Đế Quốc Mỹ Nữ

Chương 20: Đánh nhau cũng được điểm cộng




Nhưng giờ phút này, Chu Vĩ nhìn thấy Trương Dương toàn thây mà đứng ở đó, lại khôi phục thần khí, vài cái tránh thoát lôi kéo của Hứa Đan Lộ, chạy đến trước mặt Trương Dương, vươn tay vỗ vỗ bả vai Trương Dương, nhìn chung quanh:

- Huynh đệ, ta đến đây, đám lưu manh đâu, chúng nó đâu, cái bọn không ra gì dám khi dễ huynh đệ của ta. . .

- Ặc, tay cậu rửa sạch chưa?

Trương Dương dở khóc dở cười mà nhìn nhìn hắn, lại nhìn nhìn Hứa Đan Lộ vẻ mặt khẩn trương, hiển nhiên Hứa Đan Lộ đang lo lắng thật, mà người này là giả, nhưng vô luận như thế nào, hắn có thể tới đây, cũng để cho hắn có chút cảm động.

Bọn lưu manh đi rồi, lại không thể ra khỏi cổng trường, Trương Dương chỉ có thể chạy về ký túc xá, còn chưa tới cửa ký túc xá, liền thấy Bạch Lượng Phong mang theo vài tiểu đệ như đám chó sói, cà lơ phất phơ mà đứng trước cửa nhà ký túc.

Hắn nhìn đến thấy Hứa Đan Lộ và Trương Dương cùng một chỗ, bật người nhảy dựng lên, gào to lao thẳng tới Trương Dương.

- Mẹ mày chứ, cái bô của lão tử ngươi cũng dám nhòm vào, chán sống rồi!

Vừa nói , duỗi chân liền đá đến trên người Trương Dương.

Hắn vừa động thủ, phía sau hắn vài tên tiểu đệ lập tức động thủ theo, căn bản chưa cho Trương Dương cơ hội mở miệng.

Đối phương có bốn năm người, đánh thì khẳng định đánh không lại, cùng với bọn xã hội đen vừa rồi tìm đến bất đồng, hiện tại đây thuộc loại ân oán cá nhân trong trường học, cho nên cho dù Trương Dương bị đánh, trừ phi là cùng lớp hoặc cùng ký túc xá, những người khác trong ký túc cũng sẽ không giúp đỡ.

Chu Vĩ liền rống lớn một câu: Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

- Trương Dương, cậu nhanh chóng chạy đi!

Nhưng Trương Dương không có nghe hắn. Chạy? Có thể chạy đi nơi đâu, trừ phi hắn không nghĩ muốn lấy bằng tốt nghiệp, tránh được lần đầu, cũng tránh không khỏi mười lăm.

Khi Bạch Lượng Phong xông lên, Trương Dương cũng nảy sinh ý nghĩ ác độc, đối phương mặc dù có năm người, hơn nữa nhìn bộ dáng bọn hắn, cũng là cái loại hàng cả ngày gây chuyện thị phi, nhưng Trương Dương đã quyết bất cứ giá nào, hôm nay cho dù bị những người khác đánh chết, hắn cũng phải cho Bạch Lượng Phong một trận.

Một cước của Bạch Lượng Phong rắn chắc đá vào trên người Trương Dương, nhưng hắn cũng không tốt hơn chỗ nào, sau khi Trương Dương đã trúng một cước của hắn, cơ hồ đã dùng hết khí lực vào một quyền nện ở trên gương mặt hắn, đánh đến hai mắt của Bạch Lượng Phong nổi đầy sao.

Sau đó một động tác nhanh như hổ đói vồ mồi, hai tay ôm lấy thắt lưng Bạch Lượng Phong, hung hăng mà ném Bạch Lượng Phong hướng tường vây, để Bạch Lượng Phong dính chết vào tường vây. Sau đó một cái lên đầu gối, đè xuống thắt lưng hắn, đương trường liền nằm úp sấp ở trên mặt đất.

Bạch Lượng Phong đau đến nước mắt đương trường liền đến rơi xuống, mang theo tiếng khóc nức nở hô:

- Chó chết, các ngươi còn không xông vào?

Bốn người bên cạnh kia mới phản ứng lại, cùng lên, nhắm ngay lỗ hổng phía sau lưng khi Trương Dương dừng lại đánh, nhưng lúc này Trương Dương căn bản sẽ không đi quản sự tình phía sau lưng, người khác đánh hắn hai quyền, hắn nhéo tóc Bạch Lượng Phong, cũng là hai quyền.

Bạch Lượng Phong thấp hơn so với hắn rất nhiều, hình thể cũng không chiếm ưu thế, hơn nữa lại để tóc dài, tuy rằng cũng có thể phản kháng, nhưng bị Trương Dương tóm tóc, căn bản không có chiến lực, bị Trương Dương áp chế đến là khổ.

Sau đó một màn quỷ dị liền xuất hiện, bốn người Bạch Lượng Phong mang đến sống chết đánh Trương Dương, Trương Dương lại không có nửa điểm phản kháng, hắn chỉ đè nặng Bạch Lượng Phong mà đánh.

- Trời ạ, các ngươi. . . các ngươi sao không đánh nó tàn phế đi . . .

Bạch Lượng Phong chịu không nổi, lúc này hắn đã bị Trương Dương đánh đến nỗi cơ hồ không thể phản công, gương mặt, gần như cái bánh mỳ, chỉ sợ ngay cả cha mẹ đều không nhận ra, tới chỗ này bảo là đánh người, thuần túy chính là tự đến để bị đánh.

Nhưng hắn vừa rống, đích xác nhắc nhở bốn người sau lưng Trương Dương, có người liền đi nhặt tảng đá trên mặt đất.

