Cao Kỳ trộm cấp ra thế tay với Trương Dương, sau đó thực sảng khoái mà làm thủ tục đặt phòng cho Hứa Đan Lộ, nàng một bên ý vị thâm trường mà nhìn Trương Dương, một bên không chút để ý, nói rằng:
- Tiểu sư muội, phòng cho em đã xong, 520, em muốn ở bao lâu cũng được, dù sao bạn trai em đã gửi ở trong này bảy vạn.
- Bảy vạn tiền?
Hứa Đan Lộ quay đầu lại nhìn nhìn vẻ đen của Trương Dương, anh giấu nhiều tiền riêng như vậy?
Trương Dương vội vàng xua tay không ngừng:
- Kính nhờ, chị ấy nói giỡn thôi.
- Tiểu sư muội, không nói giỡn với em, người đi theo kia là được đấy, cậu ta là Bạch Mã hoàng tử chưa lộ diện.
Đại Mimi cầm khóa phòng, lắc lắc tinh tế vòng eo đưa hai người vào trong thang máy, xoa bóp cái số 5, tiếp tục nói rằng:
- Còn là nhân viên khách sạn chúng ta. . .
- Lâm thời!
Trương Dương vội vàng tiếp nhận câu chuyện, nếu để đại Mimi nói thêm gì đi nữa, phỏng chừng ngay cả cổ đông đều nói được.
- Hắc hắc…
Đại Mimi lại cười một trận ý vị thâm trường:
- Được rồi, vậy lâm thời. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
Đến cửa gian phòng, Cao Kỳ mở ra cửa phòng, sau đó đem khóa cửa đưa cho Hứa Đan Lộ, bên cạnh lỗ tai Hứa Đan Lộ lặng lẽ nói nói mấy câu, Hứa Đan Lộ nghe xong, mặt liền đỏ, hung hăng mà trừng mắt liếc nhìn Trương Dương một cái.
Trương Dương đảo cặp mắt trắng dã, khẳng định đại Mimi lại nói gì đó, hôm nay giết chị ta.
- Tôi đi rồi, các ngươi nghỉ ngơi đi.
Hai chữ nghỉ ngơi đại Mimi Cao Kỳ cố ý nói nhấn mạnh, sau đó cũng chưa xong, nàng còn nhìn nhìn cái giá bên cạnh tủ quần áo, chỉ vào đồ vật mặt trên, thấp giọng nói:
- Nhưng, thứ đó cũng đừng quên dùng.
Không đợi Trương Dương kịp phản ứng, nàng liền nhanh như chớp chạy.
Trương Dương cùng Hứa Đan Lộ từng người liếc nhau một cái, hóa ra là hai cái "nón bảo hiểm", Đại Mimi này tuyệt đối không phải người tốt.
- Thẳng thắn khoan hồng, kháng cự nghiêm trị, chính sách của tổ chức ngươi rất rõ ràng.
Hứa Đan Lộ ngồi ở bên giường, thân mình hơi hơi ngửa ra sau, sơ mi mỏng manh co rụt lại cho chặt, vừa vặn hiện ra một đôi núi non kiên quyết, phía dưới nàng mặc một cái váy tím ngắn đến không thể ngắn hơn. Hai cái chân dài trắng như tuyết giao nhau khép lại, từ góc độ của Trương Dương mà xem, đó là một tư thế cực kỳ mê người, chỉ cần hai chân nàng thoáng tách ra một ít, phong cảnh bên trong liền có thể nhìn một cái không sót gì.
Ánh mắt Trương Dương chậm rãi tìm kiếm góc độ thích hợp, tuy rằng hai người đều chỉ kém một bước cuối cùng kia, nhưng còn chưa từng có cơ hội một mình ở chung, hiện tại chính là cơ hội tốt, hắn xoa tay nóng lòng muốn thử:
- Hắc hắc, anh và đại Mimi đó không có gì.
- Đại Mimi? Hừ!
Hứa Đan Lộ nguýt hắn một cái, bất mãn mà nói:
- Em không có hỏi anh và chị ấy có quan hệ gì, là nói bảy vạn kia, tại sao anh có thể kiếm nhiều tiền như vậy?
Trương Dương không nói gì mà đảo cặp mắt trắng dã:
- Anh sao lại không thể kiếm nhiều tiền như vậy? Không ngờ em nghĩ anh như thế? . . . A, không, là anh nói, bảy vạn kia không quan hệ với anh!
- Oa ô ô, em không tin, bạn trai nhất định là đi làm gì đó. . . Không phải thì vì cái gì có nhiều tiền như vậy.
Hứa Đan Lộ quơ đùi đẹp thon dài trắng như tuyết, thân mình xoay đến xoay đi, một bộ dáng buồn bực, trên thực tế cùng với làm nũng không có nửa điểm khác nhau.
Trương Dương nhìn chằm chằm cảnh xuân váy ngắn ngủn của nàng thỉnh thoảng lộ ra, liếm liếm đầu lưỡi có chút phát thèm, ngồi vào bên cạnh nàng, vươn tay nắm ở vòng eo non mịn chậm rãi, nhỏ nhẹ mà nói rằng:
- Được rồi, được rồi, cái này anh sẽ thẳng thắn.
Tay vừa trợt quẹo vào vạt áo sơ mi nàng, Hứa Đan Lộ nhìn hắn một cái, thân mình hơi chút xoay một chút, sau đó thay đổi cái tư thế ngồi tương đối thoải mái, Trương Dương nhìn nàng không có bất cứ ý phản kháng, liền trực tiếp áp ngã nàng xuống giường, nhéo vạt áo sơ mi nàng hướng lên trên một cái, lộ ra một đôi ren màu trắng bao bọc núi non.
