- Lão Đinh này, ông cảm thấy sự việc này thật sự là giống như Đỗ lão gia nói hay sao?
Hồng cục trưởng sau khi nhìn hắn một cái, mới hỏi ngược lại thay cho câu trả lời.
- Đương nhiên là không có khả năng như vậy. Nếu đúng theo như lời ông ấy nói rằng cảnh sát địa phương Mai Ninh cho dù là muốn bao che cho Trương Dương cũng không đến nỗi trắng trợn đến mức như vậy. Nhưng mà điều kỳ quái chính là, cho dù có là như thế đi nữa, chúng ta cũng đã hạ xuống lệnh cho cấp dưới, như thế nào cục công an thành phố Mai Ninh lại nhanh chóng từ chối như vậy? Đấy là còn chưa nói đến phía bên Viện kiểm sát Mai Ninh nữa, cơ quan chúng ta với phía họ không phải là đơn vị chủ quản thì dù vậy cũng không đến mức từ chối ngay lập tức như vậy chứ?
- Ha ha, là tôi bảo bọn họ nhanh chóng từ chối đấy.
Hồng cục trưởng đan hai tay vào nhau đặt ở trên mặt bàn, thản nhiên mà cười nói.
- Lão Hồng, không phải đây là trò của ông đấy chứ?
Đinh phó cục trưởng kỳ quái hỏi han.
- Lão Đinh à, chuyện này rõ ràng là Đỗ lão gia tử cả giận mất khôn, công tư bất phân minh. Cháu trai ông ấy đích thực đã bị hại chết, ông nói xem ông ấy có thể không cuống cuồng lên hay sao? Chắc chắn là ngay lập tức muốn đem hung thủ ra trước công lý để trừng trị, hiện tại lại nghe nói người có liên quan lớn nhất là Trương Dương lại được thả ra cho nên ông ấy xác định chắc chắn là cảnh sát địa phương Mai Ninh cố tình bao che cho hắn làm bậy. Và lúc này mới tìm đến đám người chúng ta đây.
Hồng cục trưởng thở dài nói tiếp.
- Nhưng mà chỗ chúng ta về nguyên tắc mà nói những mối nhân tình này đáng ra không nên can dự. Dù sao Đỗ lão gia tử cũng coi như đã lãnh đạo chúng ta mười mấy năm nay, cho nên tôi mới đồng ý phê duyệt gửi công văn đi, chỉ đạo cho cảnh sát Mai Ninh bắt người rồi âm thầm phía sau định gọi điện thoại cho bọn họ là không cần để ý tới công văn đã được gửi đến đó, bảo bọn họ cứ theo trình tự mà làm việc. Về chuyện này, danh dự chúng ta có thể gạt qua một bên, nhưng nguyên tắc đã định không thể gạt đi được.
- Thì ra là vậy!
Đinh phó cục trưởng nghe vậy chỉ có thể lắc đầu cười, nhưng ngay sau đó sắc mặt lại có chút sầu khổ mà nói.
- Nhưng mà ông thấy sao, Đỗ lão gia tử có thể dễ dàng bị chúng ta lừa đến như vậy sao?
- Cũng không thể nói là chúng ta lừa ông ấy, việc thành lập ra tổ chuyên án điều tra lại vụ án là thực. Tôi cũng muốn đem sự tình đã xảy ra điều tra rõ ngọn ngành, chúng ta là người thi hành công lý không thể thiên vị bất luận là bên nào cả, và chắc chắn là không thể để bất kỳ một người tốt nào phải chịu oan uổng, cũng không thể buông tha bất kỳ một kẻ xấu xa nào.
- Nếu đã như vậy thì ông cần chi cái bộ dạng mày chau mặt ủ như thế nữa?
Đinh phó cục trưởng không giải thích được mà hỏi han.
- Tôi là sợ «thần tiên đánh nhau» hại chết ruồi muỗi bên cạnh đấy.
Hồng cục trưởng thản nhiên mà nói lại với hắn...
