- Nhìn chán chưa hả? Thấy chị xinh đẹp quá đúng không? Chị nói cho các cậu biết phía dưới của chị còn không có mặc đồ lót đâu nhé, có bản lĩnh thì tìm đến chị nhé.
Cao Kỳ chứng kiến toàn bộ cảnh tượng này, không có nửa phần chùn chân hay ý muốn quay lại mà ngược lại cô giống như một cô nàng đàn chị phóng đãng, kiêu ngạo mà khiêu khích đám người đang hưng phấn quá độ kia, có phần như thể cô sợ rằng lâu lâu Trương Dương mà không đụng tay đụng chân một tý thì sẽ như sắt bị gỉ vậy.
- Chị Kỳ này, chúng mình đến đây là đến để xem… phim cơ mà, không phải đến để đánh nhau đâu.
Trương Dương cố gắng nhìn nhìn cho kỹ những hình ảnh được phát trên màn hình, được rồi, cứ tạm coi như đây là phim đi.
Cao Kỳ cười tủm tỉm mà nhìn hắn một cái, vươn tay chọc chọc vào vòng eo của Trương Dương, thấp giọng nói.
- Cái này gọi là xả hơi một chút hiểu không?
- Không phải là giả bộ cắm sừng anh chứ?
- Ừ, gần giống thế, chị đây chỉ cần hô lên như thế này là bọn họ liền ngoan ngoãn tuân theo thôi… Dương tử, khốn kiếp, thực sự không muốn sống thì đến đây…
Cao Kỳ còn chưa nói hết câu thì hai tên du côn miệng ngậm thuốc lá xiêu xiêu vẹo vẹo mà rời khỏi chỗ ngồi đi tới phía họ. Đại khái thì chiều cao của Trương Dương cũng khiến cho bọn chúng cảm thấy có chút áp lực, nhưng mà lại nhìn đến bộ dáng của Trương Dương trắng trẻo thư sinh chẳng khác bình hoa trong tủ kiếng thì bọn chúng liền không khách khí gì thêm, chỉ thẳng vào Cao Kỳ, rồi dùng vẻ mặt đĩnh đạc mà nhìn chằm chằm Trương Dương hỏi.
- Cái người đàn bà này là cái bô của ngươi?
Trương Dương nhìn nhìn hai người bọn họ, hai cái tên tiểu tử này người thì gầy giơ xương, trên miệng còn chưa có mọc râu dài được chút nào, dáng điệu có lẽ chỉ là sinh viên năm nhất hoặc là học sinh cấp ba mà thôi, rõ ràng là học sinh của mấy trường lân cận gần đây mà.
- Thế hay không thế thì có chuyện gì? Các ngươi có ý kiến gì à?
Hai tên tiểu lưu manh liếc mắt nhìn nhau một cái, rồi đột nhiên cùng nhau cười ha hả một hồi.
- Đúng hay không cũng được, hôm nay cô nàng này thuộc về chúng ta, ngươi không có ý kiến gì chứ?
Trương Dương nghe bọn chúng nói vậy, trong lòng vừa bực mình lại vừa buồn cười nhưng trên mặt cũng chẳng buồn thể hiện biểu cảm gì thêm, hắn cũng lười nói chuyện vô nghĩa, bất thình lình vươn thẳng cánh tay, nhẹ dùng chút sức lực kéo một tên trong số đó tới trước mặt hắn.
Miệng cái tên này mới rồi còn ngậm điếu thuốc lập tức buông rơi ra, đánh rơi xuống sàn nhà, hai chân đạp loạn một hồi.
- Mấy tuổi?
Trương Dương không chút để ý mà mở miệng hỏi.
Tên tiểu tử kia hoảng sợ mà trừng lớn con ngươi trong mắt, chính hắn còn chưa có nhìn ra được Trương Dương đã ra tay như thế nào đây, như thế nào mà nháy mắt hắn đã bị xách đến cạnh người ta thế này, mà cái tên đồng bọn của hắn đứng kia cũng tức khắc ngây người vẻ mặt khốn đốn mà nhìn chằm chằm Trương Dương, giờ đi cũng không được, không đi cũng không được.
- Lớn mật nhỉ, hỏi mày mấy tuổi cơ mà, cái lỗ tai điếc rồi hay sao?
Năm ngón tay Trương Dương hơi co rụt lại, dồn một chút sức vào đó.
- Mười bảy tuổi mà dám chạy đến chỗ này xem phim cấp ba à?
Trương Dương không nói gì một chút rồi lại tiếp.
- Học sinh trường nào?
- Không đi học nữa!
Tiểu tử kia hai mắt chớp chớp, rõ ràng là hắn đang nói dối.
- Không còn đi học nữa?