Hứa Đan Lộ cũng không phản kháng.
- Quả nhiên là nhỏ số 1, chậc chậc!
Nhìn chằm chằm núi non no đủ của nàng bị cái áo nhỏ số 1 gắt gao bao lấy, yết hầu Trương Dương không khỏi ừng ực một tiếng, dùng sức mà nuốt một ngụm nước miếng, ở X thăm dò lâu như vậy, lúc này rốt cục đã gặp được chân diện lư sơn chúng nó.
Hứa Đan Lộ nghe được lời nói của hắn, duỗi tay véo vào phần eo hắn một chút, Trương Dương không chút phật lòng, vươn tay vòng đến sau lưng nàng mở khóa áo.
- Tách!
Một tiếng, một đôi núi non trắng như tuyết nhảy ra, đập vào mi mắt, hai điểm đỉnh run rẩy hồng hồng giống như hoa hồng tuyết sơn, bắt mắt dị thường! Nước miếng Trương Dương lập tức chảy xuống, hơn nữa nước miếng kia còn trực tiếp tích tụ đến bộ vị mẫn cảm của nàng.
Hứa Đan Lộ rên khẽ một tiếng sau, hai tay đẩy Trương Dương tỏ vẻ kháng nghị, nhưng hai mắt nàng lại nhắm lại, miệng còn không có nửa điểm uy lực mà cố kêu to:
- Không được, không được.
Một người con gái thanh tỉnh, ở trong phòng khách sạn nằm ở trong ngực của bạn, còn nhắm mắt lại, đây đã thuyết minh hết thảy, nàng đã chuẩn bị tốt.
Nhưng Trương Dương cũng không có vội mà thẳng đến chủ đề, mà ôm sát nàng, hôn vành tai nàng, tay thì chậm rãi từ bên trong váy nàng sờ vào, hỏi:
- Vừa nãy Cao Kỳ nói với em cái gì?
- Cao Kỳ nào?
Hứa Đan Lộ vươn tay ngăn trở ma thủ của Trương Dương xâm chiếm, biết rõ còn cố nói.
- Còn nói?
Ma thủ cuả Trương Dương nhẹ nhàng lướt, ngựa quen đường cũ mà tới mục đích.
- Ai nha! Không được tiến vào.
Hứa Đan Lộ đột nhiên sử dụng khí lực cực đại, khi Trương Dương chạm đến bộ vị mẫn cảm nhất của nàng, gắt gao đè tay Trương Dương:
- Người ta đến kia.
- Hả …
- Trúng kế rồi!
Hứa Đan Lộ cắn vành tai Trương Dương, lộ ra một tia cười đắc ý.
- Lừa đảo!
Trương Dương cả kinh, vội vội vàng vàng vươn tay tìm tòi bên trong, quả nhiên nhiều thêm một đồ vật:
- Oa ô ô, không sống nổi.
- Hì hì, xứng đáng.
Hứa Đan Lộ đắc ý từ trong ngực Trương Dương đi lên, vươn tay vuốt vuốt tóc, mặc cho núi non tuyết trắng trước ngực kia triển lộ tại trước mặt Trương Dương, sau đó cắn môi anh đào hồng nhuận, bộ dáng điềm đạm đáng yêu nhìn chằm chằm Trương Dương, hỏi:
- Có phải anh có được rồi liền không thích em nữa hay không?
Trương Dương đen mặt, vươn tay chỉ vào cái bộ vị mất thăng bằng, không nói hai lời, lần thứ hai ấn nàng xuống:
- Không được, chịu không nổi, anh muốn bá vương cứng rắn thượng cung.
- Ai ui, không được, em dùng tay!
- Không được!
- Ô ô, kìa. . .
- Kìa cái gì? Ha ha …
Trương Dương nhìn chằm chằm môi anh đào hồng nhuận của nàng, lộ ra một tia cười quái dị.
Hứa Đan Lộ sửng sốt trong chốc lát, kịp phản ứng , lập tức xấu hổ đến đỏ bừng mặt, nắm cái gối bên cạnh ôm che khuất môi anh đào và cái miệng nhỏ nhắn, đầu lắc liên tục:
- Em không muốn! Em không muốn!
- Quá muộn!
Hứa Đan Lộ đem cằm đặt trên đùi Trương Dương, mắt đẹp thỉnh thoảng liếc về phía Trương Dương tựa vào đầu giường. Tay Trương Dương còn đặt ở phía sau lưng bóng loáng như tơ lụa của nàng, nhẹ nhàng mà ve vuốt, động tác từ da thịt nhẵn nhụi làm cho nàng cảm thấy rất là thoải mái.
Nếu về sau có thể cả đời như vậy thì tuyệt quá!
Một đôi mắt đẹp mang theo khát khao hơi hơi mị lên, nhưng người đàn ông trước mắt này thoạt nhìn giống như có chút mơ hồ, muốn kéo chặt được về mình giống như có chút khó, hơn nữa những gì của chính mình trong quá khứ đều thẳng thắn thành khẩn nói cho hắn biết, không biết hắn có thể hay không để ý, mặc dù mình vẫn là tấm thân trinh nữ, nhưng dù sao đã từng không mấy sạch sẽ ...
- Nghĩ cái gì đó?
Trương Dương thấy nàng đang lo được lo mất bộ dáng, nhẹ giọng hỏi.
Hứa Đan Lộ nhẹ nhàng cọ cằm vào hắn vài cái, do dự mà lắc lắc đầu:
- Không có gì …