Đế Quốc Thiên Phong

Quyển 4 - Chương 18: Biến cố Lam Thành




Bích Không Tình cũng cười lạnh lùng:

- Đúng là như vậy, tên Quốc chủ này chỉ biết trốn ở kinh đô, nếu như quân ta có thể đánh tới thành Đại Lương, bất kể thắng bại, Vũ Văn Liễu đều cảm thấy sợ hãi.

Lôi Hoả cũng hừ lạnh:

- Nếu như đã sợ thì không đầu hàng cũng chạy trốn mà thôi, tuyệt đối không có dũng khí để chống lại.

Thiển Thủy Thanh gật đầu nói:

- Cho nên trong ván cờ quyết định này, Vũ Văn Liễu chính là mấu chốt. Chủ tướng kém cỏi bất tài sẽ hại chết ba quân tướng sĩ, Quốc chủ nhát gan, ắt phải mất nhà diệt nước. Lúc này, ta thấy chúng ta có thể ép sát đến bên cạnh Vũ Văn Liễu được rồi!

Mọi người đều gật đầu tán thành.

Nói đến đây, Thiển Thủy Thanh bỗng nhiên nở nụ cười:

- Xem ra, tất cả mọi người đều muốn cường công thành Đại Lương. Tốt lắm, lần này ta cũng thật sự có hứng thú xem thử chúng ta có thể lập nên kỳ tích một lần nữa hay không! Các ngươi đã không sợ chết, chúng ta cùng nhau liều một trận, chỉ cần chiếm được thành Đại Lương, mọi người có thể quay về thành Thương Thiên hưởng phúc lộc, thăng quan phát tài rồi!

Phương Hổ cười ha hả:

- Ta không có hứng thú với chuyện thăng quan phát tài, tuy nhiên nếu trận chiến này thành, tương lai trong lịch sử của đại lục Quan Lan ắt có tên Phương Hổ ta. Quân nhân chúng ta lấy máu đổi vinh quang, chính là để lưu danh hậu thế, cho dù là tên được viết bằng máu tanh đi nữa, cũng không sống uổng đời này!

Mọi người đồng thanh kêu lên:

- Quân nhân chúng ta, lấy máu viết sử, mạo hiểm tính mạng lập chiến công đời đời!

Thiển Thủy Thanh quắc mắt đứng lên:

- Được, nếu là như vậy, ta sẽ chính thức hạ quyết định. Một khi phía trước xảy ra quyết chiến, không cần biết thắng bại, Đế quốc Chỉ Thủy cũng chắc chắn phải diệt vong. Chúng ta phải tranh trước đại quân Đế quốc Thiên Phong tiến vào thành Đại Lương, giành chiếm trước thành Đại Lương! Hiện tại ta ra lệnh, toàn quân lập tức làm tốt công tác chuẩn bị xuất phát, lập tức chuẩn bị xuống núi. Một khi có tin tức xác nhận quyết chiến chắc chắn xảy ra không lầm, chúng ta sẽ hành quân với tốc độ nhanh nhất thẳng tới thành Đại Lương, một đường quá quan trảm tướng, đốt huyết hương tế đại kỳ, đồ thành một loạt. Chúng ta sẽ lấy chiến nuôi chiến, thu lương thực trưng binh ngay tại chỗ, các tướng sĩ Thiết Phong Kỳ chúng ta nhất định phải đánh vào thành Đại Lương, nêu cao chí khí hào hùng bất bại của lớp quân nhân đầy nhiệt huyết. Trước khi chúng ta tới được thành Đại Lương, nhất định phải làm cho mỗi tên địch nghe tên chúng ta đều sợ mất mật! Phải ép cho bọn chúng chưa đánh đã hàng!

-...Lần viễn chinh này quý ở khí thế! Thiết Phong Kỳ ta có thắng được trận chiến này hay không, phải xem ý chí chiến đấu của chúng ta như thế nào, Đế quốc Thiên Phong, vĩnh viễn trường tồn!

- Đế quốc Thiên Phong, vĩnh viễn trường tồn!

Mọi người cùng nhau gầm lên, giống như tiếng sấm động cuối chân trời...

O0o

Ngày Mười Lăm tháng Mười Hai năm Một Trăm Lẻ Sáu lịch Thiên Phong, rốt cục Thiết Phong Kỳ đã xuất hiện dưới mắt của người Đế quốc Chỉ Thủy. Bọn họ vừa xuất hiện đã lập tức lấy khí thế mãnh hổ hạ sơn, xông ra khỏi núi Lang Hiêu, giết tới thành gần nhất là thành Huyết Nham.

