Để Ta Đi Vào Giấc Mơ Của Nàng (Dư Ảnh Mộng)

Chương 39: Hồ ly truyện hậu ký: đoàn tụ




Một buổi trưa bình thường ở cõi thần tiên, ánh nắng rực rỡ, tiếng nhạc từ xa vọng đến dập dềnh. Trên tảng đá to ở cạnh hồ nước lớn nhất Thanh Khâu, có một cậu thiếu niên áo trắng đang nằm ườn ra phơi nắng. Trên mặt cậu úp một chiếc quạt đính lông cáo, thỉnh thoảng còn cầm lên phất phơ, phất phơ.

Chợt một tiếng “ào” vô cùng khủng khiếp vang lên, cậu thiếu niên chỉ kịp thấy vạt áo mình bị văng nước, vội vàng ngồi bật dậy. Từ dưới nước đi ra một cô gái áo trắng ướt nhẹp, đầu tóc rũ rượi nhỏ nước long tong trông vô cùng thảm thương. Cô gái chậm chạp bò lên một tảng đá không xa chỗ cậu thiếu niên áo trắng đang ngồi, một lúc sau mới phát hiện hoàn cảnh xấu hổ của bị bị nhìn thấy, có chút sửng sốt.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, vẫn chưa có người mở miệng trước. Cô gái nhìn cậu thiếu niên bằng ánh mắt trầm tĩnh, đầy suy đoán. Cậu thiếu niên không được như vậy, hết dáo dát nhìn cô gái lại ngoái cổ ngó xuống hồ, ngó đăm đăm khuôn mặt mình.

Hai người, ngoài khác biệt giới tính, cứ như là từ một khuôn đúc ra vậy.

“Đệ là Hồ Nhạn?” Cuối cùng cô gái phá vỡ sự im lặng, giọng nói đầy ý cười. “Đừng có nhìn nữa. Tỷ là Tử Ly, là tỷ tỷ của đệ đây.” Cậu thiếu niên cuối cùng cũng vỡ lẽ, mỉm cười toe toét: “Tỷ tỷ, tỷ về rồi!” Vừa nói vừa chạy ào tới chỗ cô gái.

Lúc Tử Ly rời đi, Hồ Nhạn còn là bé hồ ly con trăng trắng mềm mềm. Thế mà bây giờ cậu đã lớn thành thiếu niên tuấn tú thanh lịch, không khỏi khiến Tử Ly có chút bồi hồi.

Nàng thi triển thuật pháp hong khô bản thân. Vì vậy lúc Hồ Nhạn chạy đến ôm, áo quần nàng đã hoàn toàn khô ráo. Đây là lần đầu tiên Hồ Nhạn gặp lại tỷ tỷ từ lúc thành hình người, cảm giác sung sướng trong lòng không sao tả xiết.

Cậu vừa há miệng định hỏi gì đó, trước mắt chợt hoa lên.

Giữa không trung bỗng xuất hiện một đốm sáng chói mắt, một lúc sau ánh sáng dịu bớt, từ chỗ đó hiện ra một bóng dáng nho nhỏ màu đỏ, trên vai mang theo đôi cánh chập chờn. Đó là một cô bé con chừng mười một, mười hai tuổi tính theo năm loài người, khuôn mặt phúng phính xinh đẹp, hai búi tóc trên đầu đung vô cùng đáng yêu.

Chỉ có điều, bé gái này không biểu lộ chút cảm xúc nào, đôi mắt luôn nhìn thẳng, khóe miệng mím chặt.

Cô bé nhẹ nhàng đáp xuống cạnh Dư Ảnh, nghiêm nghị hỏi: “Người không sao chứ? Sao bất cẩn như vậy.” Dư Ảnh dịu dàng đáp: “Ta không sao.”

Hồ Nhạn tròn mắt nhìn cô bé đứng chưa tới eo mình, quay sang hỏi Dư Ảnh: “Tỷ tỷ, ai vậy?” Không đợi Tử Ly trả lời, cô bé quay sang cậu thiếu niên trước mặt, trịnh trọng nói: “Tôi tên là Mộng Hoa.” Hồ Nhạn đảo tròn đôi mắt, một lúc sau chống nạnh hét toáng lên: “Tỷ tỷ, sao tỷ có thể như vậy? Chẳng phải hơn bốn ngàn năm qua tỷ tỷ làm Hộ Long sứ giả đi thu thập hồn phách của Bạch Sứ thần quân sao? Tại sao bây giờ lại có thêm một đứa trẻ? Tỷ tỷ, kẻ đó là ai, người đàn ông đó đâu rồi?”

