Đế Quốc Mỹ Nữ

Chương 196: Đại mỹ nhân phát điên




Trong phòng, Dương Phi nhìn nhìn Trương Dương, Trương Dương hướng cô gật gật đầu, ý bảo cô cứ tiếp tục.

- Tiếp tuc?

Vẻ mặt cô tức giận, không còn chút máu mà liếc mắt Trương Dương một cái, nhịn không được, thấp giọng nói:

- Cậu! Sao cậu không tự mình rên rỉ đi? Sao để tôi phải rên?

- Cô giáo, tôi mà gọi thì tựa như gà trống gáy, thế thì làm sao mà thu hút nổi?

Dương Phi nghe vậy, liếc mắt nhìn hắn đầy căm hận, nhịn không được quơ quơ nắm tay lên không trung nhưng cũng chỉ có thể là đành cố gắng mà chịu đựng, sau đó tiếp tục nhẹ giọng rên rỉ:

- Đừng… đừng mà…

- Cô giáo, rên như vậy có phần đơn giản quá!

Trương Dương không biết lấy cẩu đảm (mật chó) ở đâu ra mà vô ý thức thốt ra một câu, có lẽ nguyên do là ngày thường đã trải nghiệm không ít tiếng rên la của các cô cho nên quen nếp thành thói quen!

- Vậy muốn thế nào đây?

Dương Phi không có nghĩ nhiều liền hỏi lại ngay. Lúc này cô chắc chắn phía ngoài cửa là hai tên sát thủ, bọn họ rõ ràng đang cố gắng mở khóa cửa và nếu Trương Dương không đối phó được với bọn họ, vậy phải làm như thế nào đây?

Cô là một người rất lạnh lùng, nhưng vào giây phút này, cùng một chỗ với Trương Dương giả làm chuyện ấy ấy, bên ngoài lại có hai tên sát thủ chực chờ xông vào, cũng là đủ để có thể khiến cho trong lòng cô trở nên vô cùng phức tạp.

- Đừng,… đừng ngừng lại… nhanh lên, nhanh nữa lên! Tôi ra… như vậy đấy.

- Cậu đi chết đi.

Dương Phi phát điên, cô đương nhiên không phải là con ngốc, cái kiểu này rõ ràng là phải hoạt động đạt tới cao trào lắm mới phát ra được. Tuy rằng, cô chưa từng nói lời yêu ai, đối với chuyện ấy của nam nữ cũng không có kinh nghiệm gì nhưng không có nghĩa là nàng không có một chút tìm tòi học hỏi nào về mấy cái thứ này, mỹ nữ lạnh lùng như cô đối với cái loại văn hóa phẩm đen này cũng cảm thấy có một chút thích thú, mà thực ra trong máy tính của cô cũng có lưu một bộ.

Có điều là vào giờ phút này, hai con mắt cô đã chứa đầy lửa giận, tuy trước mắt không dám nói cũng không dám nổi giận ngay tại trận với Trương Dương nhưng cô lập luôn lời thề, chỉ cần tránh qua kiếp này, nhất định cho tiểu tử này một trận ra hồn ra vía xem còn lớn mật đến độ nào. Tiểu tử thối, cậu dám để đại mỹ nữ tôi đây phải làm cái chuyện thế này thì làm sao mà chịu nổi được?

Nhưng cô cũng không biết sao lại có thể dễ dàng mà rên lớn lên:

- Đừng… nhanh lên một chút… a… a…

Thanh âm tiếng rên của cô có chút xấu hổ, buồn bực mà lại giống như kiềm chế không nổi khiến cho Trương Dương miệng khô, lưỡi khô một hồi. Thanh âm này quả thực quá đỗi mê người!

May mà bây giờ Trương Dương đã không còn tứ chi tiếp xúc thân mật với cơ thể cô như vừa rồi, chứ nếu không thì hẳn là hiện tại chắc chắn hắn không thể nhịn được.

Cửa ngoài phát ra một tiếng cạch nhẹ dường như đã được mở ra. Trương Dương nhìn khắp phòng cũng chỉ có một bình hoa là có thể dùng liền vươn tay lén lút lấy lại.

Sau đó hắn dùng ánh mắt ra hiệu với cô, tay chân thật nhẹ nhàng mà đứng lên từ từ rời khỏi ghế sô pha, giả bộ đang làm tư thế đứng.

Bày trò xong, hắn lại ra hiệu là không có vấn đề gì, hắn lần lần ra phía sau cửa, lẳng lặng chờ, cửa mở trong khoảnh khắc.

Tiếng cạy mở cửa cộp một cái rất nhẹ, nghe bên trong âm thanh hành động mỗi lúc một lớn hai sát thủ ngoài cửa đưa mắt liếc nhau một cái, đồng thời giơ lên bốn khẩu súng, phía trên hai khẩu, phía dưới hai khẩu.

