Để Ta Đi Vào Giấc Mơ Của Nàng (Dư Ảnh Mộng)

Chương 43: Mộng hoa




Nếu nói về chuyện của Cổ Long Thần, không ai biết rõ hơn Mộng Hoa.

Mộng Hoa được sinh ra từ hơn hai vạn năm trước. Lúc đó nó chưa có linh tính, vẫn còn là một hòn ngọc hấp thu máu độc của Ma Thần, được mài thành nhẫn đeo tay. Sau đó Hoa Thần bị độc chú bên trong chiếc nhẫn làm hại, một phần máu thịt cùng hồn phách của nàng bị bức ra khỏi cơ thể. Mộng Hoa giống như một cái bình rỗng chứa tâm ma cùng sức mạnh hắc ám. Sau khi gỡ chiếc nhẫn ra khỏi tay Hoa Thần, Cổ Long Thần luôn mang theo nó bên người, dùng chính sức mạnh của ngài áp chế tâm ma còn tồn đọng bên trong.

Mãi rất lâu sau này, có lẽ là hơn một một vạn năm, ý thức của Mộng Hoa mới hình thành.

Âm thanh đầu tiên “nàng” nghe thấy, là giọng một người phụ nữ. Nàng ấy gọi mãi, gọi mãi, thế nhưng Cổ Long Thần không hề trả lời. Đến lúc giọng nói của nàng ấy sắp sửa khàn đặc, thì mới nghe âm thanh trầm vang của ngài chậm rãi cất lên.

“Việc cô cầu xin, vốn đi ngược lại sách trời. Thứ lỗi ta không có đủ quyền năng hồi sinh Thần chết vì Thiên Mệnh.” Giọng của ngài vang vọng hang đá tăm tối. Người phụ nữ đó bất chợt khóc lớn, bước chân lảo đảo rời đi.

Thế nhưng nàng ấy chưa bỏ cuộc. Chừng hai tháng sau, nàng ấy quay trở lại cùng với một vật. Cổ Long Thần trút một hơi thở dài: “Không ngờ cô vì tìm Thần Long Lệnh mà dám đánh đổi vẻ đẹp bất tử của tiên nhân.” Người phụ nữ lúc trước ngập ngừng đáp lại: “Ngài có chắn chắn là không thể hồi sinh con trai ta?” Cổ Long Thần đáp: “Trên thế gian này không phải ai cũng được Mệnh Trời chỉ định phải chết. Nhưng Bạch Hạc, không may lại chính là một trong những trường hợp ít ỏi đó.” Người phụ nữ lẩm bẩm: “Ngài không thể cứu nó… nhưng sống thay cho nó… thì có thể chứ?” Cổ Long Thần im lặng.

Người phụ nữ đó tên Tĩnh Khê, chính là Thiên Long Hậu cao quý củacõi trời. Thì ra, Bạch Hạc vốn là quả trứng rồng còn sót lại từ thời khai thiên lập địa. Hắn lẽ đã nở từ mấy vạn năm trước, thế nhưng không biết sao chỉ đến lúc được Tĩnh Khê ấp, hắn mới nở ra thành một đứa trẻ loài thần. Cũng có thể nói, tuổi thật của hắn vốn dĩ lớn hơn số năm hắn sống mấy vạn năm. Lúc hắn hồn phi phách tán, số tuổi thật ấy cũng vừa vặn mười vạn, có nghĩa đã đến lúc bị Thiên kiếp đánh trúng.

Mà Bạch Hạc không sống nổi qua Thiên kiếp, hoàn toàn biến mất khỏi đất trời. Trước đây không phải không có chuyện tiên nhân đi thu thập hồn phách người thân để họ sống lại, thế nhưng trường hợp Thiên Mệnh buộc phải chết như Bạch Hạc, ngay cả Cổ Long Thần cũng không có cách nào.

Vì vậy, Cổ Long Thần phải chấp nhận điều kiện của Tĩnh Khê.