Tử Ly thấy em trai nói năng kỳ quái lộn xộn, ngơ ngác không biết trả lời sao. Đúng lúc này, có một tiếng la vui mừng vang đến.

“Tiểu Ly! Con ơi!”

“Tử Ly tiên tử…”

“Tỷ Tỷ…”

Một đám tiên nhân cùng yêu nhân có già có trẻ đồng loạt chạy tới, rối rít vui mừng. Tử Ly nhìn ra cha mẹ mình cùng lão Diêm Vương, có cả Thương Diệp, Tiểu Cầm, hốc mắt liền đỏ lên. Nàng xúc động chào hỏi mọi người, trong lòng không biết có bao nhiêu hạnh phúc.

Mọi người còn chưa kịp hỏi han xong, chợt nghe giọng Hồ Nhạn hằn học nói: “Cha mẹ, tỷ tỷ lần này về còn dẫn thêm một đứa con gái đó! Cha mẹ mau hỏi cha của nó là ai đi!” Một đám người chưng hửng nhìn lại, quả thật có thấy một bé gái xinh đẹp đang mím môi đứng đó. Hồ Vương cùng Hồ Hậu đâu ngờ sẽ phải tiếp nhận thông tin sét đánh như vậy, chỉ biết nhìn nhau ngơ ngác. Tiểu Cầm mau miệng la lên: “Tỷ tỷ, chẳng lẽ Bạch Sứ thần quân sống lại rồi sao? Hắn đâu rồi!” Cô nàng vừa nói xong đã bị Thương Diệp đẩy nhẹ một cái: “Cảnh Nhạc, nàng đừng có nói bừa bãi…”

Lão Diêm Vương nào để thiếu phần, liền vuốt râu chạy tới xem xét Mộng Hoa một chút. Lão chậm rãi nói: “Trên người cô nhóc này vừa có mùi của Thần Tộc…”

Đến lúc này đến cả Hồ Vương cũng đỏ mắt. Bạch Hạc nhanh như vậy đã sống lại sao?

Diêm Vương chưa nói hết: “… vừa có một phần Ma Tộc…”

Thương Diệp lúc này âm thầm đảo con ngươi: chẳng lẽ là tên Ly Tình khốn kiếp?...

Diêm Vương vẫn tiếp tục nói: “…bản thân lại là Yêu Tu…”

Từ góc khuất phía xa xa, Yêu hoàng Cảnh Châu tuấn tú tà mị hắc xì một cái.

Đến lúc Hồ Hậu sắp khóc tới nơi thì Diêm Vương đủng đỉnh kết luận: “Nhưng cô bé này tuyệt đối không phải con của Tử Ly tiên tử đâu!”

Một đám tiên nhân cùng yêu quái đồng loạt “A” một tiếng đầy ngơ ngác. Mộng Hoa đỉnh đầu bốc khói, ánh mắt như thể sắp phát ra lửa, trầm giọng nói: “Tử Ly là chủ nhân của ta, chứ không phải mẹ ta.” Hồ Nhạn liền hỏi: “Tỷ tỷ, tỷ thu thập được con nhóc này từ khi nào vậy?”

Thế nhưng không nghe tiếng Tử Ly đáp lại. Từ nãy giờ ánh mắt nàng vẫn luôn dõi về phía xa, ở đó có một tiên nhân khoác áo bào vàng nhạt cũng đang nhìn nàng mỉm cười.

Hồ Vương thấy kẻ đó thì lập tức bước lại, nghiêng người chào hỏi: “Thiên Long Hậu ghé thăm mà ta lại chậm trễ tiếp đãi, thật sự có lỗi.” Tĩnh Khê cười đáp: “Nào phải, là ta quá đường đột mà thôi.” Vừa nói xong thì bước về phía Tử Ly, nụ cười càng lúc càng rạng rỡ.

“Tiểu tiên tử.” Bà cầm lấy tay Tử Ly, giọng nói có chút run rẩy. “Con … thành công chứ?”

Tử Ly lập tức đỏ mắt, gật gật đầu.

