Để Ta Làm Thế Thân

Chương 100




Tiếng đẩy cửa cắt ngang suy nghĩ của Tuấn Tú, khi cậu quay đầu lại, trông thấy Hữu Hoán đang bưng chén thuốc bước vào phòng. Song song, Hữu Hoán cũng hoàn toàn sửng sốt khi nhìn thấy Tuấn Tú, biểu tình tràn đầy vẻ bất ngờ "Tuấn Tú ca, huynh đã đến rồi!"


.


Tuấn Tú gật gật đầu "Ta quyết định ngày mai sẽ rời khỏi Minh trang, sở dĩ... Trước khi đi, ta có cảm giác nên đem tất cả mọi chuyện ra giải thích rõ ràng, như vậy sẽ tốt hơn!"


.


Nghe Tuấn Tú nói như vậy, Hữu Hoán thoáng biến sắc, vội đặt chén dược lên trên bàn, gần như chạy đến nắm lấy tay cậu "Huynh một mực muốn rời đi sao? Huynh vẫn không muốn tha thứ cho Thiên ca ư?"


.


Tuấn Tú khẽ lắc đầu, gạt tay Hữu Hoán ra "Trước đây, ta thực sự rất hận Hữu Thiên, cũng rất muốn trả thù gã, thế nhưng mặt khác, ta đã quá mệt mỏi! Hiện tại, ta chỉ muốn chấm dứt tất cả, để bản thân được sống sao cho thoải mái một chút! Vốn dĩ chẳng tồn tại điều mang tên tha thứ hay không tha thứ, bởi giữa ta và gã, từ lâu đã không thể phân biệt rõ ràng đâu là đúng, đâu là sai nữa! Sở dĩ..."


.


"Dù có như vậy huynh cũng không nên ra đi một mình như vậy a!" – Hữu Hoán cắt ngang lời Tuấn Tú "Ở trên giang hồ, Minh trang và Yên Vũ các có không biết bao nhiêu mà kể kẻ thù, nếu huynh một mực muốn như vậy, ta liền..."


.


"Ta không muốn nợ ngươi!" – Tuấn Tú dứt khoát ngăn cản Hữu Hoán nói hết câu "Chỉ có ngươi, ta thật sự không muốn gây thương tổn!"


.


"Tuấn Tú ca..."


.


"Đủ rồi!" – Tuấn Tú không cho Hữu Hoán cơ hội nói thêm điều gì nữa, nhanh chóng xoay người sang hướng khác "Ngươi ra ngoài đi, ta sẽ giúp Hữu Thiên uống thuốc, bằng không thuốc để lâu sẽ nguội mất!"


.


Hữu Hoán nghe xong, nhìn Tuấn Tú lặng im, hồi lâu cũng không nói gì, sau đó xoay người ra ngoài cửa.


.


Chứng kiến một Tuấn Tú như vậy, Hữu Hoán thực sự vừa vô cùng đau lòng vừa vạn phần bất đắc dĩ "Có đôi lúc, ta thực sự rất hận bản thân không thể trở thành Thiên ca để yêu thương huynh ấy, bảo hộ huynh ấy... Thế nhưng, Phác Hữu Hoán đến tận cùng vẫn không phải là Phác Hữu Thiên!"


.


Hữu Hoán đi rồi, Tuấn Tú bưng chén thuốc lên, ngồi trở lại bên giường, bắt đầu cẩn cẩn dực dực cho Hữu Thiên uống từng thìa một.


.


Ta không phải không muốn tìm được một bờ vai để dựa dẫm, mà do ta thực sự không đành lòng khiến Hữu Hoán phải chịu thương tổn! Trong lòng, ta rõ rành hơn bất cứ ai, tình cảm dành cho Hữu Hoán chỉ là tình cảm huynh đệ thân thiết, sở dĩ ta không thể, cũng không dám để đệ ấy có bất cứ hi vọng gì, nếu không sẽ chỉ khiến đệ ấy và ta cùng gánh chịu thống khổ thật sâu!


.


Hữu Hoán, ta không muốn phụ đệ!


.


Dù cậu chỉ mất tập trung trong giây lát, nhưng thìa thuốc cũng vì thế mà đổ nhanh hơn, rốt cuộc Hữu Thiên bị sặc. Gã ho càng lúc càng gấp như muốn trút hết ruột gan, người nguyên bản đang say ngủ lúc này dần tỉnh.


.


Tuấn Tú thấy Hữu Thiên ho dữ dội có chút sợ hãi, vội vàng nâng gã ngồi dậy, khẽ vỗ lưng giúp gã dễ hô hấp.