Cổ Long Thần biến thân thành một người thanh niên có khuôn mặt tuấn tú mà nghiêm trang, cũng chẳng khác hình dáng thật của người là mấy. Có khác chăng, vẻ lạnh lùng xa cách đã biến mất, từ người ngài toát ra khí chất thanh tao nhẹ nhàng. Lúc đó trí tuệ của Mộng Hoa vẫn còn chưa cao lắm, thế nên khi nghe thấy ngài gọi Thiên Long Hậu là “mẫu thân”, nàng chỉ hận mình không thể nói, không thể đưa ra nghi vấn của mình.

Thời gian lặng lẽ trôi qua. Mộng Hoa được Cổ Long Thần đặt trong một chiếc lọ ngọc màu trắng, trong đó lúc nào cũng sẽ cắm một cành hoa tiên. Có hôm nàng ở cùng với một bông sen sắp thành tiên, nó sung sướng như điên nói: “Được đặt trong phòng của Bạch Hạc thần quân một ngày, dù có chết ta cũng cam lòng.” Mộng Hoa khinh bỉ không thèm trả lời nó, lòng tự hỏi Bạch Hạc là ai?

Có một lần Cổ Long Thần trút Mộng Hoa ra khỏi cái bình ngọc trắng. Nàng cảm nhận một luồng sức mạnh ấm áp tràn vào cơ thể, trái tim đập rộn ràng. Thần khí, là thần khí đó! Cùng lúc nhận thức của Mộng Hoa nhờ vào luồng thần khí đó mà được mở mang, nàng cảm giác ánh mắt của Cổ Long Thần nhìn mình chứa đầy tâm sự. Ngài xoay tròn Mộng Hoa trong lòng bàn tay, cứ như vậy ngồi ngẩn ngơ một lúc nữa. Cứ khoảng vài trăm năm, chiếc nhẫn đỏ như máu lại bị trút ra một lần như vậy, thật ra linh hồn ẩn nấp trong đó chỉ hận không được truyền thần khí thường xuyên hơn.

Sau này Mộng Hoa mới biết, những lúc Cổ Long Thần trút nàng ra, đều nhằm vào ngày mà Hoa Thần đi đầu thai. Nghe nói lúc nó thần hồn của nàng tan nát gần hết, Cổ Long Thần bèn dùng một phần thần mệnh của ngài để đưa nàng vào tiên tịch. Chỉ là chính ngài cũng không biết, khi nào thì nàng mới chân chính được sinh ra.

Vì vậy liên tục mấy ngàn năm, Mộng Hoa được hưởng thần khí, trí tuệ càng ngày càng được nâng cao, ngày thành hình người cũng chẳng còn bao xa nữa.

Trong thời gian này có một vị tiên thường đến chỗ Cổ Long Thần đánh cờ. Lần đầu tiên vị đó đến bái phỏng, ngài tủm tỉm cười gọi hắn là”Thiềm Yêu”. Vị đó hết sức ngạc nhiên, lắp bắp nói: “Tên ta … không phải như vậy?” Cổ Long Thần mỉm cười: “Chẳng lẽ ngươi muốn ta gọi là Thiềm Tiên Tử?” Hắn cười khổ đáp: “Thôi vậy, ngài cứ việc gọi ta là Thiềm Yêu.” Kể từ đó, bằng hữu của hắn cũng dần dần gọi hắn là Thiềm Yêu.

Vị đó, từ hàng vạn năm trước đã được gọi là Diêm Vương, đến nỗi tên thật của bản thân là gì cũng chẳng nhớ. Vì cai quản sinh tử, hắn biết rõ sự tình thân phận của Cổ Long Thần, do đó ngài cũng không cần giấu giếm nữa. Trên bàn cờ, một thần một tiên thường bàn luận đủ thứ chuyện trên đời.

