- Xảy ra chuyện gì?
Trong ba người, dẫn đầu rõ ràng là một người để chòm râu, rất là uy nghiêm hỏi tên mập mạp.
Tên mập mạp nhìn người đàn ông để chòm râu kia một cái, sợ hãi rụt rè chỉ vào Trương Dương nói rằng:
- Trưởng phòng Hà, chính là người kia, đến bên này gây sự, còn đả thương bốn huynh đệ chúng tôi ... Đúng rồi, đúng rồi, còn có Ôn đội trưởng …
Hắn chỉ chỉ người đội trưởng giống như một con chó ngồi phịch ở dưới đầu gối Trương Dương, trên mặt không khỏi lộ ra một tia đồng tình, hai người bọn họ chính là đồng hương mà.
Trưởng phòng Hà vừa nhìn, tựa hồ mới lần đầu tiên nhìn thấy đội trưởng, lập tức trừng khởi hướng phía Trương Dương:
- Lớn mật, ngông cuồng, cư nhiên dám gây chuyện ở tập đoàn Bạch thị chúng ta, không muốn sống nữa sao? Không mau thả Ôn đội trưởng của chúng tôi?
Hắn khoa tay múa chân gào thét, nhưng người cũng không dám tới gần nửa bước.
Trương Dương thì cười lạnh mà nhìn hắn một cái, nói rằng:
- Ngươi có bệnh à, là ai gây sự ở chỗ này?
Hắn phất phất côn điện cảnh sát tay trong, lại chỉ chỉ đao trong tay tên mập mạp, hỏi ngược lại:
- Các ngươi là xã hội đen sao? Không biết côn điện cảnh sát và đao đều là khí giới quản chế sao, các ngươi còn ngang nhiên sử dụng.
- Ha ha, ta xem ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, chỉ dựa vào ngươi cũng xứng cùng ta nói chuyện này à?
Người đàn ông có chòm râu vừa nghe thấy lời nói của Trương Dương, nhịn không được nở nụ cười lạnh,
- Mẹ nó chứ, Đổng nhị, còn thất thần để làm chi, lập tức bắt hắn lại cho ta.
Cái người kêu Đổng Nhị mập mạp kia ngẩn người, vươn tay chỉ vào vị đội trưởng trên mặt đất, nao núng nói:
- Trưởng phòng Hà, Ôn đội trưởng còn ở trong tay của hắn mà…
Nghe vậy, người có chòm râu tức đến khó thở mà quát:
- Nhổ vào, nhanh chóng lên, xảy ra chuyện gì ta phụ trách, ta cũng không tin hắn dám lấy đầu Ôn Long … Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Hắn vừa nói như thế, trên mặt đất Ôn đội trưởng liền duỗi thẳng cổ chân đạp, điên cuồng hét lên:
- Đổng Nhị, ngươi dám? Trưởng phòng Hà, ông nhanh chóng cho bọn họ dừng tay, cũng đừng cho bọn họ làm xằng bậy!
- Ôn đội trưởng, anh yên tâm, tên thư sinh này khẳng định không dám làm gì anh, anh yên tâm, thống khổ anh chịu tôi sẽ để hắn phải chịu gấp trăm lần.
Trưởng phòng Hà nhìn Ôn đội trưởng trên mặt đất một cái, thản nhiên mà nói vậy.
Hai người bọn họ một hỏi một đáp, bị gạt ở một bên Trương Dương xem như nghe ra được, ước chừng người tên Trưởng phòng Hà này cùng với người họ Ôn này tựa hồ có chút mâu thuẫn không nhỏ. Nếu như thật là như vậy, chính mình chẳng phải là đen đủi sao, thật sự là nằm cũng trúng đạn mà.
- Đổng nhị, còn chưa động thủ, muốn cho ta khai trừ ngươi sao?
Trưởng phòng Hà có chút khẩn cấp mà quát.
Cái người kêu Đổng Nhị kia nhìn nhìn Ôn đội trưởng trên mặt đất một cái, cắn răng một cái, quát:
- Các huynh đệ, building Đăng Nguyên chúng ta là như thế nào mà có thể dễ dàng tha thứ người này đến làm càn, xông lên!
Nói xong, chính mình quơ đao dẫn đầu vọt lên.
Những người khác thì ngươi xem ta, ta xem ngươi, mặt lộ vẻ do dự, cũng không có động thủ theo, tên mập mạp mới vọt tới trước mặt Trương Dương, côn điện cảnh sát lóe màu lam một cái đã đưa tới ngực hắn. Còn chưa chạm được da thịt, hắn cảm thấy được một lực lượng cường đại nhanh chóng truyền đến toàn thân.
Hắn quát to một tiếng, điện lưu cường đại nháy mắt đánh bại hắn, ngã trên mặt đất vô pháp nhúc nhích.
Những người khác bao gồm cả tên Trưởng phòng Hà kia nháy mắt hóa đá. Bởi vì bọn họ đã không thấy đượcTrương Dương ra tay như thế nào, hơn nữa hắn một kích kia vừa vặn, họ Đổng mập mạp chỉ là bị đánh bại mà thôi, thân thể tựa hồ cũng không có bị thương tổn rất lớn, hắn nằm trên mặt đất, uốn éo vài cái, liền dùng sức mà đứng lên, ngay cả đao trên mặt đất cũng không dám cầm.
Trương Dương thu hồi điện côn, đem tắt đi chốt mở, gõ trên mặt dài tên họ Ôn, nói rằng:
- Ha ha, xem ra ngươi còn phải cảm tạ ta, không phải có ta ở đây, ngươi đã sớm bị cái tên Trưởng phòng Hà kia hại chết.