--------
Thái gia. Thái Vũ ngay sau khi trở lại Bắc Kinh không ngừng nghỉ mà lập tức chạy tới thư phòng của ông nội hắn. Vừa vào phòng đã phát hiện trong đó còn có cả cha hắn là Thái Hưng Đằng, bác trai hắn là Thái Hưng Long đều có mặt ở đây. Ước chừng là do mới qua khỏi cơn bạo bệnh cho nên sắc mặt ông nội của hắn Thái Vĩnh nhìn không được tốt cho lắm.
Cả đám người ngồi trong phòng sau khi nhìn Thái Vũ đến, nhất là đại bá của hắn là Thái Hưng Long trên mặt rõ ràng lộ ra vẻ không vui vẻ gì.
- Vũ nhi, chuyện xảy ra ở Mai Ninh là do cháu làm đúng không?
Thái Vĩnh nhìn thấy hắn đến, trực tiếp mở miệng hỏi.
Thái Vũ nhìn nhìn cha hắn, sắc mặt ông ta lúc này có chút khó coi thấy rõ, chắc chắn là vừa mới bị quở mắng một trận.
- Không sai!
Thái Vũ thản nhiên mà đáp.
- Thái Vũ, cháu cũng thật to gan, lại có thể xui khiến người ta đi xe tông chết Đỗ Ngọc Hằng.
Thái Hưng Long nghe vậy, lập tức vỗ mạnh tay xuống cái bàn ngay trước mặt, nổi giận nói thêm.
- Thái gia chúng ta như thế nào lại có cái loại con cháu coi trời bằng vung, ngang ngược như thế này đây?
- Bác cả, bác nói lời này có phần không đúng rồi.
Thái Vũ liếc mắt ngắm đại bá của hắn một cái, vẫn thản nhiên mà nói lại.
- Sao lại có chuyện Đỗ Ngọc Hằng là do chính cháu sai người đi mưu hại được chứ?
- Cháu còn nói là không hay sao, không đúng sự thật à? Tần Thuấn như thế nào lại vô duyên vô cớ chạy ra nước ngoài mà trốn? Cháu đừng có tưởng rằng bác không biết chuyện gì, Tần Thuấn chính là người lần này đi theo cháu đến Mai Ninh làm chuyện, kỹ thuật lái xe của hắn cũng rất khá. Hơn nữa bác cũng đã điều tra được rằng tại Mai Ninh hắn đã ủy thác cho vài người thuê ba chiếc Toyota màu đen…
- Không sai, nếu bác cả đã biết như vậy thì cháu đây cũng không có gì để giấu.
Thái Vũ nhìn khắp lượt mọi người trong phòng, mỉm cười, chậm rãi nói rằng.
- Cháu làm như vậy, mục đích rất đơn giản! Thứ nhất, hiện nay Đỗ gia với Kiều gia “dẫu lìa ngõ ý còn vương tơ lòng”, mà lần này cháu độc tôn Đỗ Ngọc Hằng của họ chết, người nhà Đỗ gia nhất định sẽ truy xét trên đầu Trương Dương, khẳng định là muốn Trương Dương đền mạng cho con cháu họ. Người Đỗ gia thì muốn mạng của hắn, còn người Kiều gia ngược lại lại muốn bảo vệ hắn đến cùng, bởi vậy hai nhà Kiều - Đỗ tất sẽ nước lửa bất dung, từ nay về sau nhất định chỉ có cách đi theo Thái gia chúng ta mà thôi.
- Hà hà, nghe có hay không. Cha à, anh cả, vẫn là Vũ nhi chúng ta lợi hại mà, thông minh lắm, không hổ danh là con trai Thái Hưng Đằng!
Thái Hưng Đằng vừa nghe, trong miệng nhạc khai liễu hoa, giơ giơ ngón tay cái của hắn lên hướng về phía đứa con trai Thái Vũ mà liên tục khen ngợi.
- Con trai giỏi, điều thứ nhất đã là như vậy, vậy thì điều thứ hai thì là vì lý do gì đây?