Trước khi công thành, Thiển Thủy Thanh lại đốt huyết hương, trong vòng nửa ngày đánh hạ thành Huyết Nham, sau đó đồ thành.

Thế tiến tới của Thiết Phong Kỳ ào ạt như cơn hồng thủy, thủ đoạn của Thiển Thủy Thanh tàn bạo vô cùng, hung danh hiển hách của hắn chỉ trong một đêm đã truyền khắp đại lục.

Mọi người đồn rằng, Thiên Phong Huyết Ma Thiển Thủy Thanh, dọc đường đi tới, không hàng lập tức đồ thành, đốt huyết hương cúng tế trời đất, chính là kẻ ác nhất trong thiên hạ.

Các quốc gia đều trách móc Thiển Thủy Thanh tàn bạo hung ác, không còn nhân tính, thậm chí ngay cả Hoàng đế Thương Dã Vọng không thể không phát ra mệnh lệnh bắt Thiển Thủy Thanh ngưng phương thức công thành với cách thức tàn sát như vậy. Nhưng trời cao Hoàng đế xa, lúc mệnh lệnh của Thương Dã Vọng tới được lãnh thổ Đế quốc Chỉ Thủy lại tìm không thấy Thiển Thủy Thanh. Trong lúc ấy, Thiển Thủy Thanh đã dẫn Thiết Phong Kỳ tiến quân thần tốc, đánh hạ được hai thành nữa như đi vào chỗ không người.

Tuy nhiên tới lúc này, rốt cục tình thế bắt đầu xuất hiện biến hóa.

Sau khi đồ hai thành Định Châu và Huyết Nham, hung danh của Thiển Thủy Thanh và chuyện huyết hương tế đại kỳ đã lan truyền khắp nơi.

Hung danh vĩnh viễn làm cho người ta sợ hãi hơn là thiện danh.

Ngày Mười Tám tháng Mười Hai, khi Thiết Phong Kỳ tấn công thành Lưu Sa có ba ngàn quân phòng thủ. Đánh tới nửa chừng, tướng thủ thành thấy binh sĩ bên mình yếu ớt, không thể nào ngăn cản nổi thế công của Thiết Phong Kỳ, rốt cục hạ lệnh bỏ thành đầu hàng. Thiển Thủy Thanh lạnh lùng đáp lại: "Huyết hương đã tắt mới chịu đầu hàng, đã là quá muộn. Đồ!"

Ngày Hai Mươi Mốt tháng Mười Hai, Thiết Phong Kỳ tiến tới Cáp Mô khẩu, tấn công một huyện thành nhỏ tên là An Bình.

Lần này đối thủ trực tiếp đầu hàng.

Huyện An Bình chỉ là một huyện nhỏ trong lãnh thổ Đế quốc Chỉ Thủy, vị trí địa lý của nó cũng không rõ rệt, địa thế không hiểm trở, thậm chí trên bản đồ quốc gia cũng không tìm thấy nó ở đâu.

Nhưng vào ngày hôm ấy, huyện nhỏ vô danh này vì chuyện đầu hàng mà gây ồn ào trên cả Đế quốc Chỉ Thủy.

Đây là địa phương đầu tiên không đánh mà hàng kể từ khi quân Đế quốc Thiên Phong tấn công Đế quốc Chỉ Thủy tới nay, nó cũng thể hiện rằng, chiến lược đốt huyết hương tế đại kỳ của Thiển Thủy Thanh đang đi đúng hướng.

Huyện An Bình đầu hàng có ý nghĩa rằng trong lãnh thổ của Đế quốc Chỉ Thủy đã bắt đầu xuất hiện rất nhiều kẻ chủ trương đầu hàng. Hung danh huyết hương tế đại kỳ của Thiển Thủy Thanh đang dần dần phát huy hiệu lực, chuyện này đã giúp cho hắn giảm bớt được rất nhiều trận chiến sau này.

