Đế Sư Xuất Sơn

Chương 612




Chương 612: Kẻ trộm mộ gian xảo

Đây là một con người. Không! Nói một cách chính xác thì đã không còn là người, toàn thân tái nhợt, cả người thổi rữa, đây không phải là hành thi mà họ đã gặp phải ở núi Đại Lương sao?

Quả nhiên đoán không sai, không cần biết trong này có gì, thế nhưng chắc chắn rằng nơi này có chuyện liên quan đến nhà họ Dương!

Chỉ có điều, quả nhiên hành thi này so với hành thi đã gặp ở núi Đại Lương thì ở bậc cao hơn. Tuy rằng cả người đều đã thối rữa, thậm chí có một số chỗ đã lộ ra vụn xương trắng, nhưng bước đi lại cực kỳ nhanh nhẹn, giống như một cao thủ võ lâm bình thường. Chỉ với hai chiều thức, Trần Vượng liền hiểu rõ ngọn nguồn về hành thi này, sức lực vô hạn, tuy rằng hành động không khác gì người sống, nhưng không có bao nhiêu chiêu thức đáng nói, cũng không đủ gây uy hiếp gì cho anh, thế nhưng điểm duy nhất khiến anh cảm thấy đau đầu chính là đánh mãi mà không chết!

Thường thì mỗi khi bị trúng mấy chiêu mạnh, chắc chắn xương của nó sẽ bị tan nát. Thế nhưng hành thi này lại giống như người mà Trần Vượng đánh không phải là nó, vẫn liều mạng lao vào Trần Vượng. Trần Vượng chỉ có thể dùng chiêu phá chiêu, Sau hơn mười hiệp, sau khi nhận lấy cú đấm của hành thi kia, Trần Vượng nhanh chóng tìm ra kẽ hở. Anh ta nhanh chóng vòng ra phía sau nó, một tay kéo cằm nó, tay kia lại xoay một cái, một con dao găm nhỏ và tinh xảo lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, ngay sau đó trong tay Trần Vượng xuất hiện một cái đầu, anh ta tiện tay ném thẳng vào cửa động.

Hành thi không có đầu dường như mất đi mục tiêu, lắc lư tại chỗ, cuối cùng ngã xuống đất, không đứng dậy được nữa!

Nhìn thấy hiểm nguy được giải trừ, lúc này Trần Vượng mới thở phào nhẹ nhõm. Thế nhưng đúng lúc này cổ họng của anh ta đột nhiên nóng lên, máu tươi cũng trào ra từ cổ họng của anh ta. Một tay anh ta vịn chặt vào vách đá bên cạnh, há miệng thở dốc. “Trần Vượng! Chuyện gì xảy ra với anh vậy?”

Bắc Minh Vân và Trương Thành Quân vội vàng chạy đến, Trần Vượng điều chỉnh hơi thở một chút, xua tay: “Tôi không sao, có điều mới vừa bị thi thể này tặng cho một quyền, bên trong bị tổn thương một chút, không có gì đáng ngại đâu!” Trương Thành Quân vội vàng lấy ra một viên đan dược: “Trần Vượng, thế gia Trọng Thiên luyện chế đan dược, chuyên trị nội thương, anh mau uống đi!”

Bây giờ không phải là lúc khách sao, Trần Vượng đưa tay nhận lấy, vận động điều tức, chưa đến thời gian nửa chén trà, anh ta thở dài, dùng ánh mắt tán thưởng nhìn Trương Thành Quân: “Đúng là thế gia nổi tiếng về y học, mới vừa nãy tôi vừa bị thương thế nhưng bây giờ đã trở lại trạng thái bình thường!”

Trần Vượng có thể duy trì trạng thái đỉnh phong, điều này rất quan trọng với bọn họ, cảnh giới Bắc Minh Vân quá thấp. Trương Thành Quân cũng chỉ biết những chuyện trênbề nổi, người duy nhất có đủ sức chiến đấu và có thể tự bảo vệ mình cũng chỉ có một mình Trần Vượng! “Mọi người mau tới đây xem đi!”

Bắc Minh Vân đột nhiên đưa tay chỉ vào thi thể nằm dưới đất, kinh ngạc lên tiếng!

Mọi người đưa mắt nhìn theo cánh tay của Bắc Minh Vân, bọn họ nhanh chóng phát hiện ra chỗ của thi thể bạn nãy có một tấm yêu bài

Đúng vậy, chính là một tấm yêu bài, được đặt ở bên hông hành thị.

Trương Thành Quân đi tới, đưa tay cầm lấy tấm yêu bài kia, ba người cùng vây quanh ngắm nghía một lúc, Trần Vượng kinh ngạc nói: “Cái này… đây có phải là yêu bài của hiệu úy Mạc Kim không?” “Cái gì? Anh chắc chứ? Hiệu úy Mạc Kim?”