Một ngày nọ, Mộng Hoa chợt nghe Diêm Vương nhắc tới chuyện lịch kiếp của ngài. Ngài có vẻ không được tự nhiên, trước khi đi còn như bâng quơ nói: “Có lẽ hơn hai trăm năm ta sẽ không có ở đây.” Hiển nhiên, ngài hiểu rõ trong chiếc lọ trắng kia, có một sinh linh đang dần lớn mạnh.

Hơn hai trăm năm sau, ngài thật sự trở về. Lúc về ngài còn mang theo một cây sen trắng, thả vào giữa hồ tiên. Mộng Hoa đoán có lẽ một thời gian nữa, trong bình ngọc sẽ có thêm một bông sen tiên? Thế nhưng nàng đợi mãi cũng không thấy bông hoa đó được cắm vào bình, mà ngược lại, gần trăm năm sau trong sân xuất hiện một nàng sen tiên xinh đẹp.

Chỉ có điều, nàng sen tiên này tâm trí như đứa trẻ năm sáu tuổi, hồn nhiên ngốc nghếch khiến các tiên cung khác khinh thường ra mặt. Lúc này Cổ Long Thần vốn thường trầm lặng lại thường cong cong mắt nhìn nàng ấy. Thỉnh thoảng khi Thiềm Yêu tới đánh cờ, ngài bảo nàng ấy lánh đi, ánh mắt dường như còn có chút chột dạ. Thái độ ngài như thế, cũng là lần đầu tiên Mộng Hoa nhìn ra.

Từ ngày tiên sen đến, có rất nhiều chuyện xảy ra. Cổ Long Thần tâm tư kín kẽ, những chuyện xảy ra trước mặt ngài dường như đã được dự liệu sẵn, lại dường như chưa từng được ngài phát giác. Cuối cùng cũng đến ngày ngài vớt chiếc nhẫn đỏ ra khỏi lọ ngọc, bỏ vào tay áo mang theo bên người. Mộng Hoa còn thoáng nghe giọng ngài lẩm bẩm: “Cũng hấp thụ đủ thần khí, sắp thành hình người rồi.”

Sau đó ngài đưa sen tiên đến Tĩnh Sơn, nơi trấn giữ cánh cửa thông với ma giới. Nơi này linh khí dồi dào, nhưng vốn dĩ là nơi hung hiểm, nếu ngài yêu thương sen tiên như vậy, há lại để nàng một mình trú tại chốn này? Mộng Hoa thật sự không hiểu, trong đầu lại hiện ra hình ảnh lúc Cổ Long Thần dịu dàng nhìn sen tiên, trong đầu lại thêm một mảng rối bời.

Thần thú Lam Vân trốn thoát làm chấn động cõi trời, ngay cả sen tiên mà ngài yêu thương cũng thiệt mạng. Thế nhưng chỉ có Mộng Hoa biết, đó chỉ là màn kịch mà ngài lẳng lặng chi phối mà thôi. Nàng nhớ hoàn cảnh lúc đó, động thần thú bị sập, thân thể của sen tiên bị đè không còn hình dạng. Cổ Long Thần bèn nhẹ nhàng thả hồn phách mỏng manh của nàng về cõi u minh, lại không quên kéo Xích Hỏa đang chống chọi với mấy kẻ quấy nhiễu bên phía cõi ma trở về. Xích Hỏa bị bắt về, khuôn mặt hết sức kinh hoảng. Ngài chỉ lạnh lùng bỏ lại một câu: “Thần thú Lam Vân trốn thoát, ngươi ở lại trấn giữ chỗ này đi!” Xích Hỏa trước đây vốn có thời gian tuân theo mệnh lệnh Tĩnh Long, cũng có công sức trong việc lật đổ Ma Thần. Thế nhưng giờ đây trước mặt gã đáng thương này là Bạch Sứ Thần Quân Bạch Hạc, gã cũng chưa thần thông tới mức phát giác ra thân phận thật của ngài.