Tĩnh Khê suýt nữa là ôm chầm lấy nàng, gấp rút quay sang những tiên nhân còn lại, áy náy nói: “Ta biết các người lâu ngày gặp lại, bản thân không nên đến phá rối như thế này. Thế nhưng chính sự hệ trọng, mong Hồ Vương, Hồ Hậu cho phép ta mượn tiểu tiên tử tới Thiên Long Thần Điện một lát.”

Cha mẹ Tử Ly dĩ nhiên không nỡ chối từ. Lúc này Diêm Vương cũng từ biệt, vì lần này chính lão cũng nhận được lời thỉnh cầu của Thiên Long Tộc đến trợ giúp.

Tốc độ cưỡi mây của Tĩnh Khê rất nhanh, chẳng mấy chốc tòa Thần Điện nguy nga lộng lẫy đã hiện ra trong tầm mắt. Tĩnh Khê đưa Tử Ly vượt qua cổng vòm khổng lồ cùng mấy dãy hành lang dài tít tắp, đến trước một cánh cửa màu đen đóng chặt. Bà vẫn nắm chặt tay Tử Ly, giọng nói càng ngày càng run rẩy: “Tiểu tiên tử, ta chờ rất lâu. Thời khắc này cuối cùng cũng đến.” Một giọt nước mắt trong suốt theo cơn xúc động trào khỏi khóe mắt bà, trượt dài xuống má.

Tĩnh Khê nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, miệng niệm chú, còn ngón tay chạm nhẹ vào cánh cửa đen.

Cánh cửa từ từ mở ra, từ bên trong phòng chầm chậm tuôn ra một làn khí lạnh giá. Tĩnh Khê bùi ngùi nói: “Tiểu tiên tử, vào thôi.”

Đằng sau cất lên giọng nói: “Thiên Long Hậu, bổn Diêm Vương cũng được phép vào chứ?” Tĩnh Khê cười đáp: “Dĩ nhiên.” Họ bước vào bên trong, cánh cửa đen liền lập tức khép lại.

Phía cuối căn phòng lớn là một mái vòm bằng băng. Bước vào đó lại là một căn phòng còn lạnh giá hơn, ngay chính giữa phòng là một tảng băng vuông vức to bằng chiếc giường nhỏ, trên đó có một người đàn ông đang nằm. Tử Ly căng thẳng bước lại gần.

Dáng vẻ chàng giống như đang ngủ say, mang nét trầm tĩnh mà nghiêm nghị. Đôi mắt chàng nhắm chặt, sống mũi cao thẳng, làn môi trắng bệch. Tử Ly run rẩy sờ lên má chàng.

Diêm Vương chợt cất tiếng: “Đây là cơ thể đã được phục chế của Cổ Long Thần.” Tĩnh Khê liền hỏi: “Con bé đã biết hết rồi sao?” Mắt hoang mang nhìn về phía Tử Ly. Nàng gật đầu.

Một lúc sau, trong phòng đã có thêm mười mấy tiên nhân tụ họp. Đứng đầu là Thiên Long Vương mặc áo bào vàng sẫm, khuôn mặt cương nghị. Ông nói: “Trước giờ chưa ai có thể đánh thức thần tộc đã qua đời. Thế nhưng đây là nguồn hi vọng cuối cùng của Thiên Long Tộc, nếu không nói là cõi thần tiên. Mong quý tiên hữu cùng ta gắng sức.”

Chúng tiên có mặt đều gật đầu, vẻ mặt ngưng trọng. Tử Ly lúc này mới ngửa hai bàn tay, niệm chú gọi ra một quả cầu trong suốt chứa muôn ngàn đốm sáng không ngừng xoay chuyển. Ánh mắt ai nấy đều như dãn to ra.

Một điệu hát cổ xưa chợt vang lên, dịu dàng, da diết, giống như nhánh cây leo chầm chậm trườn ra không gian xung quanh, thoáng chốc cành lá đã len lỏi tới từng góc trong căn phòng băng.

Quả cầu được thả ra, chầm chậm hướng về cơ thể trên chiếc giường băng dưới sự quan sát chăm chú của chúng tiên trong phòng.

Điệu hát cổ xưa càng ngày càng vang cao, càng ngày càng dồn dập, nửa giống như tiếng trống trận “thình thình”, nửa giống như tiếng gọi mời tha thiết.

Tử Ly cảm thấy lồng ngực mình đau nhói. Nàng giơ hai tay ôm lấy ngực.

Điệu hát vang lên cao vút, cơn đau đớn càng tăng lên, giống như có kẻ cầm dùi khoét sâu vào tim nàng.

