Đế Sư Xuất Sơn

Chương 604




“Nhà họ Hồ đang có mưu đồ bất chính với nhà họ Đỗ. Hơn nữa, chúng ta còn vừa mới cướp đảo khoảng đi. Nếu bà ngoại ở đây, nhà họ Hồ cũng chỉ dám lén lút ra tay với nhà họ Đỗ. Còn nếu bà ngoại không ở đây thì sẽ là lúc nhà họ Hồ thật sự ra tay với nhà họ Đỗ.”

Hai người bọn họ lập tức rơi vào trạng thái im lặng. Không sai, tuy rằng bây giờ nhà họ Đỗ mang tiếng là một trong mười gia tộc lớn nhất ở nước ngoài, nhưng bọn họ biết bây giờ cả nhà họ Đỗ đều phải dựa vào một mình Đỗ Chi Tủ chống đỡ. Một mình bà chống đỡ cho cả một dòng họ!

Đột nhiên, Đỗ Chi Tú nhìn về phía Diệp Phùng rồi nói với giọng điệu có chút nghiêm túc: “Diệp Phùng, chuyện vận chuyển hàng hóa bằng đường thủy, cháu chắc chắn được mấy phần?”

Diệp Phùng ngẩng đầu lên: “Mười phần!” “Được! Bà đã liệt kê cho cháu một danh sách rồi. Đầu xuân năm sau, nếu cháu có thể vượt qua các tuyến đường, bà già này sẽ giúp cháu chiếm một vị trí trên vùng biển của nước ngoài. “Bà ngoại…

Hà Tố Nghi còn muốn nói cái gì đó nhưng Đỗ Chi Tú đã cắt ngang lời của cô: “Tố Nghi à, ở đây nói chuyện với bà ngoại đi!”

Hà Tố Nghi ngoan ngoãn gật đầu, Diệp Phùng rời khỏi phòng. Một đêm trôi qua rất nhanh. Sáng sớm hôm sau, Hà Tố Nghi mới lết cơ thể mệt mỏi trở lại phòng. Khi cô vừa mở cửa phòng ra, mũi cô ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng. Cô ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Diệp Phùng đang ngồi ở bàn cơm và nhìn cô một cách chăm chú. Trên bàn còn một bát cháo nóng hổi, trông thật là hấp dẫn.

Trong lòng Hà Tố Nghi chợt cảm thấy ấm áp. Cô cũng không khách sáo, lập tức ngồi xuống rồi bưng lên húp mà không để ý gì đến hình tượng. Diệp Phùng cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn cô. Trong lòng anh chậm rãi dâng lên một chút cảm giác ấm áp. Rất nhanh sau đó, một bát cháo nóng đó đã bị Hà Tổ Nghi húp sạch sành sanh. Cô đưa tay lên lau miệng rồi nở một nụ cười rực rỡ với Diệp Phùng: “Diệp Phùng, cảm ơn anh.

Diệp Phùng cười ha ha, vuốt ve gò má của cô, anh dùng ánh mắt cưng chiều nhìn cô: “Cô gái ngốc, giữa em và anh còn khách sáo làm gì?” “Bây giờ em cứ ngồi đây ăn cơm đi, anh đi ra ngoài một chuyến!”

Hà Tố Nghi tò mò hỏi: “Anh đi làm gì?” “Chuẩn bị rời đi.”

Động tác của nhóm người Diệp Phùng rất nhanh. Vào giữa trưa, thuyền lại được chuẩn bị đầy đủ. Khổng Hàm Tuấn nhìn Đỗ Chi Tú: “Chi Tú, bà thật sự không trở về với tôi sao?”

Trong mắt Đỗ Chi Tủ cũng mang theo sự quyến luyến sâu đậm: “Hàm Tuấn, ông hãy cho tôi thêm một chút thời gian nữa đi.” “Haiz…”

Khổng Hàm Tuấn thở dài một tiếng, ông cũng không nói gì nữa mà chỉ phất tay áo, dẫn đầu lên thuyền. “Bà ngoại, chúng cháu đi đây.”

Trong ánh mắt của Hà Tố Nghi cũng tràn ngập sự lưu luyến. “Cháu ngoan, đi đi, đi đường nhớ cẩn thận.

Cuối cùng, dưới ánh mắt của người nhà họ Đỗ, thuyền của Diệp Phùng lại một lần nữa lái về. Hai người đứng trên đầu thuyền, mãi đến khi đảo nhà họ Đỗ biến thành một điểm đen nhỏ, mới thu ánh nhìn lại. “Diệp Phùng, chẳng lẽ anh không muốn biết tối qua bà ngoại đã nói gì với em sao?”