Ngày Hai Mươi Bốn tháng Mười Hai, Thiết Phong Kỳ chính thức xuất binh ra khỏi vùng bình nguyên Tam Sơn, sau khi đánh một vòng lớn trong lãnh thổ Đế quốc Chỉ Thủy thì xuất hiện tại hậu phương của Đế quốc Chỉ Thủy. Lúc này bọn họ đã hoàn toàn buông bỏ lương thực vận chuyển từ phía sau, chỉ nhìn thẳng về phía trước. Bọn họ tin rằng trường quyết chiến sắp sửa xảy ra trên vùng bình nguyên sẽ kết thúc với thắng lợi hoàn toàn nghiêng về người Đế quốc Thiên Phong. Bọn họ tin rằng mình có thể chạy thẳng tới thành Đại Lương, bằng tốc độ nhanh nhất chấm dứt trận chiến này. Có Thiển Thủy Thanh lãnh đạo, bọn họ có thể sáng lập một chiến công rực rỡ huy hoàng: Đánh hạ thành Đại Lương.

Bọn họ cuồng nhiệt, dũng cảm, mạnh dạn, tàn nhẫn. Bọn ho không phải là người tốt, nhưng bọn họ tuyệt đối là những quân nhân ưu tú nhất.

Bọn họ múa may con dao đồ tể trong tay, giết thẳng về phía trước, dũng cảm hăng hái, không hề biết sợ.

Ngày Hai Mươi Lăm tháng Mười Hai, Thiết Phong Kỳ không đánh mà chiếm được một trong những thành thị quan trọng nhất của Đế quốc Chỉ Thủy: Lam Thành. Thành chủ Lam Thành là Trịnh Thời Nguyệt dẫn năm ngàn quân không đánh mà hàng, làm cho thiên hạ đều chấn động.

O0o

Trong phủ thành chủ của Lam Thành.

Trên bản đồ, những lá cờ đủ màu xanh đỏ vàng cắm đầy các nơi, nhưng trên tuyến đường từ núi Lang Hiêu tới Lam Thành, một dãy cờ màu trắng cắm dọc theo đó, lá cờ phất phơ trông có vẻ vô cùng bắt mắt.

Ánh mắt Thiển Thủy Thanh dừng lại thật lâu trên dãy cờ màu trắng, mãi không chịu rời ra.

Cờ trắng thể hiện cho những địa phương đã bị quân Đế quốc Thiên Phong đánh hạ.

Nhưng cờ trắng vĩnh viễn không nói cho người ta biết, thành nào đầu hàng, thành nào máu ngập thành sông...

Nhưng trong lòng Thiển Thủy Thanh vẫn không thể nào xua đi được những tiếng kêu gào tuyệt vọng khi sắp chết...

Lúc mọi người cảm thấy khiếp sợ vì hết tòa thành này đến tòa thành khác lần lượt bị đồ thành, vài tòa thành không chống cự mà đầu hàng, Thiển Thủy Thanh và những thuộc hạ của hắn đã thấy được cục diện này xuất hiện trước đó một bước.

Bọn họ cũng không phải đơn giản là đánh thẳng tới một đường. Đang ở trên lãnh thổ nước địch, nếu muốn đánh cho thật tốt từng trận chiến, đều phải cẩn thận lựa chọn đối thủ.

Trong lãnh thổ Đế quốc Chỉ Thủy lúc này trống rỗng, phần lớn thành thị đã rơi vào tình cảnh quân phòng thủ còn lại rất ít ỏi, Thiết Phong Kỳ nện cho đối thủ một quyền thật mạnh, mùi vị binh lực thiếu thốn không đủ đã làm cho đối thủ mất đi niềm tin thắng lợi. Đây đúng là lấy mạnh hiếp yếu! Nếu không, đi qua bất cứ thành nào cũng phải đánh thật sự kịch liệt, một đường huyết chiến liên tục như vậy, e rằng quân mình cũng tử thương không ít.

Thành Huyết Nham có địa thế bằng phẳng, không có nơi nào hiểm yếu có thể thủ được, thành Lưu Sa có ba ngàn quân phòng thủ, tuy nhiên đều là tân binh và tàn binh, thích hợp dùng huyết hương làm cho bọn chúng kinh sợ.

Huyện An Bình vốn không nằm trên tuyến đường Thiết Phong Kỳ đi qua, nhưng vì quân thủ của huyện kém cỏi bất tài, hệ thống phòng ngự yếu ớt, cho nên Thiển Thủy Thanh dùng làm đối tượng đầu tiên kêu gọi đầu hàng.

Coi như là làm một tấm gương kẻ hàng không giết đầu tiên cho thiên hạ biết.

