- A ha ha. Xem cô còn kiêu ngạo được nữa hay không?
Đỗ Ngọc Hằng trên mặt đất chứng kiến cảnh tượng như vậy, quên hết đau đớn bật người đứng lên từ mặt đất.
- Đem cô ta vào trên xe của tôi, lão tử ngay tại chỗ sẽ xử đẹp các cô này.
- Mày là cái đồ súc sinh!
Mỹ nữ cảnh sát kia hai tay bị hai người đàn ông vạm vỡ giữ chặt không cách nào cử động được, cô chỉ có thể trợn đôi mắt đẹp lên rồi gắt gao mà nhìn chằm chằm Đỗ Ngọc Hằng.
- Mày dám đánh lén cảnh sát?
- Đánh lén cảnh sát thôi ư? Lão tử hôm nay chẳng những muốn đáng lén cô em cảnh sát xinh đẹp như cô, mà còn muốn hiếp chết cô kia.
Đỗ Ngọc Hằng cười ha ha một trận, ra hiệu cho hai tên đàn ông vạm vỡ đang xách tay Tề Tiểu Tiểu ép sát cô vào phía sau chiếc xe Z4, một mặt hắn vươn tay kéo khóa lưng quần hắn đang mặc.
- Các người đông người hiếp yếu như vậy có hứng thú sao?
Đỗ Ngọc Hằng vừa duỗi tay hướng đến bộ ngực cao ngất của mỹ nữ cảnh sát, thì Dương Phi trước giờ vẫn ngồi yên trên xe không hé môi liền mở cửa xe, bước xuống từ chỗ ngồi trên chiếc Z4.
Cô vừa cất bước, lập tức mấy tên đàn ông to cao vạm vỡ kia dán ánh mắt chăm chú nhìn vào mọi điểm trên người cô, quá đẹp!
Núi non cao ngất trong mây, chiếc eo thon nhỏ mảnh khảnh, kiều đồn rất tròn trịa, hơn nữa là khuôn mặt tuyệt mỹ không có bất kỳ tỳ vết nào, và còn có cả cặp đùi tuyết trắng đẹp chói mắt lấp ló phía dưới chiếc sườn xám cô mặc.
Hầu như tất cả bọn chúng đều đồng thời nuốt một hơi nước miếng thèm thuồng.
Đỗ Ngọc Hằng dừng tay, nhìn cô một cái, không biết như thế nào tự dưng trong lòng hắn xuất hiện một cảm giác xấu hổ, tay còn đang ôm hạ bộ nhưng lại có chút không muốn hạ thủ. Để hắn phải làm với mỹ nữ gốm sứ trước mắt Dương Phi này, hắn thật sự có chút làm không được.
- Đem cô ta đi chuẩn bị.
Nhưng rồi hắn nghĩ lại mới vừa rồi bị cái cô nàng mỹ nữ cảnh sát này đạp trúng một phát thì lửa trong lòng lại bùng dậy. Hôm nay nhất định hắn phải cho cô ta biết mùi đời!
Mấy tên thủ hạ của hắn nghe thấy vậy hết thảy đều vui vẻ, đây chính là rõ ràng tạo cơ hội tốt cho chúng chấm mút mà. Cái cô đại mỹ nữ đang mặc sườn xám kia nhìn cũng chẳng khác nào phơi ra làn da thịt lóng lánh khiến cho bọn chúng đã sớm ngứa ngáy lợn lòng rồi, đợi lát nữa chắc chắn phải trực tiếp mà sờ soạng cho bõ.
Nhưng vừa mới định động thủ…
Đột nhiên trên làn đường xe chạy đối diện truyền đến một tiếng phanh xe ô tô thắng gấp sắc nhọn, ngay sau đó là thanh âm khó nghe của tiếng lốp xe cọ sát xuống lòng đường.
Bọn họ liền phát hiện thấy một chiếc xe màu đen phía bên đường không khác gì một con mãnh thú, hung hăng hướng thẳng phía bọn họ lao tới.
Mấy người chủ tớ còn chưa kịp có phản ứng gì, thì một tiếng vang thật lớn đột nhiên vang lên. Chiếc xe màu đen kia vừa vặn đối đầu trực tiếp vào trên đầu chiếc xe Toyota màu đen của Đỗ Ngọc Hằng.
- Rầm!
- Uỳnh!