- Lý do thứ hai chính là lần này cháu đi tới Mai Ninh, lợi dụng tài chính của Đỗ gia muốn thao túng tập đoàn Dịch Mậu tiến tới thu mua lại Dịch Mậu, coi như là phát pháo cảnh báo đầu tiên của Thái gia tiến bước vào đầu tư tại Mai Ninh…
- Chờ một chút, thu mua lại Dịch Mậu? Tập đoàn Dịch Mậu này hiện đang kinh doanh cái gì?
Thái Hưng Long kỳ quái mà nhìn Thái Vũ một cái.
- Tập đoàn Dịch Mậu này chủ yếu kinh doanh chính là sản phẩm thông tin điện tử, nếu so sánh với bộ phận sản xuất công nghiệp của chúng ta mà nói thì có mối liên hệ mật thiết.
Thái Vĩnh ở một bên tiếp lời nói.
- Chuyện này đã có người thông báo qua cho ta. Đương nhiên, mục đích chủ yếu là thu mua Dịch Mậu, nhưng thực ra là vì đem Đỗ gia bộ phận tài chính hấp thu đến chúng ta nơi này, cứ như vậy, Đỗ gia nhất định phải cùng chúng ta kết thành không thể phân cách một cái chỉnh thể, chẳng qua, chuyện này nếu mà làm bừa, chúng ta sợ ảnh hưởng đến con, cho nên không nói với con.
- Đúng vậy, bác cả. Mục đích chủ yếu của cháu chính là để lượng lớn tiền mặt của Đỗ gia chảy vào trong túi chúng ta. Chỉ có điều việc tay trái bán ra tay phải mua vào để thao túng Dịch Mậu này nếu bị đưa ra ánh sáng thì danh dự của chúng ta nhất định sẽ bị ảnh hưởng. Vốn là cháu cũng không dự đoán được là có người sẽ điều tra được, chỉ là tự nhiên lại có người của Kiều gia nhúng tay vào, hơn nữa trực tiếp sử dụng thủ đoạn tấn công thu mua lại quỹ Hâm Kim của chúng ta.
Thái Vũ mặt lộ vẻ vẻ xấu hổ bộ dáng, tiếp tục nói rằng.
- Điều này chứng minh một điều là chuyện tay trái bán ra tay phải mua vào để thao túng Dịch Mậu của chúng ta đã bị Kiều gia biết đến. Điệt nhi không còn cách nào, người nắm giữ toàn bộ chuyện này chỉ có Đỗ Ngọc Hằng, cho nên người này phải biến mất.
- Quỹ Hâm Kim đã bị Kiều gia mua lại? Xảy ra chuyện gì rồi?
Thái Hưng Long vẻ mặt lập tức biến dạng sang kinh ngạc mà nói.
- Người cầm lái của Hâm Kim không phải là Phạm Hàng Dài hay sao?
- Phạm Hàng Dài đã bỏ trốn…
Sau đó, Thái Vũ đem toàn bộ sự việc giải thích qua cho mọi người trong phòng nghe.
- Các ngươi quả thực đã bị “gậy ông đập lưng ông” rồi.
Vừa nghe xong câu chuyện của Thái Vũ nói, trên mặt Thái Hưng Long không lộ ra được chút điểm đồng tình nào, ngược lại lại có chút ý tứ không tin tưởng được.
- Trước mắt, Kiều gia xem như đã chính diện tuyên chiến cùng chúng ta.
Thái Vĩnh liếc mắt nhìn người con trai cả của ông một cái, trong lòng cũng không biết là làm sao, như thế nào lại có thể sinh ra một người con trai cổ hủ đến như vậy.
- Con dầu gì cũng là người thừa kế Thái gia trong tương lai, chẳng lẽ không biết sử dụng chiêu mánh chút điểm hay sao?
- Cha à, nếu là chúng ta đường đường chính chính mà đi thì Thái Hưng Long con không có lời nào để nói cả. Nhưng mà hiện tại, chúng ta lại làm thủ thuật như thế này, xin thứ lỗi cho con, con làm không được. Con còn có rất nhiều chuyện phải làm, nếu không có chuyện gì khẩn cấp cần tới thì các người đừng có làm phiền tới con.
Hắn nói xong, liền trực tiếp cáo lỗi một tiếng rồi bỏ đi ra khỏi phòng.