.


Một lát sau, Hữu Thiên ngừng ho, thần trí cũng tỉnh táo hơn nhiều, vừa ngẩng đầu nhìn về phía người vừa giúp mình, chỉ sau chớp mắt, gã liền ngây ngẩn "Tuấn Tú?"


.


Nghe thấy thanh âm gã gọi tên mình, Tuấn Tú trong lòng chấn động, theo phản xạ liền đứng bật dậy muốn đi ra ngoài, Hữu Thiên thấy thế vội vàng vươn người, kéo lấy tay Tuấn Tú, giữ cậu lại.


.


"Tuấn Tú, thực sự là đệ sao? Ta..." – Hữu Thiên tựa hồ chợt nhớ ra điều gì đó, rất nhanh khống chế mọi cảm xúc, miễn cưỡng mỉm cười ôn nhu "Đệ có lẽ không biết ta a? Ta là bằng hữu của Tại Trung, do bất cẩn mà khiến bản thân bị thương, sở dĩ muốn lưu lại Minh trang điều dưỡng ít ngày! Ta khi nãy không dọa đệ sợ chứ?"


.


Nghe Hữu Thiên nói những câu trên, Tuấn Tú đầu tiên là sửng sốt, nhưng rất nhanh cậu đã hiểu rõ nguyên nhân, không khỏi nhếch môi cười nhạt, trong mắt lộ ra tia trào phúng "Cõ lẽ ngươi cho rằng ta nhất định sẽ quên mọi chuyện, cho nên mới làm như vậy sao? Vở kịch của ngươi thực sự được tính toán vô cùng chặt chẽ a, nếu không lỡ nói ra ba chữ hư tình giả ý kia, càng thêm hoàn mĩ a!"


.


Tuấn Tú nói xong, chậm rãi xoay người lại, nhìn thẳng vào mắt Hữu Thiên, nhãn thần băng lãnh không gì sánh được.


.


Hữu Thiên nghe Tuấn Tú nói xong, song song sửng sốt, trong đại não lóe lên một ý niệm "Tuấn Tú, chẳng lẽ đệ..."


.


Gã phảng phất không dám tin tưởng quan sát Tuấn Tú, bàn tay vẫn một mực giữ Tuấn Tú lại không khỏi nắm chặt lại "Từ lúc nào? Rốt cuộc sao lại thế này?!"


.


"Từ lúc nào đã không còn quan trọng nữa, ta đến đây, là muốn cùng ngươi kết thúc mọi dây dưa, như vậy từ nay trở về sau, cả hai chúng ta đều được sống thoải mái!" – Tuấn Tú thản nhiên nói.


.


Hữu Thiên cũng nhìn thẳng vào mắt Tuấn Tú, trong lòng chỉ cảm thấy đau xót vô cùng "Cho dù có là đêm hôm đó đi chăng nữa, ánh mắt mà Tuấn Tú dành cho ta cũng chưa từng trở nên xa cách đến vậy! Thế nhưng ngày hôm nay, ta có thể nhận ra được, trong ánh mắt Tuấn Tú dành cho ta, không những chỉ có tầng tầng lớp lớp hàn băng lạnh buốt, mà còn hoàn toàn tĩnh mịch!


Đôi mắt ngày xưa linh động là thế, hiện tại lại chẳng khác gì ao tù nước đọng, sâu thẳm chẳng thể nào nhìn thấy đáy! Khó trách... Khó trách vì sao lúc mới tỉnh, ta lại có cảm giác mơ hồ rằng Tại Trung và Chính Thù ca đang hùa nhau gạt ta điều gì đó! Vì nguyên nhân gì khiến thái độ khi nói chuyện của hai người họ lại đầy né tránh như vậy? Nguyên lai... Nguyên lai vì Tuấn Tú đã..."


.


"Kết thúc ư?" – Hữu Thiên thảng thốt nhìn Tuấn Tú, chua xót trong đáy mắt càng lúc càng dày đặc "Thế nào kết thúc được chứ? Tuấn Tú, đệ có biết hay không, ta..."


.


"Ta đương nhiên không biết, cũng không muốn biết!" – Tuấn Tú lạnh lùng cắt ngang lời Hữu Thiên "Ta không muốn lý giải ngươi, bởi vì ngươi cũng chưa từng muốn lý giải ta! Sở dĩ, từ lâu đã không còn tồn tại bất cứ ý nghĩa gì để chúng ta tiếp tục ở chung một chỗ nữa! Tại Trung ca hiện tại chuyện gì cũng minh bạch cả rồi, vở kịch này, nếu đã bại lộ, đâu cần miễn cưỡng diễn tiếp nữa, không phải sao?"