Chiếc xe Toyota màu đen nhanh chóng bị nát vụn một bên, cũng bị chiếc xe hổ báo kia đâm đẩy về phía sau một đoạn khá xa, mang theo không ít gió xoáy cuốn theo tro bụi mù mịt khiến Đỗ Ngọc Hằng trong nháy mắt phải nhắm tịt hai mắt lại.
Cửa xe mở ra, chủ tớ bọn họ còn chưa kịp nhìn xem người đến là ai, chỉ biết là một người đàn ông trẻ tuổi trên người khoác chiếc áo gió màu xanh lục đang thẳng bước tiến về trước mặt bọn chúng.
Đỗ Ngọc Hằng tay vẫn còn đang đặt ở trên khóa quần của hắn chưa kịp làm gì, tay cũng chưa có dời ra được thì đã phát hiện thân mình hắn lập tức mất đi sự tự khống chế. Người vừa đến đang thẳng tay xách lỗ tai của Đỗ Ngọc Hằng hắn, giống như là xách đầu heo vậy, kéo hắn đi qua một bên rồi ngay sau đó đá một cước vào phía sau đầu gối Đỗ Ngọc Hằng, khiến hắn phải quỳ gối trên mặt đất.
- Mấy người kia cũng yên tĩnh một chút đi.
Một thanh âm thản nhiên truyền tới, thanh âm tuy không lớn nhưng lại có đầy uy lực bởi vì đi kèm với tiếng kêu thảm thiết như mổ heo của Đỗ Ngọc Hằng.
- Hả… Trương Dương!!!
Cái lỗ tai Đỗ Ngọc Hằng đau đớn vô cùng, hắn cố gắng nhìn, phải nhìn cho kỳ được người vừa đến là ai. Sau khi nhận biết được hắn suýt chút nữa tiểu ra quần, quên luôn bảo bối đang đau đớn dưới quần, cũng quên cả chuyện người lớn với mỹ nữ cảnh sát mới rồi, lúc này hai chân hắn không còn trụ nổi mà mềm uột ra.
Đoạn thời gian trước sau khi nhìn thấy năm tên sát thủ Bát Hắc Đào bị Trương Dương đánh đến nỗi không còn nhân dạng gì, Đỗ Ngọc Hằng dù chỉ là nhìn ảnh chụp Trương Dương cũng chẳng khác nào là nhìn thấy ma cả, càng miễn bàn đến chuyện nhìn hay trực tiếp đụng đến bản thân Trương Dương hắn. Nếu hắn biết là Trương Dương sẽ xuất hiện thì đánh chết hắn cũng không dám lộ diện làm liều thế này.
- Được lắm, may mà ngươi còn có biết đến ta.
Trương Dương kéo mạnh cái lỗ tai của hắn, đem khuôn mặt hắn nhìn thẳng về phía mình, quạt cho hắn một cái bạt tai rồi nói rằng.
- Trương Dương… A, không, anh Dương, tôi sai rồi. Tôi không nên có mặt ở chỗ này.
Đỗ Ngọc Hằng rất mực suy sụp, tên Trương Dương này như thế nào lại có thể xuất hiện tại đây được chứ? Chính hắn rõ ràng đã rất cẩn thận tính toán, hơn nữa vừa rồi cũng không để cho Dương Phi có cơ hội gọi điện thoại cho hắn cơ mà.
- Không nên có mặt ở chỗ này!
- …A!!!
- Vậy không phải là ngươi còn xuất hiện hay sao?
- …A!!!
Rất nhanh, trong nháy mắt Đỗ Ngọc Hằng lại tiếp nhận thêm hai cái bạt tai nhớ đời. Không những khuôn mặt anh tuấn của hắn sưng vù lên mà cả người cũng ù ù như thể hút nhầm thuốc lắc vậy.
Hắn cắn chặt hàm răng đến nỗi nghe rõ tiếng ken két, trong lòng hận chết Trương Dương nhưng giờ phút này toàn thân hắn lại bị Trương Dương khống chế, một chút biện pháp cũng không có đường lui. Hơn nữa hắn cùng thừa biết người này thủ đoạn độc ác, vạn nhất mà chọc giận hắn thì khả năng bị hắn giết chết ngay tại chỗ là không thể không có khả năng.
Đang lúc Đỗ Ngọc Hằng còn mải mê suy nghĩ xem nên làm như thế nào để thoát thân thì hai tên đàn ông to cao thủ hạ của hắn mỗi người lấy ra một cái dao găm, một người tóm lấy Dương Phi, một người ghì sát cổ của mỹ nữ cảnh sát, đồng thời hét lớn.