Cái tên họ Ôn đầu đầy mồ hôi, lại cũng chỉ có thể gật đầu không thôi, hắn xem như đã nhìn ra, tên thư sinh này không thể đụng vào, ai đụng vào là người đó phiền phức.
Lúc này Trương Dương cũng dần dần càng tự tin, vừa rồi giao phong chứng minh thuật đánh nhau cao cấp của hắn phi thường thực dụng, cũng phi thường cường đại, ít nhất đối mặt vài tên này, có thể tự bảo vệ mình toàn thây.
Nhưng có chút đáng tiếc chính là, vừa rồi đánh bại họ Đổng mập mạp cùng họ Ôn kia cũng không có được điểm hệ thống tích phân, điều này cũng chứng minh một điều, muốn được điểm từ hệ thống tích phân, đối tượng ít nhất phải có sai lầm lớn trước đó.
- Hôm nay tha cho ngươi một cái mạng.
Nghĩ đám người kia đối với mình hẳn là không có gì uy hiếp, Trương Dương cũng không muốn dây dưa, hắn buông lỏng tay buông đội trưởng kia ra, mang theo điện côn cười lạnh nhìn chằm chằm tên Trưởng phòng Hà, chậm rãi đi lui.
Đám người kia nhìn Trương Dương kiêu ngạo rời đi, không một tên nào có gan tiến lên, một đám nhìn tên Trưởng phòng Hà, thân mình không trụ mà lui về phía sau.
- Hừ, nuôi không công lũ phế vật …
Trưởng phòng Hà cười lạnh quét qua đám bảo an kia một vòng, bản thân hắn đương nhiên càng không dám lên rồi, nhưng ngay khi Trương Dương vứt bỏ điện côn, sắp thuận lợi rời đi, hai chiếc xe cảnh sát lại ở phía sau gào thét đi tới, đứng ở bên cạnh con R8 của Kiều Hi Nhi.
Cửa xe mở ra, ba gã cảnh sát và bốn quân cảnh vọt lại đây, thấy thế, trên mặt Trưởng phòng Hà nhất thời lộ ra tươi cười, cao giọng hô:
- Trương sở trưởng, anh đã đến, cũng đừng cho tiểu tửđó chạy.
Vừa nói, một bên chỉ ngón tay hướng Trương Dương.
Trương Dương còn không có kịp phản ứng, liền phát hiện một cái họng súng tối om đối diện hắn, một cảnh sát tuổi trẻ làn da trắng nõn hướng về phía hắn quát:
- Quỳ xuống! Giơ tay lên …
Đây là từ nhỏ tới nay, lần đầu tiên Trương Dương bị người ta lấy súng chĩa vào, còn bắt hắn quỳ xuống.
Nháy mắt, một loại khuất nhục chưa bao giờ có nảy lên trong lòng, ngay khi họng khẩu súng của người cảnh sát tuổi trẻ kia nhắm ngay hắn, hắn cũng không giơ tay lên, càng không có quỳ xuống, mà nhìn chằm chằm đốiphương, thản nhiên mà mở miệng nói rằng:
- Tôi có thể phối hợp với anh, nhưng anh cần biết rõ ràng sự tình trước, mới có tư cách làm như vậy.
Người cảnh sát tuổi trẻ kia sắc mặt nháy mắt thay đổi, hắn giơ giơ lên họng súng, lần thứ hai cao giọng quát:
- Nếu cậu chống lại lệnh bắt, đừng tưởng rằng tôi không dám nổ súng, quỳ xuống!
Nói xong mở chốt bảo hiểm của súng.
Không khí lập tức lạnh xuống, ánh mắt mọi người đồng thời nhìn về phía Trương Dương, Kiều Hi Nhi ở một bên thì sắc mặt trở nên xanh mét, nàng chỉ chần chờ mộtchút, trực tiếp chặn trước người Trương Dương, nhìn tên cảnh sát, cười lạnh nói:
- Các ngươi còn nói đạo lý không?
Người cảnh sát nhìn thấy Kiều Hi Nhi, không khỏi là ngẩn người, dù sao Kiều Hi Nhi thật sự là rất hấp dẫn, váy ngắn thêm sơ mi hồng, thân cao một mét bảy mươi lăm, đùi đẹp thon dài tuyết trắng, hơn nữa khuôn mặt có thể nói tuyệt sắc, tuyệt đối xưng được là cực phẩm mỹ nữ, mỹ nhân như thế, ai hạ thủ được.
Mặt của hắn đột nhiên đỏ một chút, họng súng không kìm lòng nổi mà buông xuống. Thấy hắn như thế, những cảnh sát còn lại cũng đều đưa ánh mắt lập tức ngắm nhìn Kiều Hi Nhi, tựa hồ quên Trương Dương ở đây.
Nhìn thấy đám cảnh sát tuổi trẻ đều lăng lăng nhìn Kiều Hi Nhi đến nỗi ngẩn người, tên trưởng phòng Hà cũng đi ra chỗ Trương sở trưởng, nhìn Kiều Hi Nhi, mỉm cười thản nhiên mà nói rằng:
- Tiểu cô nương, chúng tôi đang chấp hành nhiệm vụ, cô đừng làm trở ngại chúng tôi, nếu không chúng tôi có quyền bắt cô!
- Các ngươi không phân tốt xấu, đã nghĩ bắt chúng ta, dựa vào cái gì?
Kiều Hi Nhi không cam yếu thế mà nhìn chằm chằm tên cảnh quan, nói.