Cổ Long Thần trở nên ngẩn ngơ nhiều hơn trước. Có một đoạn thời gian, ngài ngắm nhìn cây sen tàn héo đến thất thần. Đến mức Thiên Long Hậu phải đến chất vấn, ngài bèn thờ ơ đáp: “Tâm ta rối loạn, cần yên tĩnh một thời gian.” Lúc chỉ còn lại mình ngài giữa Tĩnh Sơn sương mờ mù mịt, Mộng Hoa lại nghe thấy tiếng than như có như không: “Quãng thời gian ích kỷ mà an nhiên đó, thật sự không thể quay lại sao?” Ngài im lặng, lại im lặng, trong ánh mắt có nỗi cô đơn vô hạn. Sống gần chục vạn năm trên đời, Cổ Long Thần cũng sẽ có lúc tan biến vào hư ảo. Cũng chẳng biết ngàn vạn năm sau, sẽ còn ai nhớ đến ngài?

Ai ai cũng nghĩ rằng, thần nên là trời đất không thay đổi. Trái tim thần mang theo ngàn vạn sinh linh, tình cảm của thần chan chứa mọi vật. Thế nhưng Mộng Hoa nhận thấy, cảm xúc của thần cũng thật mong manh biết bao. Giữa bốn bề không gian rộng lớn tưởng như vô hạn, trái tim Cổ Long Thần luôn cô độc, đến lúc sắp sửa biến mất, lại khát vọng sẽ có kẻ nhớ đến mình.

Có lẽ trời thương đứa con của mình, ban cho ngài một đoạn tình duyên ngắn ngủi với hồ ly tiên nho nhỏ. Hồ ly tiên còn trẻ, lại không biết rằng bản thân chính là Hoa Thần chuyển thế, không biết bao nhiêu lần hờn giận vu vơ. Thế nhưng Cổ Long Thần chỉ có thể cười khổ, ngài biết Thần kiếp của mình sắp đến rồi.

Lúc Thần kiếp của ngài kéo đến, Mộng Hoa vừa vặn hóa thành hình người. Nàng tròn mắt nhìn bầu trời gió giật sấm rền trước mắt, trong lòng dấy lên cảm giác hoảng sợ. Lúc này Cổ Long Thần đang đứng chắn ngay trước mặt nàng, vạt áo tung bay phấp phới. Giọng nói bình tĩnh của ngài vang lại, tuy nhẹ nhàng mà trấn áp cả tiếng “thùng thùng” của bầu trời giông bão trước mắt. Ngài nói: “Ta thật có lỗi, để lúc ngươi thành hình lại phải chịu kiếp với ta.” Mộng Hoa há miệng, định nói rằng nàng không sợ, bởi dù sao tính mạng của nàng đều cho Cổ Long Thần ban tặng. Thế nhưng lúc này nàng chưa quen với thân thể mới, lời dù đến miệng nhưng cũng chưa thể nói cho ra hồn.

Nếu lúc này ở bên cạnh Cổ Long Thần là một vị tiên bình thường khác, nhất định kẻ đó sẽ bị khung cảnh dữ dội trước mắt hù dọa đến ngất đi. Chỉ thấy một vùng trời trong phút chốc chuyển đen, chuyển đen, rồi vùng đen sì sì như thạch tín lan ra nhanh thành một cái miệng khổng lồ hơn ngọn núi. Trong cái miệng ấy là hai hàng răng cưa đang không ngừng xoay tròn, xoay tròn rồi tiến về phía trước, chẳng khác nào một chiếc bánh xe quái vật đang thong thả lăn bánh giữa ngàn vạn tia chớp khổng lồ.