- Mau chóng thả Đỗ thiếu của chúng ta ra, nếu không thì chúng ta sẽ giết chết người phụ nữ của ngươi.
Đỗ Ngọc Hằng vừa thấy, ô kìa, tự nhiên sự tình lại có chuyển biến tốt, ngay lập tức tinh thần tỉnh táo lại.
- Trương Dương, ngươi còn không nhanh chóng thả ta ra. Ta biết ngươi thực sự có tình ý với Dương Phi, nếu mà ngươi dám đụng đến dù chỉ là sợi lông tơ của ta, ta cam đoan khiến cho nữ nhân của ngươi chết không có chỗ chôn.
Trương Dương cau mày, nhìn nhìn Dương Phi, phía đằng sau cái cổ của cô thấp thoáng ánh sáng trắng như băng của con dao găm, nhưng lúc này cô lại không có chút nhăn mày nào chỉ liếc mắt nhìn Trương Dương một cái, thản nhiên mà nói với hắn.
- Cậu mà thả hắn chẳng khác nào ngay cả cơ hội đàm phán với hắn cũng không có.
Trương Dương nghe vậy liền trực tiếp kéo cái cổ Đỗ Ngọc Hằng lật lại phía hắn, rồi đổi tay tóm lấy cổ hắn, chậm rãi xiết chặt.
- Cô ấy nói không sai, như thế này đi, chúng ta sẽ đánh cuộc một keo, xem ai chết trước.
- Ngươi… Đừng… đừng… đừng…
Sắc mặt Đỗ Ngọc Hằng chậm rãi trở nên xanh mét, khí đều có chút thở không được đến đây.
Trương Dương kỳ thật cũng không dám thẳng tay bóp chết Đỗ Ngọc Hằng, nhìn hắn hít thở không nổi đành phải buông lỏng tay ra một chút. Đỗ Ngọc Hằng lúc này không biết đột nhiên lôi được ra khí phách ở đâu, sau khi hít thở được đều đều lập tức lấy giọng rống to. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
- Khốn kiếp, bố mày dù có chết cũng sẽ phải kéo con đàn bà của mày chết cùng. Chó má! Mày đã có thể vì cô ta mà một ngày chạy bộ mười mấy ki-lô-mét đường, đặc biệt vì cô ta mà chuẩn bị từng thỏi sô cô la, cũng vì cô ta mà ngay cả chuyện bị đụng xe chết mà cũng không sợ… Ta không tin là ngươi không có chút nào lo lắng cho cô ta.
- Bức tử, cho nữ nhân của hắn một dao vào mặt…
Đỗ Ngọc Hằng gần như tê tâm liệt phế mà quát lớn lên.
- Hắc, được!
Cái tên tráng hán hiện cầm dao kề trên cổ Dương Phi lập tức dời mũi dao kề sát mặt cô.
- Khốn kiếp, chậm đã.
Trương Dương nháy mắt mềm lòng, chó má thật, nếu trên gương mặt tuyệt mỹ của Dương Phi bị rạch một vết thì đúng là hậu quả hắn không dám tưởng tượng.
- Hà hà, khốn kiếp. Mày còn làm càn nữa không?!
Phía dưới, Đỗ Ngọc Hằng dường như không có chút ý thức nào rằng cái mạng nhỏ của hắn còn đang nằm trong tay Trương Dương, điên cuồng mà cười nói.
- Chó mà, còn làm trò gì nữa, mau chóng thả bố mày ra.
- Ngươi thả cô ấy ra trước!
- Chó má, mày nằm mơ đi! Tao đếm đến ba, nếu mày còn không định buông tay, tao nhất định sai người vẽ hoa lên khuôn mặt của cô ta…
Bên kia, Dương Phi nhíu mày, Trương Dương nhìn cổ cô như lệch đi tựa hồ như chính cô muốn chủ động kề khuôn mặt mình vào lưỡi dao trước mặt.
Hắn nhất thời quýnh lên, mở miệng hô lớn.
- Được thôi, ta nhận thua!
Nói rồi Trương Dương lập tức buông Đỗ Ngọc Hằng ra, đẩy hắn về phía trước.
Đỗ Ngọc Hằng vừa được thả tự do, trong lòng khỏi phải nói cũng thấy là vui vẻ lắm, lập tức vươn tay với lấy một con dao găm khác trong tay một tên tráng hán thủ hạ, thẳng hướng Trương Dương mà đi tới...