Đế Sư Xuất Sơn

Chương 626




Hai người đều đoán tâm tư của người kia, nhưng cả hai lại đều không nói ra, trải qua sự việc lần này, đánh giá của Diệp Phùng với Trần Vượng đã cao hơn một chút. Anh cố ý đứng trước mặt Trần Vượng để lôi kéo nhà họ Dương. Dẫu sao thân là một trong tám gia tộc lớn, thế lực của nhà họ Dương nằm ở nơi đó, nếu lôi kéo được nhà họ Dương về phe của anh thì vô hình chung sẽ tạo ra thêm một đối thủ mạnh khi đối đầu với Cục Quản lý Võ Thuật thuật sau này.

Trần Vượng không thể không nhận ra điều này, nhưng nếu cứ thong thả như thế thì chỉ có hai khả năng. Một là Trần Vượng không hề có biện pháp nào cả, nếu mà chữa lợn lành thành lợn què thì thà chúc phúc cho anh. Còn hai có thể là con át chủ bài trong tay Trần Vượng anh không biết kia vô cùng mạnh mẽ, mạnh đến nỗi nếu có thêm vào cả nhà họ Dương thì anh ta cũng không sợ hãi.

Dù sao Trần Vượng cũng được xem như là đại diện của Cục Quản lý Võ Thuật thuật, là thế lực hùng mạnh nhất đứng phía sau Quan Minh Thiện, anh ta đại diện cho lợi ích của nhà nước.

Diệp Phùng và Trần Vượng nhìn nhau, tất cả mọi thứ đều không nói ra thành lời…

Phía trước cửa nhà thờ nhà họ Hàn, Trần Vượng mặc bộ đồ màu trắng, đang chuẩn bị ra về. “Trần đại nhân! Chuyến đi lần này may là có sự trợ giúp của Trần đại nhân, nhà họ Hàn đã chuẩn bị xong tiệc rượu, đang ở bên trong nhà thờ, đại nhân vào trong nghỉ ngợi một lát rồi hằng đi.”

Trần Vượng cười với Trương Thành Quân, nói: “Bốn Vương xin nhận lòng tốt của gia chủ nhà họ Trương, nhưng mà bây giờ đang có nhiều việc cần giải quyết, thời gian để rời Cục Quản lý Võ Thuật không còn nhiều nữa, nếu chuyện ở đây đã xong thì tôi xin được đi trước. “Trần đại nhân, ngài thật sự phải đi sao?”

Lúc này, Bắc Minh Vân đi đến bên người, nhìn Trần Vượng dịu dàng nói. “Đúng vậy, Thánh giáo xuất thế, chỉnh đốn lại võ giả cần phải có bản lĩnh. Tôi lo lắng rằng một mình cục trưởng sẽ không đảm đương nổi, nếu mà làm loạn lên thì sẽ không tốt.”

Nói xong câu này, anh chắp tay hướng về phía Trương Thành Quân: “Trương giáo chủ, Bổn vương cáo từ

Trương Thành Quân đáp lại: “Trần đại nhân đi thong thả, nếu sau này có việc gì cần nhà họ Hàn giúp đỡ thì chúng tôi sẽ hết mình hỗ trợ.” “Xin tạm biệt.”

Trần Vượng không nán lại thêm chút nào nữa, thúc roi lên ngựa, nghênh ngang mà đi, chỉ để lại một bóng lưng càng lúc càng xa dần. “Để sư Diệp, cô Minh Vân, cô Linh Mai, chúng ta đi thôi.”

Sau khi đưa mắt nhìn Trần Vượng, mấy người bọn họ đi đến nhà họ Hàn, nhưng bởi vì có thiên phủ xuất sắc nên đã bị người trong nhà họ Hàn nhận tổ tông, mặc dù vẫn giữ được họ Trương nhưng lại lấy được sự cho phép của nhà họ Hàn để trở thành thiếu chủ mạnh mẽ của nhiệm kỳ kế tiếp.

Nhận được tin người nhà họ Hàn đã sớm đứng ở cửa để đón tiếp, thấy được Hàn Đạt, Trương Thành Quân dẫn đầu đi về phía trước: “Ông nội Hàn, Thành Quân không phụ sứ mệnh, đã mời đến đây trưởng nữ của nhà họ Dương, cô Linh Mai đặc biệt đến đây để giúp đỡ.”

Mặt Hàn Đạt lạnh lùng gật đầu một cái: “Được! Khổ cực rồi! Nhưng bây giờ không phải thời gian rảnh rỗi, cô

Linh Mai à, mời đi theo tôi.”

Thấy biểu cảm của Hàn Đạt, trong lòng Trương Thành quân đột nhiên trầm xuống: “Chẳng lẽ là ông chủ đã… Trên dưới nhà họ Hàn tràn ngập không khí nặng nề,

Hàn Đạt gật đầu: “Bệnh tình của ông chủ trở nặng, mọi người đến rất đúng lúc, nếu như chậm thêm một chút nữa thì chỉ sợ là không thể nào xoay sở được nữa.”