Khi thành chủ Lam Thành Trịnh Thời Nguyệt thấy Thiết Phong Kỳ tới, bất kể là vì bản thân mình hay là vì dân chúng, hắn không thể không hàng.

Mỗi một lần công kích đều đã được lựa chọn tính toán rất kỹ từ trước, những lá cờ xanh đỏ vàng trên bản đồ này, đã định trước kết quả sống hay chết cho từng nơi. Cờ đỏ có nghĩa phải huyết chiến, cờ xanh có nghĩa đối phương sẽ đầu hàng, cờ vàng có nghĩa đối phương còn do dự chưa quyết. Sau khi ác danh của huyết hương truyền khắp Đế quốc Chỉ Thủy, nó làm cho cờ đỏ càng kiên quyết hơn, cờ xanh càng yếu đuối hơn, nhưng tác dụng thật sự của nó là uy hiếp cờ vàng vốn còn đang dao động.

Lam Thành là nơi được cắm cờ vàng. Nó đầu hàng có nghĩa rằng trong Đế quốc Chỉ Thủy hiện tại, ngoài một số ít nơi kiên quyết tử thủ, đại đa số nghe tới ác danh của Thiết Phong Kỳ đều sợ hãi.

Trải qua vô số lần đắn đo cân nhắc, vô số lần so sánh tính toán, vô số lần lập kế hoạch mới đổi được thắng lợi huy hoàng như hiện tại. Vì vậy, Thiển Thủy Thanh không tiếc mang ác danh trên lưng, truyền khắp thiên hạ.

Lam Thành là một thành trấn trung chuyển quan trọng của Đế quốc Chỉ Thủy, tác dụng của nó cũng gần như là thành Thanh Dã của Đế quốc Thiên Phong. Nó là nơi trung chuyển quân nhu lương thảo giữa hậu phương và tiền tuyến, bản thân nó cũng có tích trữ hàng vạn thạch lương.

Trịnh Thời Nguyệt không đánh mà hàng làm cho người Đế quốc Chỉ Thủy bị động không nhỏ, có thể nói là bọn họ bị Thiển Thủy Thanh chẹn ngay cổ họng. Một khi đại chiến xảy ra, Thiển Thủy Thanh chỉ cần chuyển hướng là có thể chặn đường lui của đại quân Đế quốc Chỉ Thủy, tiến tới cũng có thể đánh thẳng vào thành Đại Lương, đường đi bốn phía đều thông suốt. Bởi vậy vị trí chiến lược quan trọng này bị mất đi, thương tổn gây ra cho người Đế quốc Chỉ Thủy so vói mất huyện An Bình lớn hơn nhiều.

Sau khi Thiết Phong Kỳ đánh chiếm được Lam Thành, tạm thời dừng bước không tiếp tục tiến tới.

Nếu như bọn họ tiếp tục tiến tới, người Đế quốc Chỉ Thủy sẽ hoàn toàn hiểu ra ý đồ của bọn họ.

Trước khi quyết chiến xảy ra, Thiển Thủy Thanh không muốn làm bại lộ mục tiêu thật sự của mình. Trên thực tế, hành vi trấn giữ Lam Thành của hắn càng giống như đang chuẩn bị quyết chiến.

- Thiển thiếu!

Phương Hổ từ bên ngoài vội vàng đi vào, đến đứng sau lưng hắn cung kính gọi.

Từ sau khi Thiển Thủy Thanh làm Chưởng Kỳ, lời nói của hắn ít hơn lúc trước, hành vi cử chỉ cũng trở nên trầm ổn hơn, đã hiển lộ ra phong thái của một Đại tướng.

Thiển huynh đệ ngày nào giờ đây đã trở thành Tướng quân Hổ Uy Thiển Chưởng Kỳ, rốt cục không ai còn dám gọi hắn bằng tiếng 'Thiển huynh đệ' tuy thân thiết nhưng thiếu tôn trọng nữa.

Tuổi của hắn vẫn còn rất trẻ, nhưng không ai dám xem là hắn trẻ.

- Chuyện gì?

Thiển Thủy Thanh không quay đầu lại, hắn vẫn tập trung chú ý vào bản đồ.

- Mới vừa nhận được tin, Thương Hữu Long phái Đại tướng thủ hạ của hắn là Thạch Dung Hải, lãnh quân ba vạn từ tiền phương lui về, đang trên đường chạy tới Lam Thành.