Bắc Minh Vân kinh ngạc kêu lên, Mạc Kim hiệu úy có nguồn gốc từ cuối thời Đông Hán, bây giờ có vài tên trộm mộ cũng đều tự xưng có hiệu úy Mạc Kim, nhưng có thể có được yêu bài, tuyệt đối là chính thống nhất mạch truyền thừa xuống, thế nhưng một tấm yêu bài như vậy sao có thể xuất hiện trên người một hành thi chứ?

Trần Vượng cầm lấy, xem qua một lần nữa, cuối cùng xác nhận: “Không sai! Tôi quen biết một người chính là truyền nhân của Bắc Phái Mạc Kim hiệu úy, từng ở trên người hắn, tôi đã từng nhìn thấy một bài tử giống hệt như vậy!”

Trong đầu mọi người còn có chút nghi hoặc, Đại Tần đã vong quốc hơn ngàn năm, mà theo thành chủ nói, bảo vật quý hiếm nơi này từng được thần tử trung thành nhất Tần Thủy Hoàng bảo vệ, vậy chung quy lại có quan hệ gì chú? “Chờ đã!”

Bắc Minh Vân dường như nghĩ ra được cái gì đó, nhanh chóng lên tiếng: “Nếu tấm yêu bài này không phải của thi thể trước mặt này thì sao?”

Hai người còn lại sửng sốt, vội vàng nhìn về phía cô ta “Lời này là có ý gì?” “Chúng ta vừa rồi tiến vào, vết máu phát hiện ở cửa động rõ ràng chính là cách đây không lâu, cho nên có thể suy đoán được dấu vết kia chính là chủ nhân chân chính của tấm yêu bài này lưu lại!” “Mà người này, hẳn là một Mạc Kim hiệu úy, hắn tới nơi này, chính là vì bảo vật quý hiếm mà đến!” “Hơn nữa thân phận của người này cũng không bình thường, hắn hiểu rõ nhân vật thời Tiền Tần, nói cách khác, hắn rất có khả năng biết rằng mật bảo này đến rốt cuộc là cái gì!”

Nghe Bắc Minh Vân nói một hồi phân tích xong, trong mắt Trần Vượng và Trương Thành Quân ngoại trừ kinh ngạc thì chính là kinh ngạc, con mắt nhìn về Bắc Minh Vân lại thay đổi!

Tuy rằng bọn họ biết Bắc Minh Vân rất thông minh, nhưng giờ phút này lại một lần nữa vì chỉ số thông minh và lý luận của cô ta mà ấn tượng, có điều theo sự suy nghĩ cẩn thận của cô ta, thật đúng là rất có khả năng sự thật là như vậy! “Vậy kẻ trộm mộ này hiện đang ở đâu?”

Trương Thành Quân đặt ra một câu hỏi quan trọng! “Rất có thể hắn ta đã bị giết! Và kẻ giết người chính là tên hành thi này!” Bắc Minh Vân thở dài một hơi, khi tấm yêu bài vốn thuộc về hắn, xuất hiện ở bên hông hành thi, kết quả này liền trở nên rõ ràng! “Tên trộm mộ này cũng rất không bình thường, hắn biết rất nhiều thứ, tuyệt đối là có chuẩn bị mà đến, nhưng có thể là thực lực kém một chút, bị hành thi này phát hiện nên bị nó giết chết!” “Đúng vậy! Hành thi này tuy rằng là thi thể, nhưng bản lĩnh cũng không bình thường, tôi bị nó đánh một quyền, đã bị đánh ra nội thương, nếu là người tầm thường một quyền này cũng đủ để lấy mạng hắn!”

Thân thủ của Trần Vượng, Bắc Minh Vân hiểu rõ, cường giả tông sư cảnh đỉnh phong, cả thiên hạ coi như là chỉ đếm trên đầu ngón tay, ngay cả cao thủ như anh ta cũng bị một quyền đánh thương, trong thiên hạ này liệu có mấy người thân thủ như anh ta? “Còn thi thể của người này thì sao?”

Trương Thành Quân đặt ra một câu hỏi quan trọng!

Thi thể

Hành thi cũng là thi thể, không phải dã thú, cho nên cho dù tên trộm mộ này chết, vậy cũng phải có thi thể để lại chứ? “Đi thôi!” “Chúng ta tiếp tục đi vào bên trong, có lẽ có thể phát hiện thi thể!” “Không cần đâu!”

Đột nhiên, một âm thanh lạnh lẽo từ sâu trong cửa động truyền đến, Trần Vượng đột nhiên đứng lên, ánh mắt trở nên khác thường: “Ai?” “Là tôi!”

Bóng người hiện ra, chính là Diệp Phùng.