Trương Dương nhíu mày, lại dùng một chút lực đem cả người hắn ghì sát vào vách tường bên cạnh, vươn tay móc vào túi áo trong của hắn mà lục lọi, chưa đầy giây lát đã lấy ra được thẻ học sinh của hắn.
- Trung học Hưng Tập… năm thứ tư.
Đón lấy chút ánh sáng yếu ớt lọt qua từ khe rèm phía sau, Trương Dương cau mày mà đọc từng chữ từng chữ một, rồi lập tức ánh mắt hắn chuyển sang trạng thái lạnh như băng, kéo tiểu tử kia trở về rồi vứt lại cái thẻ học sinh vào mặt hắn.
- Cho mày một phút đồng hồ lập tức biến ra khỏi đây.
Cũng không phải Trương Dương là thánh mẫu có tình yêu thương người gì gì đấy, mà đơn giản là hắn chỉ không quen nhìn thấy những đứa trẻ còn nhỏ như vậy là đã sa đọa, rõ ràng chúng mới chỉ mười ba mười bốn tuổi thôi.
- Khốn kiếp. Mày nghĩ mày là thánh mẫu Maria chắc?!
Tên tiểu tử trước mắt vừa thoát khỏi sự khống chế của Trương Dương, không biết lấy đâu ra can đảm mà lập tức kêu ầm ĩ lên.
Tiếp đó Trương Dương liền nhìn thấy khoảng chừng bốn năm tên tiểu tử chạc như tên trước mắt hắn đây đứng lên khỏi chỗ, hướng thẳng về phía Trương Dương.
- Được!
Trương Dương không nói gì mà liếc mắt nhìn Cao Kỳ bên cạnh một cái, thầm nghĩ, cái tai họa này là do em rước lấy chẳng lẽ nào lại không đến hỗ trợ một chút hay sao?!
Cao Kỳ đại khái giống như hiểu được ý nghĩ của hắn, cười hì hì rồi ghé sát bên tai Trương Dương mà thấp giọng nói.
- Thực sự là phía dưới người ta không có mặc đồ lót mà. Nếu mà muốn đánh một cái, duỗi chân ra… chẳng phải như vậy là thuận tiện cho người khác quá hay sao…
- Hả…
Trương Dương không kìm lòng nổi mà đưa ánh mắt chếch xuống phía trên kiều đồn rất tròn trịa của cô, tuy rằng bóng tối khiến hắn không thấy được rõ ràng lắm nhưng có vẻ là thật sự không nhìn thấy được vệt dây đồ lót của cô, Cao Kỳ này được lắm…
Dĩ nhiên, hắn cũng không phải là thật sự muốn Cao Kỳ hỗ trợ hắn, đối phó với vài người như thế này cũng chẳng cần đến nhiều động tác tay chân lắm. Hắn bước lên một chút, thẳng về đám người phía trước, một tên trong số đó còn chưa kịp phản ứng đã bị Trương Dương nắm lấy một bàn tay rồi cứ thế mà xoay thành một vòng, sau đó Trương Dương nghiêng người lật ngã nhào một tên, rồi lại nắm lấy thắt lưng một tên khác ném tới phía một tên khác nữa.
- Phù phù! Phù phù!
- Ôi đau, ôi đau!
Tiếng động cái bàn đổ xuống, tiếng kêu rên đâu đớn cùng thanh âm dâm dục thô tục đồng loạt vang lên khắp phòng chiếu.
Còn chưa hết thời gian một phút đồng hồ trôi qua, toàn bộ năm tên tiểu lưu manh đã nằm lăn trên mặt đất.
Nhưng điều khiến Trương Dương có chút buồn bực chính là hệ thống không có thưởng điểm tích phân cho hắn, nhưng mà cũng không có trừ điểm của hắn, điều này chứng minh rằng mấy cái tên tiểu lưu manh này cũng chưa đến mức quá xấu, chẳng qua cũng không được tính là loại tốt đẹp gì thôi.
Hắn cứ yên tâm thoải mái mà đánh, dù sao cũng là do bọn chúng động thủ trước mà.
- Cố lên, cố lên… Ấy, các ngươi cũng quá kém rồi.
Trương Dương một bên còn đang đánh mệt nghỉ thì Cao Kỳ ở một bên cứ đủng đỉnh mà dậm chân cổ vũ, nhưng thấy trò hay lại chấm dứt quá nhanh như thế trên mặt cô không buồn dấu đi vẻ thất vọng.
Cô nhìn mấy tên tiểu lưu manh giờ ai nấy đều có bộ dạng thảm hại không thể hơn được, cười hì hì mà nói.
- Còn không nhanh chóng cút đi!
Mấy tên tiểu lưu manh ấy thực ra cũng không bị đánh đến nỗi thảm hại lắm, sau khi đứng lên thì liếc nhìn nhau vài cái, ngay cả cái rắm cũng không dám phát ra đành phải chán chường mà rời đi.