Thiển Thủy Thanh cười ha hả:

- Xem ra Vũ Văn Liễu quả thật nóng nảy, quyết chiến sắp xảy ra, lại điều viện binh từ chiến trường chủ yếu quay về, chạy tới chạy lui, uổng công vô ích, hiện tại coi như Thương Hữu Long bị chúng ta nắm mũi dắt đi!

Trên diễn võ trường ở Lam Thành, năm ngàn tên hàng binh xếp thành mười phương trận chỉnh tề ngay ngắn, các hàng ngang dọc đều là hai mươi hai người, đứng ở hàng đầu tiên là các sĩ quan.

Mặc dù bọn họ không dũng mãnh như quân Đế quốc Thiên Phong, nhưng cũng là binh sĩ từng được trải qua huấn luyện chính quy. Cho nên hàng ngũ của bọn họ lập ra rất chỉnh tề, chỉ có điều nét mặt của bọn họ có vẻ hoang mang kinh sợ, không biết chuyện gì.

Hung danh của Thiển Thủy Thanh quá nổi, hắn tự tạo ra một hình tượng ác ma cho bản thân mình, đồng thời cũng đã làm cho đám hàng binh này sợ hãi không thôi. Bọn họ sợ rằng nếu hắn ra lệnh một tiếng, toàn bộ tướng sĩ Thiết Phong Kỳ sẽ giết sạch bọn họ như xắt dưa chặt chuối, có lẽ là vì bọn bọn họ có nguy cơ phản loạn chăng?

Nhưng hôm nay Thiển Thủy Thanh đến đây, một thân áo bào trắng như tuyết cỡi trên lưng Phi Tuyết, trông vô cùng thanh nhã, bên cạnh lại chỉ dẫn theo vài người như Dạ Oanh, Thác Bạt Khai Sơn và bọn Phương Hổ.

Hắn đi thăm đám hàng binh này.

Thậm chí hắn không cần phải nói câu nào, chỉ nội lòng can đảm dám tới một mình như vậy, đã làm cho đám hàng binh cảm thấy yên tâm.

Khác với ngày xưa chính là lần này, Thiển Thủy Thanh không phát ngôn kêu gọi đầu hàng một cách bừa bãi.

Đối với hàng binh, những lời khích lệ sĩ khí là không cần thiết, ngược lại những lời nhỏ nhẹ êm tai trấn an càng mang lại hiệu quả nhiều hơn.

Cho nên trong mắt bọn hàng binh, giờ đây hắn trở nên giống như đại ca của mình ở nhà vậy.

Hắn nhảy xuống ngựa lần lượt đi qua từng người, sửa sang khôi giáp cho bọn họ, vỗ vai thăm hỏi tên tuổi, địa chỉ, sau đó thuận miệng an ủi vài lời.

Hắn ân cần thăm hỏi từng người, không cần biết là sĩ quan hay binh sĩ, hắn vẫn đối xử bình đẳng như nhau, dùng những lời đơn giản mà rõ ràng:

- Ta chính là Thiển Thủy Thanh, không phải ba đầu sáu tay gì cả, chỉ là một người rất bình thường, có một cái mũi hai con mắt, không cần phải sợ ta!

- Ta đến đây là muốn thăm các ngươi một chút...

- Các ngươi ăn uống như thế nào? Thời tiết đang lạnh, vì sao chưa phát quần áo ấm? Lát nữa ta về sẽ bảo Trịnh thành chủ mở kho cấp phát quần áo mùa Đông cho mọi người, phải giữ gìn thân thể!

Thậm chí hắn ôm chầm lấy vài hàng binh với vẻ chân thành, động tác dứt khoát, lời nói ấm áp.

Giống như lời Trịnh Thời Nguyệt đã nói, có lẽ hành động của Thiển Thủy Thanh không thể lừa gạt được mọi người, nhưng cũng mang tới một ít tác dụng.

Tối thiểu làm như vậy quả thật cũng có thể khiến cho những hàng binh vốn đang sợ hãi giờ đây cảm thấy yên tâm hơn, không cần phải lo quân Đế quốc Thiên Phong sẽ trở mặt vô tình, rút đao tàn sát.

Chuyện này làm trấn an sĩ khí, có tác dụng không nhỏ.

Hắn cứ đi thăm hỏi từng người như vậy, không ngại phiền hà mệt nhọc.