Trương Dương rất rõ ràng, đám ăn chơi trác táng này đánh đỏ mắt, thật đúng là dám đập. Hắn hiện tại bị thương tuyệt đối sẽ không nhẹ hơn Bạch Lượng Phong. Nếu đối phương dùng tảng đá, vậy hậu quả liền khó có thể đoán trước, nhưng hắn hiện tại rất rõ ràng, chỉ cần mình buông lỏng tay ra, sẽ nhận đả kích mãnh liệt hơn.

- Này, tao cho mày hết kiêu ngạo!

Một tên béo bê tảng đá, hướng phía đầu Trương Dương mà đập.

Thời gian này, Chu Vĩ vẫn luôn đứng nhìn đi lại đây, một hòn đá bay, gạt ngã người nọ, sau đó hai tay giơ ra:

- Mẹ mày, liều mạng với mày, khi dễ người ta như vậy.

Chu Vĩ đánh nhau không có nửa điểm kết cấu, nhưng tên mập mạp này bị hắn làm trò, cũng bị biến thành bụi đầu bụi mặt, vừa nhìn thấy là Chu Vĩ ra tay, sắc mặt liền đen lại, lại thấy Chu Vĩ chỉ là động tác võ thuật đẹp, so với Trương Dương dễ đánh hơn nhiều.

Mắt thấy Chu Vĩ cũng bị thiệt, cửa ký túc lại rầm rộ chạy đến một đám người.

- Dừng tay!

Một giọng nữ âm không cao, lại có đầy đủ uy lực.

Thanh âm kia Trương Dương cũng quen thuộc, nữ nhân xinh đẹp nhất Mai Đại, Dương Phi, ba tên đang ở trên người Trương Dương nghe được thanh âm liền ngừng tay, một tay mập mạp bị Chu Vĩ đánh cũng ngừng, chỉ có Trương Dương, đè nặng Bạch Lượng Phong, thùng thùng lại đập thêm hai quyền, lại vô cùng chuẩn.

Hắn vừa động thủ, phần eo rất nhanh cũng bị đạp hai cái, hai cái này có thể độc ác sánh bằng nắm tay của bốn người vừa rồi, hắn lúc ấy đã cảm thấy xương sườn giống như bị chặt đứt.

- Thằng khốn, đã bảo mày dừng tay, còn dám động thủ.

Một thanh niên mặc đồ kẻ ca rô tóc húi cua, đứng ở bên cạnh hắn, chân còn đang đá hắn, tay thì chỉ đến mũi hắn, thanh âm không câu nệ mà mắng.

Thực hiển nhiên, Trương Dương quay đầu, nhìn nhìn, người hạ chân đánh hắn, hóa ra là phụ đạo viên của khoa Bạch Cương, người kia nghe nói từng luyện võ chuyên nghiệp.

Trương Dương nhếch môi, lúc này hàm răng tuyết trắng đã sớm đầy máu loãng, vừa há miệng, toàn bộ nhìn thật thảm. Nhưng ánh mắt hắn cũng rất quật cường, hơn nữa trên mặt còn mang theo nét tươi cười, giống như đang hưởng thụ quá trình vừa rồi.

Đương nhiên, đây là có nguyên nhân, ngoài việc vừa rồi đã giải mối hận trong lòng khi đánh Bạch Lượng Phong đau thấy mẹ, hệ thống Nữ Oa còn thưởng cho hắn hai điểm tích phân.

- Hành hung người ác, hệ thống thưởng cho tích phân hai điểm, hiện tại tổng tích phân là nợ bốn mươi lăm điểm, danh hiệu là tiện nhân tội ác chồng chất, xin tiện nhân tiếp tục cố lên.

Tuy rằng chỉ có hai điểm, nhưng Trương Dương cũng thực sảng khoái, thích thú trôi qua, nhìn chằm chằm Bạch Cương, cười lạnh:

- Chim sáo đá, anh đừng tỏ ra oai, sớm muộn gì một ngày, tôi cho anh cùng người này thảm như nhau!

- Thằng khốn!

Bạch Cương phát điên, thằng nhãi này dám kêu lên biệt hiệu mà hắn bình thường ghét nhất. Nếu không phải bên cạnh có Dương Phi, hắn nhất định là đá thêm mấy đá cho Trương Dương thành tàn phế.

- Thôi đi, tất cả đừng nói nữa.

Dương Phi cau mày nhìn nhìn Trương Dương, lại nhìn nhìn Bạch Lượng Phong, quét Bạch Cương liếc mắt một cái, nói rằng:

- Đều thành như vậy rồi, anh còn không nhanh chóng đưa người đến phòng cứu thương?

Kết quả kiểm tra, Trương Dương chỉ bị vết thương nhẹ, hơn nữa ở mặt ngoài cũng nhìn không ra vấn đề gì.

Trương Dương tin Bạch Lượng Phong hiển nhiên đau hơn một ít, bởi vì khi Trương Dương đánh hắn, tận lực hướng trên mặt hắn mà đánh, hiện tại khuôn mặt anh chàng đẹp trai nhà giàu nhất định là ngay cả cha của hắn mẹ đều không nhận ra.

Nhưng lưng Trương Dương cũng bị người ta đánh đến đau thấu tận xương, xương sườn không gãy, nhưng cùng với bị gãy cũng không sai biệt lắm, ít nhất yêu cầu nằm viện quan sát vài ngày.

Nhưng đau bên ngoài đối với Trương Dương mà nói cũng không đáng sợ, hắn để ý chính là, trường học sẽ xử phạt như thế nào.

Hắn đã phải cõng một cái thông báo phê bình trước toàn trường, nếu lại bị cái cảnh cáo gì đó, muốn tốt nghiệp thật đúng là huyền hoặc.