Trương Thành Quân nghe thấy thế thì kinh ngạc, biết là không thể chậm trễ thêm nữa nên anh ta vội vàng đi đến bên người Dương Linh Mai, khách khí nói: “cô Linh Mai, đây là chuyện khẩn cấp, vốn dĩ tôi muốn để cho cô được nghỉ ngơi thêm một lúc nữa, nhưng không may là tình hình của ông chú lại trở nên nghiêm trọng, vậy nên xin nhờ cô lập tức cứu chữa cho.”

Gương mặt của Dương Linh Mai vẫn lạnh lùng như cũ, gật đầu với khuôn mặt không có chút biểu cảm nào: “Hãy đi trước dẫn đường” “Người đầu, mau mời Để sư Diệp và cô Minh Vận đến phòng khách, chiêu đãi tận tình.” “Chờ một chút

Diệp Phùng đột nhiên mở miệng nói: “Thành Quân, tôi cũng có hiểu biết sơ lược về y thuật, hay là để tôi đi theo mọi người, có lẽ tôi sẽ giúp được gì đó?” “Việc này…”

Trương Thành Quân còn hơi do dự, thấy biểu cảm trên mặt anh ta rất khó xử, Diệp Phùng vội vàng nói: “Không sao đâu, tôi thật lòng muốn giúp mọi người một tay, nếu như không tiện thì thôi vậy”

Diệp Phùng không nói những lời này thì còn tốt, vừa nói ra thì Trương Thành Quân lại càng không tiện từ chối. Người ta đã hết lòng giúp đỡ mình như thế rồi, chẳng lẽ mình còn coi người ta là người ngoài, người không liên quan được hay sao?

Suy nghĩ một chút thì cảm thấy việc này cũng không phải là không thể, Trương Thành Quân đành gật đầu nói: “Diệp Phùng anh nói gì vậy chứ, giữa chúng ta còn có cái gì là tiện với không tiện nữa đâu, nếu anh đã có lòng giúp đỡ thì chúng tôi rất hoan nghênh”

Bắc Minh Vân đáp lời nói: “Được!”

Đám người dưới sự chỉ dẫn của Hàn Đạt, vội vã đi đến phía sau núi của nhà họ Hàn, đi đến phía trước một cái sân cũ kĩ. “Đứng lại!”

Hai bên sân có hai ông già lớn tuổi hơn cả Hàn Đạt, bọn họ chắn đường tất cả mọi người với khuôn mặt hết sức dữ tợn.

Hàn Đạt đi về phía trước, cung kính nói: “Hai vị dược sứ à, tôi đến đây để chữa cho ông chủ, hai vị mau cho chúng tôi qua đi ạ!”

Trong mắt hai người bọn họ lộ vẻ nghi ngờ, quét mắt nhìn những người đứng phía sau Hàn Đạt, sau đó một người ngạo mạn nói: “Người có thể cứu chữa cho chủ nhân? Là người ở phương? Đứng ra đây cho tôi xem một chút!”

Hàn Đạt nhìn về phía Dương Linh Mai một cách khó hiểu, mặc dù chưa từng tiếp xúc với bọn họ nhưng nhìn thì cũng có thể thấy được rằng với thái độ lạnh lùng xa cách cả ngàn vạn dặm của bọn họ, thì nhất định sẽ không đồng ý.

Trên mặt Hàn Đạt lộ ra biểu cảm bối rối: “Dược sứ, đây là khách quý mà nhà họ Hàn mời đến, nếu thất lễ như vậy thì sợ rằng khách quý sẽ tức giận, làm chậm trễ việc chữa bệnh cho ông chủ, trách nhiệm này tôi thật sự không thể gánh nổi đâu!” “Hừ! Sự an toàn của chủ nhân chúng ta làm sao lại không biết? Nhưng nếu người nào cũng có thể đến để chữa bệnh cho chủ nhân thì khi xảy ra chuyện, ai sẽ gánh trách nhiệm đây?”

Nghe thấy ông ta nói như thế, sắc mặt Hàn Đạt liền trở nên khó coi, giọng nói cũng không cung kính như lúc trước nữa: “Dược sứ, tôi là chủ của nhà họ Hàn, người ở trong kia là ông chủ của tôi, chẳng lẽ tôi lại có thể hại ông ấy hay sao?” “Hừ! Anh em hai người chúng tôi, trừ người kia ra thì không tin tưởng một ai khác! Chúng ta chưa cho phép thì đừng ai nghĩ sẽ đến gần chủ nhân được một bước.” “Ông…

Hàn Đạt đã trở nên tức giận: “Tôi nói cho ông biết, nếu làm chậm trễ việc chữa trị cho ông chủ, xảy ra chuyện bất trắc gì thì mấy người có mười cái mạng cũng không đền nổi đâu!”

Thấy giữa hai người nồng nặc mùi thuốc súng, một dược sử khác mở miệng nói: “Đại ca, ông chủ Hàn là người của mình, sẽ không hại chủ nhân đầu, tôi thấy, hay là cho bọn họ vào trong đi.” “Bây giờ chủ nhân ở trong tình cảnh này, đã chậm trễ rất nhiều thời gian rồi!”

Ông ta tức giận nói: “Không phải là tôi không tin ông chủ, mà là những vị khách này. Không ai biết rõ được gốc gác của bọn họ, tôi lo là bọn họ có mưu đồ gì đó với chủ nhân.”