Thiển Thủy Thanh đi qua một hàng thật dài, dần dần đi sâu vào giữa đám đông lúc nào không biết. Cũng không biết hắn đã thăm hỏi qua bao nhiêu người, hắn còn nhớ tên, thậm chí còn nhớ tướng mạo đặc thù của họ.

Khi đi đến bên cạnh một tên hàng binh, hắn vẫn thăm hỏi bằng giọng thân thiết:

- Ngươi tên là gì?

Tên hàng binh ấy trả lời:

- Lãnh Khí.

- Lãnh Khí? Tên này nghe hơi kỳ lạ!

Trịnh Thời Nguyệt đi theo bên cạnh lập tức bổ sung:

- Hắn là một cô nhi sinh ra vào mùa Đông, bị cha mẹ vứt bỏ, cho nên kêu là Lãnh Khí. (Khí: Vứt bỏ)

Thiển Thủy Thanh gật gật đầu:

- Thì ra là vậy, hiện tại ngươi đang giữ chức vụ gì trong quân?

Lãnh Khí trả lời: truyện được lấy tại

- Chỉ là một tên Khúc trưởng nho nhỏ mà thôi, không dám phiền Tướng quân quan tâm.

Thiển Thủy Thanh cười:

- Không cần khách sáo với ta, nếu như ngươi vào quân Đế quốc Thiên Phong ta, sau này chúng ta chính là người một nhà, có cần gì ngươi cứ việc nói ra.

Lúc ấy, Lãnh Khí đột nhiên nói:

- Tiểu nhân quả thật có một yêu cầu quá đáng, muốn xin Tướng quân, mong rằng Tướng quân có thể giúp cho tiểu nhân toại nguyện.

Thiển Thủy Thanh ngẩn người, sau đó gật gật đầu:

- Ngươi nói đi, chỉ cần ta có thể làm được, nhất định sẽ giúp ngươi làm.

Lãnh Khí còn chưa kịp lên tiếng, Phi Tuyết ở phía sau đột nhiên cất giọng hí lên một tiếng thật dài. Tiếng hí của Phi Tuyết giống như sét đánh bất ngờ, làm cho mọi người giật mình ngây ngẩn cả người ra. Thiển Thủy Thanh còn đang ngơ ngác, đột nhiên thấy vẻ hung ác xuất hiện tràn ngập trong mắt Lãnh Khí, Thiển Thủy Thanh lập tức biết rằng có chuyện không ổn.

Hắn hét lớn một tiếng, nhanh chóng thối lui mấy bước, đồng thời xoay tay rút chiến đao ra.

Cùng lúc đó, có ánh sáng lóe lên trong tay Lãnh Khí, một thanh tiểu đao hung hăng đâm về phía Thiển Thủy Thanh nhanh như điện chớp, miệng Lãnh Khí hô lớn:

- Tâm nguyện của ta chính là dùng tính mạng của ngươi để bù đắp cho tính mạng của tất cả dân chúng Đế quốc Chỉ Thủy chúng ta! Tên đồ tể Thiển Thủy Thanh, mau nạp mạng đây!

Bóng ma chết chóc trong nháy mắt lan tràn ra rồi bao phủ cả một khoảng không gian nhỏ hẹp, vô số tiếng người kinh hô thất thanh.

Mặc dù Thiển Thủy Thanh lui về phía sau đúng lúc, nhưng tốc độ lui về phía sau làm sao nhanh bằng tốc độ xông tới của Lãnh Khí, làm sao chống đỡ được một đòn đã chuẩn bị sẵn từ lâu của Lãnh Khí?

Tiểu đao trong tay Lãnh Khí vẽ ra một đường cong mang theo tiếng rít của tử thần đâm trúng vào thân thể Thiển Thủy Thanh.

Một tiếng 'kịch' nhỏ vang lên.

Không ngờ tiểu đao trong tay Lãnh Khí dừng lại bên ngoài thân thể Thiển Thủy Thanh.

Sao lại như vậy được? Không ngờ không thể đâm vào thân thể của hắn được sao? Ánh mắt ngùn ngụt lửa căm hờn của Lãnh Khí thoáng vẻ kinh ngạc.

Chiếc áo bào trắng bị tiểu đao xé rách ra mấy mảnh nhỏ bay phất phơ, lộ ra một chiếc giáp da màu vàng óng ánh bên trong.

- Ta không phải dễ dàng chết như vậy được!