- Hề hề, vừa vặn có vị trí tuyệt đẹp mà ngồi.
Bọn chúng vừa đi khỏi, Cao Kỳ liền vui vẻ mà phát hiện ra rằng vừa rồi mấy tên đó đã chiếm cứ được một vị trí cánh gà xem chừng rất kín đáo, hiện tại vừa vặn để cho hai người họ có được tiện nghi đấy, cô nhanh chóng nắm lấy tay Trương Dương hướng về phía góc đó mà đi tới.
Vô số ánh mắt từ khắp khán phòng chiếu phim đều quay sang nhìn chằm chằm đôi tình nhân vừa bước vào với màn náo loạn vừa rồi, hồi lâu sau… không còn ai dám nói thêm lời thừa thãi nào nữa.
Trương Dương nhíu mày, thực sự hắn không hiểu vì sao Cao Kỳ lại muốn tới một chỗ như thế này để xem phim cấp ba?... Nhưng mà hắn cũng không muốn nói nhảm, chính hắn đã bằng lòng với cô rồi, đương nhiên sẽ chiều theo mọi ý muốn của cô.
Không ngờ được, còn xem chưa được hai phút thì Trương Dương đã như không còn có thể nói thêm được điều gì nữa… Trời đất, cái này mà cũng gọi là “Bể dục cuồng tình”, “Nhục bồ đoàn”, hay “Kim Bình Mai” hay sao? Chưa tính đến chuyện chất lượng hình ảnh kém vô cùng, cái nội dung thể loại phim thế này rõ ràng là treo đầu dê bán thịt chó mà.
- Này này, khốn kiếp, dám lừa tiền của gái già này sao? Còn nói là phim cấp ba à, cái phim trời ơi đất hỡi này rõ ràng là phim văn nghệ mà.
Trương Dương còn chưa có mở miệng ra nói thì Cao Kỳ bên cạnh đã đứng lên mà lớn tiếng hét.
Trương Dương nghe cô nói vậy, vội vàng cúi thấp đầu, một hồi không nói gì, giả bộ “tôi không có biết cô này nhé!”
Tiếng nói Cao Kỳ còn chưa dứt hết thì chiếc mành che ngoài cửa đã được vén lên, cái vị đại thẩm bán vé lúc trước mang theo cái ống liền tiến vào trong phòng.
- Con bê, con nghé nào không muốn sống nữa thế hả?
- Hà hà, chạy thôi, Dương tử!
Cao Kỳ thè lưỡi, lôi kéo lấy tay Trương Dương lập tức đứng lên, nhanh như chớp chạy ra đến cửa, thừa dịp đại thẩm kia còn chưa chú ý tới hai người, cô đưa chân đá một cái rồi bỏ chạy tiếp.
- Này này này, vậy còn hai mươi lăm tệ thì sao…
Cao Kỳ này thể hiện rõ là muốn tới đây quấy rối mà.
- Đừng hòng chạy thoát, đứng lại… Vương bát cao tử kia…
Đại thẩm nọ không chịu bỏ qua mà cố sức đuổi theo, đến lúc này đổi lại thành Trương Dương nắm lấy tay Cao Kỳ, hai người không dám dừng lại vì bất cứ điều gì, cắm đầu chạy một mạch.
Chạy ra khỏi cái hẻm nhỏ, cũng chạy một đoạn thời gian trên con đường Tình duyên vòng quanh khu trường học thì hai người mới phát hiện phía sau đã không còn thấy bóng dáng đại thẩm kia đuổi theo nữa.
- Ha ha ha!
Thấy thế, Cao Kỳ không những không có nửa phần lo sợ hay ý tứ phẫn nộ gì mà ngược lại là cười ha ha, cười đến nỗi không kịp hít thở, rồi sau đó hết hơi mà trực tiếp ngồi xổm xuống.
- Dương tử, rất vui chứ hả?
Trương Dương không hiểu làm sao mà chỉ nhìn cô một cái, cô nàng này không phải là điên rồi chứ…
Có điều là hắn lơ đãng mà ngắm một cái lại vừa vặn gặp cô đang ngồi chồm hỗm trên mặt đất, hai chân cô lúc này có phần hơi mở ra dưới ánh sáng đèn đường rọi thẳng vào, bên dưới cô rõ ràng thực sự là không có mặc gì, cái này… Không phải là cô quá phóng khoáng đấy chứ? May mà không có bị người khác nhìn thấy.
Trương Dương nhìn nhìn bốn bề xung quanh lúc này vắng lặng như tờ, nếu cô hiện tại không đưa cho hắn cái giải thích rõ ràng thì đừng trách cây gậy của hắn sẵn sàng hầu hạ ngay tại chỗ.