Xen lẫn trong tiếng hát trầm bổng dồn dập là tiếng gầm hấp tấp của Thiên Long Vương: “Không được dừng lại!” Thì ra, họ vẫn đang dùng tiên thức của chính mình để đánh thức thần thức của kẻ nằm trên giường. Thế nhưng giành giật sự sống cho một kẻ mạnh hơn bản thân nhiều lần là một điều hết sức nguy hiểm, thậm chí còn có thể nhập ma.

Lúc đau đớn của Tử Ly đã đạt tới cực đỉnh, có một bàn tay nhỏ bé nắm lấy bàn tay nàng. Tử Ly vẫn luôn đeo chiếc nhẫn đỏ trên tay, cũng chính là chân thân của Mộng Hoa. Hơn ba ngàn năm trước, Thần Hoa Lệnh tu thành hình người, lúc xuất hiện thật sự đã dọa dẫm Tử Ly một phen.

Được Mộng Hoa truyền thêm sức mạnh, đau đớn trong lồng ngực của Tử Ly dịu bớt. Không lâu sau đó điệu hát cổ xưa ngừng lại, nàng mới biết mình đã nằm gục xuống sàn băng lạnh giá tự bao giờ.

Nàng chống tay ngồi dậy, mới thấy ánh mắt của chúng tiên trong phòng nhìn mình hết sức lạ lùng. Một giọng nói vang lên rất khẽ: “Sử dụng cấm thuật này, kẻ yêu thương nhiều thì càng chịu đau đớn. Thì ra…”

Tử Ly nhìn lại, thì thấy hầu hết các tiên nhân trong phòng đều đang giơ tay ôm ngực, khuôn mặt trắng bệch. Thế nhưng đau đớn tới lăn lộn dưới đất thì chỉ có mình nàng mà thôi. Nàng vỡ lẽ, những kẻ được đưa tới đây đều ít nhiều có tình cảm quý mến với Bạch Hạc. Kẻ vừa nói câu kia không ngờ lại là Long nữ Thương Du từng xem nàng như tình địch.

Tử Ly mỉm cười tê tái. Tình yêu của nàng dành cho chàng, e rằng không ai có thể tưởng tượng được. Nếu không, nàng sẽ không thể liên tục kiên trì suốt mấy ngàn năm qua.

Tử Ly cúi nhìn bóng người đang nằm bất động trên giường. Không chỉ nàng, tất cả những kẻ trong phòng đều đang từng giây từng phút ngóng chờ phản ứng của chàng. Hi vọng và sợ hãi cùng cực hiện diện cùng một lúc, dường như sự chờ đợi hiện tại là nỗi tra tấn đáng sợ nhất mà Tử Ly từng trải qua.

Không biết đã qua bao lâu, trong chúng tiên đã bắt đầu có người thở dài. Một thời gian sau nữa, mấy vị lục tục kéo đi, trong phòng chỉ còn lại lác đác vài người.

Tử Ly vẫn nắm chặt tay kẻ nằm trên giường, nước mắt rơi càng ngày càng nhiều. Thế nhưng dù bao nhiêu thời gian có trôi qua đi nữa, nàng vẫn tự nhủ bản thân không được buông tay.

Diêm Vương nói: “Tiên tử, đã gần một tháng cô ngồi đó không động đậy rồi. Hay là ra ngoài một chút?”

Tử Ly ngơ ngác nhìn lại, thì ra nàng đã ngồi bất động ở đây gần một tháng rồi. Nàng còn chưa nói được với cha mẹ cùng em trai mấy câu, đã chạy đến Thiên Long Thần Điện ở lì lâu như vậy.

Tử Ly mệt mỏi nhắm mắt, ngay cả giọt lệ của nàng cũng đã hóa thành băng. Nàng cứng nhắc đứng dậy, nghiêng người hôn vào trán kẻ nằm yên trên giường băng, khàn khàn nói: “Ta phải về nhà một chuyến. Sẽ trở lại thăm chàng sau.”

Nói rồi quyến luyến buông tay chàng ra, quay người bước đi.

Thế nhưng cùng một lúc, cánh tay Tử Ly bất ngờ bị một bàn tay lạnh băng nắm chặt. Nàng sửng sốt quay lại, liền bắt gặp ánh mắt trong suốt của kẻ trên giường băng đang chiếu thẳng vào mình. Tiếp đó, giọng nói trầm trầm mà sâu lắng vang lên: “Cô là ai?”