Giọng Thiển Thủy Thanh lạnh như ngọn gió trời Đông, thổi quét qua khắp không trung.

- Rống!

Lãnh Khí điên cuồng cao giọng rống to, tất cả mọi người chung quanh bị tiếng rống này làm cho chấn động sững sờ, những tiếng ồn ào chung quanh dường như ngưng bặt lại ngay lập tức, không gian trở nên yên tĩnh.

- Ngươi phải chết!

Cơn giận dữ trong lòng Lãnh Khí thoát ra theo tiếng gầm điên cuồng của hắn.

Lúc này vô số người chung quanh bắt đầu ra tay, thân thể hắn chỉ trong khoảnh khắc không biết đã trúng bao nhiêu chưởng, quyền, đao, kiếm. Nhưng Lãnh Khí không hề có ý định tránh né, chỉ điên cuồng tiếp tục xông về phía Thiển Thủy Thanh giống như một con bò tót đang say máu, nhắm thẳng vào lồng ngực Thiển Thủy Thanh.

Cú húc mạnh mẽ ấy đánh bay Thiển Thủy Thanh ngược về phía sau, trong lúc Thiển Thủy Thanh đang bay, đồng thời chiến đao trong tay hắn cũng bổ ra một chiếc cầu vồng lấp lánh.

Ánh máu chợt hiện, một cánh tay bay thẳng lên không, vẽ ra một đường cong màu máu đỏ.

- A!

Lãnh Khí đau đớn cao giọng rống to, đôi mắt hắn giờ đây cũng đã chuyển sang màu máu đỏ, điên cuồng bùng nổ hết toàn bộ sức lực của mình.

Cùng lúc Thiển Thủy Thanh chém bay cánh tay Lãnh Khí, hắn không lùi mà tiếp tục tiến tới, nhắm vào thân thể Thiển Thủy Thanh còn trên không trung mà phóng thanh tiểu đao trên cánh tay còn lại ra...

Ngay lúc đó, trước khi loạn đao của mọi người hoàn toàn xé xác hắn ra, hắn cũng đã kịp nhìn thấy thanh tiểu đao với khí thế xé toạc hư không, hung hăng cắm vào cánh tay của Thiển Thủy Thanh.

Trước khi ngã xuống, Lãnh Khí còn nở một nụ cười thỏa mãn.

Phịch!

Hai thân người rơi xuống đất cùng một lúc.

Máu tuôn ra như suối trên cánh tay Thiển Thủy Thanh, sau khi hắn rơi xuống đất nằm yên, không đứng dậy.

Máu có màu đen toát ra hơi thở chết chóc hung ác, làm cho ai nấy giật mình kinh hãi.

Thiển Thủy Thanh chỉ thấy trước mắt mình trời đất quay cuồng, một luồng khí lạnh lùng xa lạ đột ngột dâng lên trong tim hắn, chậm rãi lan tràn ra khắp cơ thể.

Trên đao có độc!

Kịch độc giống như giòi bọ gặm nhấm, hung hăng cắn nuốt sinh lực trong cơ thể, chỉ trong nháy mắt đã làm cho Thiển Thủy Thanh không còn sức để cử động.

Ta sẽ chết sao?

Dường như hắn cảm thấy tất cả bụi bặm trong không trung đang ùa tới, đè ép sinh mạng hắn, hắn lại thấy gương mặt của Tử thần đang nhe răng cười với hắn.

Không, ta không thể chết được!

Thanh âm đầy vẻ không cam chịu rống to trong lòng Thiển Thủy Thanh.

Từ góc sâu nhất tận đáy lòng Thiển Thủy Thanh đột nhiên nảy sinh ra ý muốn cầu sống vô cùng mạnh mẽ, nóng bỏng đến mức có thể làm cho sa mạc biến thành một biển lửa khổng lồ!

Hắn cố hết sức giãy dụa giữa bóng đêm vô tận.

Ta còn có nhiều việc chưa hoàn thành, ta còn có người yêu chưa được cưới, cho nên ta không thể nào chết được!

Tất cả những người từng bị ta giết chết, các ngươi cứ việc xông tới đây! Thiển Thủy Thanh ta từ ngày lập lời thề, đã không còn xem bản thân ta như một con người nữa!

Ta là ma quỷ!

Ta là ma quỷ giết người vô số!

Người tốt hay đoản mệnh, ác nhân sống ngàn năm.