.


Lắng nghe từng câu từng chữ do chính miệng Tuấn Tú nói ra, Hữu Thiên muốn nửa ngày cũng không sao khôi phục lại tinh thần, chỉ biết ngây ngốc nhìn cậu, phảng phất đây là lần đầu tiên nhận thức người đang đứng trước mắt "Tất cả những gì đang xảy ra có khi nào không phải là thật không? Có khi nào do ta đang chìm trong một cơn ác mộng vô cùng đáng sợ? Bằng không, một người cỡ nào thiện lương cỡ nào ôn nhu như Tuấn Tú sao có thể khiến người khác cảm giác lạnh lẽo tựa đầm băng như vậy?"


.


Nhìn phản ứng của Hữu Thiên, Tuấn Tú một lần nữa không nhịn được nhếch môi cười, tiếu ý lãnh đạm khiến không khí như đóng băng "Làm sao vậy? Ta của hiện tại khiến ngươi cảm thấy xa lạ lắm sao? Kim Tuấn Tú cho dù có yếu đuối đến mấy cũng không lý nào một mực để người khác dễ! Tự tôn bị vứt trên mặt đất mặc cho người giày xéo trong thời gian quá lâu, có ngu si đến mấy cũng sẽ đến thời điểm hiểu được phải làm sao để bảo vệ bản thân! Hơn nữa, đợi chờ sự thương hại của lẻ khác, chính là điều ngu xuẩn nhất!"


.


"Ta chưa bao giờ biết..." – Hữu Thiên cúi gằm mặt xuống, không dám nhìn thẳng vào nhãn thần băng lãnh khiến gã đau đớn thấu tim gan thêm nữa "Nguyên lai... Ta đã khiến đệ đau khổ đến vậy!"


.


Trước khi Hữu Thiên hiểu rõ được tình cảm thực sự, tuy rằng không thể dành tình yêu cho Tuấn Tú, thế nhưng gã đã dồn toàn bộ tâm ý để quan tâm cũng như chiếu cố cậu. Chỉ là gã có nằm mơ cũng không mường tượng ra lại có một ngày Tuấn Tú nghĩ thành "Tự tôn bị vứt trên mặt đất mặc cho người giày xéo trong thời gian quá lâu..."


.


"Không biết..." – Nhãn thần lạnh như băng của Tuấn Tú mơ hồ lóe lên tia đau đớn "Ngươi đương nhiên sẽ không biết, bởi vì trong mắt của ngươi, chưa từng có ta!"


.


"Không phải!" – Hữu Thiên khẩn trương lên tiếng phủ nhận.


.


"Không phải ư?" – Tuấn Tú nhướng nhướng mày, khẽ cười "Đúng vậy, chính ngươi từng nói, ngươi có thể dành cả đời để bầu bạn bên ta, thế nhưng không thể cho ta tình yêu của ngươi! Ta từ lâu đã không dám van cầu tình yêu của ngươi, thế nhưng Phác Hữu Thiên, ngươi ngay cả quyền quyết định cũng không cho ta!"


.


"Tuấn Tú, đệ trước tiên hãy nghe ta nói đã!" – Hữu Thiên gắt gao nắm chặt lấy tay Tuấn Tú, cố gắng cử động thân thể níu giữ, như thể gã rất sợ bản thân chỉ cần thoáng buông lỏng, cậu sẽ biến mất khỏi tầm mắt "Giữa chúng ta có nhiều hiểu lầm lắm, kỳ thật ta..."


.


"Hiểu lầm ư?" – Tuấn Tú cắt ngang lời Hữu Thiên "Chúng ta nhận thức hơn tám năm trời, ta cảm giác bản thân chừng đó cũng đủ để lý giải ngươi, cũng không tồn tại bất cứ thứ gì gọi là hiểu lầm hết! Nếu như thực sự có hiểu lầm, cũng đều do ngươi đối với ta! Ngươi tự nhận rằng ta chuyện gì cũng không hiểu, cái gì cũng không cần, cứ khăng khăng nghĩ rằng ta sẽ không bị tổn thương! Thế nhưng Phác Hữu Thiên, ngươi phải biết, ta đến tột cùng vẫn là một con người!"


.


