cùng ngươi cắt tóc đoạn nghĩa, chuyện của ta không nhọc ngươi ngươi quan tâm!"


.


"Tuấn Tú... Đệ có thể hận ta, nhưng đệ không thể bỏ mặt chính bản thân mình! Chí ít cũng nên chữa khỏi bệnh rồi mới đi, không thể sao?!" – Hữu Thiên nỗ lực khuyên bảo Tuấn Tú.


.


Tuấn Tú chỉ nhíu mày, trầm mặc không nói "Phác Hữu Thiên, ngươi hiện tại đã tiêu hao hết khí lực rồi, giờ phút này ta chỉ gần gạt tay ngươi ra, ngay cả đứng ngươi cũng không thể, ngươi căn bản vô pháp ngăn cản ta rời đi!" – Thế nhưng, khi Tuấn Tú trông thấy trước ngực Hữu Thiên nhuộm đỏ một mảng lớn, cậu đến tột cũng vẫn không đành lòng.


.


"Thiên ca!" – Đúng lúc này, Hữu Hoán cũng đuổi gần đến nơi. Tuấn Tú thấy thế, không hề do dự, dứt khoát đẩy tay Hữu Thiên ra, gã vì thế mà thối lui vài bước rồi quỳ rạp trên mặt đất, thế nhưng vẫn kiệt lực vươn tay nắm chặt lấy vạt áo của cậu.


.


"Đừng đi!" – Hữu Thiên ngửa đầu nhìn Tuấn Tú, nhàn thần tha thiết ẩn chứa van nài "Ta xin đệ!"


.


Tuấn Tú ngửa đầu cười khổ một chút, thì thào lên tiếng, thanh âm trống rỗng tựa hồ truyền đến từ một nơi rất xa "Cần gì chứ? Tại Trung đã biết tất cả rồi, ngươi có đối tốt với ta cũng không còn ý nghĩa nữa!"


.


Hữu Thiên nghe Tuấn Tú nói như vậy, con tim không khỏi quặn đau, chua xót cau mày "Ta quan tâm đệ chưa bao giờ vì Tại Trung!"


,


Tuấn Tú cúi đầu nhìn Hữu Thiên, tiếu ý cay đắng bi thương "Nếu là ba năm trước đây, ta nghe được lời này của ngươi, nhất định sẽ rất hạnh phúc, cũng sẽ tin! Thế nhưng ngày hôm nay... Kim Tuấn Tú ta một khi đã ra quyết định, tuyệt không thay đổi! Phác Hữu Thiên, vô luận là ngươi, hay Yên Vũ các, hoặc là Minh trang, đều khiến ta thấy mệt mỏi, sở dĩ từ nay trở về sau, chúng ta tốt nhất vĩnh viễn đừng nên gặp lại!"


.


Nói xong, Tuấn Tú nhìn thoáng qua Hữu Hoán đang tiến lại gần, quyết tâm tàn nhẫn giật vạt áo khỏi tay Hữu Thiên, xoay người thi triển khinh công, không hề ngoái đầu lại, rời đi.


,


Đủ lắm rồi!


.


Mặc kệ là ai nợ ai, ai tổn thương ai, hết thảy hãy chấm dứt tại đây đi! Phác Hữu Thiên, ta nghĩ vô luận là kiếp này hay kiếp sau, Kim Tuấn Tú cũng sẽ không rung động với bất cứ kẻ nào nữa... Bởi vì cuộc đời này, tình yêu dành cho ngươi đã tiêu hao hết thảy luyến ái cùng si ngốc có trong ta! Tâm một khi quá mệt mỏi, chẳng khác gì đã chết!


.


Nhìn thân ảnh Tuấn Tú dần dần đi xa, bàn tay Hữu Thiên chơi vơi trong không khí, gã cũng vô lực để có thể đuổi theo cậu lần nữa.


.


"Còn đuổi theo làm gì? Cho dù có đuổi kịp đi chăng nữa, ta biết nói gì đây? Ba chữ Phác Hữu Thiên đối với Tuấn Tú mà nói, chỉ sợ là một cơn ác mộng tồi tệ đời này muốn quên lãng nhất! Nó là gông xiềng trói buộc mà đệ ấy thoạt nghe, chỉ sợ đã muốn trốn tránh!


Huống chi, đối mặt với nhãn thần cỡ nào lạnh hờ hững cùng băng lành của Tuấn Tú, ánh mắt xa cách biết mấy đó và cả đồng tử tràn ngập đau thương kia, Phác Hữu Thiên, ngươi ngay cả một câu cũng không sao thốt ra nổi? Mà kể cả ngươi có nói ra được đi chăng nữa, đối với đệ ấy, chỉ sợ đều là thương tổn!"


.


"Thiên ca!" – Lúc này, Hữu Hoán đã đuổi đến bên cạnh Hữu Thiên, vội đỡ gã đứng dậy "Ca, huynh về Minh trang trước, đệ sẽ giúp huynh đuổi theo Tuấn Tú ca!" – Nhìn bộ dạng bi thương cùng cực của Hữu Thiên, thân là đệ đệ, cậu thực sự không đành lòng.


.


Hữu Thiên yếu ớt lắc đầu, biểu tình tràn đầy chua sót.


.


Còn chưa nhắc đến chuyện khinh công của Tuấn Tú ở trong thiên hạ này, hầu như không ai có thể sánh bằng, với khả năng của Hữu Hoán, đệ ấy căn bản vô pháp đuổi theo! Mặc dù đuổi kịp thì thế nào? Tuấn Tú sẽ không bao giờ trở về nữa!


.


Vô lực tựa vào vai đệ đệ, Hữu Thiên ghé vào tai Hữu Hoán, suy yếu dặn dò. Giờ phút này, gã chỉ cảm thấy toàn thân đã không còn mảy may sinh lực, ý thức cũng bắt đầu trở nên mơ hồ"Bất kể có xảy ra chuyện gì, ta nhất định phải phó thác mọi chuyện cho tốt, nếu không, ta thực sự không thể an tâm!"


.


"... Hữu Hoán, người ta nhất mực yêu thương ngày trước, hiện tại phải phiền đệ rồi!"


.


Nghe Hữu Thiên vô lực thì thào, Hữu Hoán cau mày nhưng vẫn gật đầu, trong lòng lặng lẽ thở dài "Sớm biết có ngày hôm nay, hà tất lúc trước cố chấp?"


.


"Ca, huynh yên tâm đi, ta nhất định sẽ làm tốt!"


.


Hữu Thiên nghe xong yên tâm mỉm cười, ý thức bắt đầu chậm rãi rời bỏ thân thể.


.


Tuấn Tú, nếu đệ đã muốn chúng ta vĩnh viễn không gặp lại, vậy ta liền thành toàn đệ! Từ nay trở về sau, Phác Hữu Thiên ta tuyệt đối không xuất hiện trong cuộc đời Kim Tuấn Tú dù chỉ một lần nào nữa... Thế nhưng, ta vẫn sẽ như ngày xưa, bảo hộ đệ, mãi mãi, đến tận giây khắc cuối cùng của sinh mệnh ta!


.


Nhìn Hữu Thiên đã hoàn toàn chìm trong hôn mê, Hữu Hoán khẽ thở dài, ôm gã nhanh chóng quay lại Minh trang.


.


Đêm vẫn thâm trầm như cũ, một mảng tối đen, vô hạn vô biên như muốn bao phủ hết thảy, phảng phất như vĩnh viễn cũng không có tia sáng...


_______________________________________