Ma quỷ tuyệt đối không bị đánh bại một cách dễ dàng như vậy được!

Trong lòng Thiển Thủy Thanh đang điên cuồng hò hét.

Linh hồn của hắn không cam lòng khuất phục, đang cố gắng giãy dụa, đang không ngừng giãy dụa bên bờ vực của sinh tử.

Hắn khó nhọc mở mắt ra, cố gắng thều thào vài tiếng giữa những âm thanh hoan hô của mọi người:

- Lập tức phong tỏa tin tức, đừng cho bất cứ ai bên ngoài biết được, lại càng không nên tàn sát hàng binh, đây chỉ là ngoài ý muốn mà thôi...tất cả...cứ tiến hành theo kế hoạch...

Sau đó, hắn hoàn toàn ngất đi.

O0o

Trong phủ thành chủ.

Các tướng lĩnh chủ chốt của Thiết Phong Kỳ như Mộc Huyết, Phương Hổ, Hồng Thiên Khải, Đông Quang Chiếu đang tề tựu trong đại sảnh, trên mặt ai nấy đều lộ vẻ lo lắng u sầu.

Thiển Thủy Thanh bị thương làm cho tình thế trở nên vô cùng nghiêm trọng, toàn bộ kế hoạch đã lập ra giờ đây đang bị thách thức nặng nề.

Có đôi khi chúng ta không thể không thừa nhận rằng, lịch sử đôi khi được viết nên bởi những nhân vật tầm thường không đáng kể, bọn họ dùng sinh mạng của chính mình đổi lấy một vài dòng trong sử sách.

Ngày Ba Mươi tháng Mười Hai năm Một Trăm Lẻ Sáu lịch Thiên Phong, Chưởng Kỳ Thiết Phong Kỳ Thiển Thủy Thanh bị ám sát trọng thương, kẻ ám sát là hàng binh Lãnh Khí của Đế quốc Chỉ Thủy.

Mặc dù lần ám sát này chưa thành công hoàn toàn, nhưng lại làm cho cả Thiết Phong Kỳ rơi vào tình trạng khủng hoảng.

Đại chiến sắp xảy ra, nhân vật đầu não của Thiết Phong Kỳ lại ngã gục, không có Thiển Thủy Thanh chỉ huy, bọn họ biết lấy gì để đối mặt với ba vạn đại quân của Thạch Dung Hải?

Trịnh Thời Nguyệt chính là kẻ xúi giục Thiển Thủy Thanh đi trấn an hàng binh, lúc ấy suýt nữa bị các tướng của Thiết Phong Kỳ nổi giận giết chết ngay tại chỗ. Nhưng lo rằng sự tồn tại của Trịnh Thời Nguyệt có tác dụng vô cùng quan trọng đối với cả Lam Thành, cho nên rốt cục ai nấy đều kềm chế được cơn giận dữ.

Trịnh Thời Nguyệt vì nóng lòng lập công chuộc tội cho nên vội vàng tìm đại phu giỏi nhất ở Lam Thành đến trị thương giải độc cho Thiển Thủy Thanh.

Vết thương thì không nặng, nhưng độc thì vô cùng đáng ngại.

Lão đại phu đã chữa bệnh cả đời, vốn không xa lạ gì với loại độc này.

Xạ Ảnh, một loại độc vô cùng khó chịu, độc tính cực mạnh, chữa trị không dễ chút nào. Cũng may lúc ấy Thiển Thủy Thanh vừa ngất đi, Dạ Oanh lập tức dùng miệng hút độc từ vết thương ra ngoài, phần lớn độc vừa ngấm vào vết thương đã bị Dạ Oanh hút ra, cho nên mới không bị chết ngay tại chỗ.

Nhưng dù là như vậy, nếu muốn cho Thiển Thủy Thanh khôi phục hoàn toàn, không có thời gian mười ngày nửa tháng thì rất khó làm được.

Thạch Dung Hải đâu thể cho bọn họ một khoảng thời gian dài như vậy?

Lúc này, Hồng Thiên Khải trầm giọng hỏi:

- Còn bao lâu nữa Tướng quân mới có thể tỉnh lại?

Lão đại phu kia đáp, giọng sợ sệt:

- Ít nhất cũng phải hôn mê hai ngày.

Bọn Mộc Huyết, Phương Hổ nhìn nhau, hai ngày, Thạch Dung Hải đã đánh tới đây rồi!