Nói một tràng dài, trong mắt Tuấn Tú đã ngập lệ "Khi ta tha thiết theo sát sau lưng ngươi, ngươi cũng không nguyện quay đầu lại chỉ để liếc nhìn ta lấy một lần! Thế nhưng khi ta muốn rời đi, ngươi lại không chịu thả ta thoát khỏi lao tù của ngươi! Phác Hữu Thiên, ở trong mắt ngươi, Kim Tuấn Tú ta từ lâu đã trở thành vật sở hữu của ngươi, sở dĩ ngươi luôn cho rằng của ta hết thảy hẳn là nên để ngươi quyết định!"


.


Tuấn Tú nói đến đây không nhịn được hơn ngẩng đầu lên, không muốn lệ ngân trong khóe mắt rơi xuống. Cậu từ lâu trước đây đã hạ quyết tâm, sẽ không bao giờ nữa, ở trước mặt Phác Hữu Thiên nhỏ dù chỉ một giọt lệ!


.


"Không phải! Không phải như thế!" – Ánh mắt Hữu Thiên lộ ra lo lắng không thể che giấu, hô hấp cũng bắt đầu trở nên dồn dập "Ta thừa nhận ta đã làm sai rất nhiều chuyện, thế nhưng không phải ta không cần đệ, Tuấn Tú, trước tiên nghe ta giải thích, ta..."


.


"Được!" – Tuấn Tú gật đầu không mảy may suy nghĩ "Ta sẽ nghe ngươi giải thích! Giải thích ngươi ngày trước vì cái gì khăng khăng đuổi ta đi? Nhưng ngay sau đó lại cưỡng ép ta phải lưu lại? Khi đó vì sao lại đối với ta..." – Tuấn Tú dừng một chút, trong mắt hiện lên thống khổ "Chuyện đêm hôm đó ngươi có thể không cần giải thích, bởi vì, ta không bao muốn nhắc đến nó nữa!"


.


"Tuấn Tú..." – Hữu Thiên ngẩng đầu nhìn Tuấn Tú, trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ nhưng lại không biết bản thân phải bắt đầu từ đâu, sau một hồi lâu, gã mới nặng nề phun ra ba chữ "Thực xin lỗi!"


.


Thực xin lỗi... Những gì ta có thể nói đến tột cùng chỉ có ba chữ này! Tuấn Tú, với bộ dạng hiện tại của đệ, cho dù ta có giải thích thế nào đi chăng nữa cũng đều thừa thãi vô lực mà thôi.... Bởi vì chúng chẳng thể làm lành vết thương trong lòng đệ!


.


Tuấn Tú nghe được ba chữ đó xong, chua sót cười cười, tại chỗ sâu nhất của đáy mắt là tuyệt vọng không sao tả hết.


.


"Phác Hữu Thiên, suốt tám năm chúng ta nhận thức, lời mà ta được nghe ngươi nói nhiều nhất, chính là 'Thực xin lỗi'!"


.


Thực xin lỗi, ta không phải cố ý!


.


Thực xin lỗi, ta không nên đánh đệ!


.


Thực xin lỗi...


.


Đã có quá nhiều câu "Thực xin lỗi" rồi, mỗi lần ta nghe ngươi thốt lên ba chữ đó, chúng chẳng khác gì mũi đao bén nhọn hung hăng cắm vào tâm can ta! Ta vẫn cố chấp cho rằng bản thân thực kiên cường, thế nhưng đến lúc cẩn thận nhìn lại mình mới vỡ lẽ "Ta sớm đã vỡ nát!"


.


Tuấn Tú gạt tay Hữu Thiên ra, liên tục thối lui mấy bước về phía sau, trên khuôn mặt có chút hao gầy lộ ra vẻ lạnh lùng cùng kiên định vô pháp thể hình dung trọn vẹn "Từ nay trở về sau ngươi không cần xin lỗi ta nữa, ta đâm ngươi một kiếm, thiếu chút nữa đã lấy mất mạng của ngươi, đối với tất cả những chuyện đã qua, hãy coi như chúng ta hòa nhau! Từ giây phút này trở đi, ta và ngươi không ai thiếu nợ ai!"


.


Cậu nói xong, rút ra chủy thủ, tùy tiện năm một lọn tóc, một đường cắt đứt "Phu thê kết tóc, từ ngày hôm nay tóc đã cắt đi, ta cùng ngươi đoạn nghĩa! Phác Hữu Thiên, Kim Tuấn Tú ta không còn liên quan đến ngươi!"


.


Lời vừa dứt, Tuấn Tú vứt nắm tóc về phía Hữu Thiên, xoay người rời đi.


______________________________________


Nếu Ran mà là Thạch đầu, đến đây chắc hộc máu hôn mê quá =.=!!!