Diệp Phùng thản nhiên nói: “Nếu em muốn nói thì em sẽ tự nói ra thôi, không cần anh phải hỏi.”

Hà Tố Nghi lườm anh một cái, đúng là một người đàn ông không thú vị!

Tuy vậy, cô vẫn khẽ nói: “Bà ngoại nói, nếu như mấy người hậu bối của nhà họ Đỗ đã không thể dùng được nữa. Bà ấy sẽ giao phó toàn bộ nhà họ Đỗ cho em.

Ánh mắt của Diệp Phùng chợt lóe lên một luồng sáng. Đỗ Chi Tú đúng là một người quyết đoán.

Sau khi thấy được bản lĩnh của anh, Đỗ Chi Tú chắc chắn đã biết thêm những điều hoàn toàn mới về anh. Nếu trong tương lai, bà giao nhà họ Đỗ cho Hà Tố Nghi, vậy thì nếu như nhà họ Đỗ bị thương tổn gì đó, anh chắc chắn sẽ không thể để mình ở ngoài cuộc.

Như vậy xem ra nhà họ Đỗ đã nằm trong tay Diệp Phùng rồi.

Thế nhưng, kết hợp với mối quan hệ của Hà Tổ Nghi, thay vì nói là Diệp Phùng đã nằm nhà họ Đỗ trong tay thì nên nói Đỗ Chi Tú đã vì nhà họ Đỗ tìm kiếm một cái ô vững chắc hơn. ТrцуeлАРР.cоm trang we*b cập nhật nhanh nhất

Bởi vì chỉ cần nhà họ Đỗ còn ở trong tay Hà Tố Nghi một ngày, Diệp Phùng cũng sẽ không thèm lấy bất kỳ thứ gì của nhà họ Đỗ. Tuy Hà Tố Nghi là cháu gái của Đỗ Chi

Tủ, nhưng chỉ cần ở trong tay cô thì nhà họ Đỗ vĩnh viễn đều là nhà họ Đỗ! “Diệp Phùng, anh hy vọng em có thể nắm giữ nhà họ Đỗ chứ?”

Đột nhiên, Hà Tố Nghi ngẩng đầu hỏi.

Diệp Phùng cúi đầu, đối diện với đôi mắt trong veo của cô: “Anh chỉ hy vọng em có thể được hạnh phúc!”

Trên mặt Hà Tố Nghi hiện lên vẻ ngọt ngào. Cô không nói gì mà chỉ đưa ánh mắt nhìn về phía xa. Lúc này, trong lòng cô chợt vang lên một giọng nói. Diệp Phùng, em sẽ cố gắng để có thể chân chính đứng cạnh anh…

Ở nhà họ Hạ, Hạ Chúc đang nằm trên giường và nghe thuộc hạ báo cáo. “Cậu chắc chắn cái thuyền lái đi từ nhà họ Đỗ chính là thuyền của Diệp Phùng chứ?” “Thuộc hạ chắc chắn!” “Bọn họ định rời đi sao?”

Mặc dù Hạ Chúc đã suy yếu, nhưng sự sắc bén trên trán lại càng rõ hơn trước. “Cậu chủ, cậu có muốn chúng tôi.” “Không cần! Cứ để bọn họ rời đi. “Nhưng cậu chủ, một khi bọn họ rời đi thì e rằng… “Không cần lo lắng, bọn họ sẽ còn trở lại.

Khóe miệng Hạ Chúc khẽ nhếch lên, trong mắt dần dần nhuộm một chút sự tàn ác.

Lần này, cậu đây có thua cũng không thấy oan. Tuy nhiên lần sau, cậu đây phải đòi nợ cũ cả gốc lẫn lãi.

Hạ Chúc khẽ ngước mắt lên, ánh mắt sâu xa nhìn xuyên qua đại dương. Diệp Phùng, không bao lâu nữa, cậu đây thực sự rất chờ mong vào lần gặp sau của chúng ta. Đợi đến khi chúng ta gặp lại, tôi sẽ cho anh thấy phiên bản mới của tôi.

Tôi còn muốn cho anh biết, cái được gọi là tôn nghiêm của Thiên Kiêu Hải Tộc không thể làm nhục! Hà Tố Nghi là người phụ nữ mà Hạ Chúc tôi coi trọng, cô ấy không thể nào thoát khỏi bàn tay của tôi.

Đến lúc đó, tôi sẽ cho cô biết, ai mới là người đàn ông thật sự xứng đối với cô ấy.. Cứ chờ đi, sẽ không lâu nữa, tất cả chuyện này sẽ xảy га…