Cõi tiên gọi thứ này mà Ma Thần Trận. Thứ này tích tụ không biết bao nhiêu thù hận cùng tâm ma ẩn náu trong suốt vạn năm, chỉ chờ dịp bánh xe kia lớn mạnh, có khả năng gặm nhấm vạn vật, e rằng cõi tiên cũng không còn sức chống lại sức tàn phá của nó. Cổ Long Thần âm trầm nhìn nó, chợt quay sang nói với Mộng Hoa sắc mặt trắng xanh sau lưng: “Xét tình hình hiện tại, ta đành phải mượn sức mạnh củangươi mới chiến thắng được cuộc chiến này.” Ngài giơ tay phải, tích tụ linh khí trời đất trên đầu ngón tay mình. Một quả cầu sáng chói kết tụ lại, càng ngày càng phình to, càng ngày càng sáng rực rỡ. Tới lúc Mộng Hoa cảm thấy quá cầu sáng kia đã đủ bóp nghẹt nàng, Cổ Long Thần liền vung tay biến nàng trở lại nguyên hình, bọc nàng ở trung tâm quả cầu sức mạnh khổng lồ ấy.

Ngài giống như trở thành một vệt sao chổi, hai tay nâng quả cầu sáng bay về phía bánh xe khổng lồ kia. Tốc độ của ngài càng lúc càng nhanh, quả cầu sáng trên tay ngài cũng không ngừng lớn mạnh, dần dần bản thân ngài cũng bị bọc kín trong vầng hào quang.

Cổ Long Thần là thần, sức mạnh to lớn, nhưng ngài cũng không hẳn là vô địch trong trời đất này. Hình ảnh ngài xông vào Ma Thần Trận lúc ấy thật chẳng khác gì con thiêu thân đang lao đầu vào đám lửa đang cháy đỏ. Thế nhưng Cổ Long Thần không phải con thiêu thân ngu ngốc kia, mọi việc ngài làm đều đã có tính toán, mà việc Ma Thần Trận nhất định bị phá, cũng đã nằm trong tính toán của ngài.

Chỉ có điều ngài không tính được, bản thân có thể toàn mạng đi ra hay không.

Thời khắc luồng sáng trắng nhập vào bóng đêm vô tận, một tiếng nổ long trời vỡ đất vang lên. Chỉ thấy ánh sáng chói lòa như con sóng quét một lượt khắp cõi trời rồi mới chịu biến mất, còn thứ ghê tởm có hình bánh xe đen sì kia bỗng chợt nhanh chóng tan biến vào hư không.

Vài vị tiên pháp lực cao cường vội chạy đến hiện trường xem xét, liền nhanh chóng bắt gặp cảnh Bạch Sứ thần quân nằm trên mặt đất, môi trắng bệch, đôi mắt nhắm nghiền. Xen lẫn hơi hướng thần khí đang tản mác là mùi tro tàn của yêu ma. Rõ ràng một trận chiến kịch liệt vừa mới nổ ra, thế nhưng nó cũng rất nhanh chóng kết thúc. Mà kẻ từng là thần đang nằm trên đất, rõ ràng đã hồn phi phách tán mất rồi.

Các tiên nhân đau đớn khóc thương cho ngài, lại cung kính đem di thể ngài trở về Thiên Long Thần Điện. Thế nhưng không ai nhìn thấy, phía dưới những vạt cỏ thưa rất xa nơi di thể của ngài từng nằm, còn đọng lại mấy đụn khói vàng như sương đêm lảng vảng chưa tan. Mà nằm ở giữa một trong những đụn sáng ấy, có một chiếc nhẫn tròn vành vạnh, đỏ như máu, xem ra chẳng có chút nguồn sống nào.

Mộng Hoa lúc này còn ý thức, nhưng sức lực đã bị rút cạn, nàng cũng chưa thể biến thành hình người. Nàng bèn an tâm nằm yên tại đó, bầu bạn với nàng là chút thần khí đang không ngừng lưu chuyển, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng thì thầm.

Cho đến một ngày, thần khí kết tinh thành hình người, kẻ đó vừa nhếch mép cười mỉm, vừa giơ tay nhấc Mộng Hoa ra khỏi vạt cỏ thưa