- Cá trong chậu, sau khi đi vào nghìn vạn lần nhớ là không được làm thương tổn đến đứa con gái kia, mày cứ việc đối phó với tên đàn ông còn đứa con gái để phần ta.

Một trong hai tên sát thủ mắt lộ ra tia nhìn thèm muốn không kiềm chế nổi, cô gái bên trong phòng kia quả thực là quá đẹp, chỉ cần tưởng tượng đến cô nàng giờ phút này toàn thân nhất định là lõa lồ hết cả, hắn liền có cảm giác như không thể chờ đợi thêm được nữa.

- Chậm lại đã, sao lại có chuyện cho mày ăn trước, tao nhìn thấy trước thì lên trước mới đúng.

Tên còn lại nghĩ nghĩ, cảm thấy không được, dựa vào cái gì mà thằng kia lại được hưởng trước, thế này là có ý gì đây?

- Vô nghĩa, tất nhiên là tao trước.

Tên kia vừa mới mở miệng nói lần thứ hai liền nhớ đến khuôn mặt tuyệt mỹ kia của Dương Phi, đại meo meo to lớn kia, cặp đùi thon dài nõn nà ấy khiến hắn không khỏi quay cuồng lên.

- Tao là cầm đầu, mày lại không nghe tao?

- Tao, thế nào mày cầm đầu mà lại không mang theo đầu? Cửa khóa này là do tay tao cạy mở, mày tại sao không làm gì.

Tên khác cũng không vừa, quơ quơ thanh ghim trong tay thiếu chút nữa là rống ầm lên.

- Được rồi, được rồi.

Tên cầm đầu trong người một trận tức giận, người còn chưa có diệt được mà đã bắt đầu thương lượng chiến lợi phẩm, thực xúi quẩy, hắn nghĩ nghĩ một hồi bực mình mà nói.

- Như vậy đi, tao lỗ trước còn mày lỗ sau, thế đã được chưa?

- Vậy cũng còn tạm được…

Thanh âm này nói ra có chút khá to cho nên Dương Phi chừng như cũng nghe được. Cô vừa mới nghe hai tên súc sinh kia rõ ràng muốn cưỡng đoạt mình cho nên vẻ mặt tức khắc đỏ bừng, hai mắt lạnh như băng mang theo ánh nhìn căm hận tột cùng.

Rồi sau đó cô duỗi một cánh tay ra, dùng hết lực gắt gao mà bẹo lấy khửu tay của Trương Dương, tuy rằng còn cách cả một lớp áo len nhưng Trương Dương bị bẹo vẫn là đau đến điếng người. Hắn quay người, đem ánh mắt vô tội mà liếc mắt nhìn Dương Phi, thầm nghĩ, người đáng bị như vậy là hai cái tên chó má ngoài cửa chứ, cô bẹo tôi như vậy để làm gì chứ.

Đang lúc nghĩ ngợi thì cửa phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra, đầu tiên là cái súng giảm thanh được luồn vào, ngay sau đó là cánh tay của một trong hai tên.

Nòng súng còn lắp cả giảm thanh? Xem ra, hai tên này quả thật là hạng sát thủ chuyên nghiệp, chứ không thì làm sao có thể trang bị vũ khí giết người chuyên nghiệp đến như thế này.

Sau đó, cửa phòng kẹt một tiếng rồi mở ra, có lẽ là hai tên sát thủ đã không còn kiềm chế nổi. Tên đầu lĩnh thân mình một đống, mới chen vào được nửa người, một bên Trương Dương chờ đợi đã lâu bắt đầu chuyển động mạnh bạo, một bàn tay hắn dùng sức tóm lấy tay cầm súng đi phía trước, một tay còn lại thì xoay cái bình hoa, vẽ một đường vòng lớn rồi trong nháy mắt đập vào chính trên mặt tên sát thủ.

- Á!

Bình hoa rơi xuống, một lần nữa đập vào cánh cửa, sau khi đã vỡ một nửa vì cú đập lên trên gương mặt tên sát thủ, bình hoa dập nát khiến cho toàn thân hắn be bét máu tươi. Nhưng cái này còn chưa thấm gì, súng trên tay hắn từ lúc nào đã nằm gọn trong tay Trương Dương, hắn giờ đây hoàn toàn mất đi khả năng chống cự hay đánh trả.

Rồi trong lúc tên này còn đang sửng sốt một hồi, Trương Dương đã kéo hắn đập mặt một lần nữa vào cánh cửa phòng dày cộp.

- Rầm!

Tên nọ trực tiếp va mặt vào cửa, đầu óc ngay tức khắc choáng váng, còn chưa kịp có bất cứ phản ứng gì thì Trương Dương dùng chân mở rộng cửa lật hắn ngã ngược ngay tại chỗ, sau đó tiến tới, mở chốt an toàn cây súng đang cầm trên tay nhắm thẳng vào đầu hắn.

Hắn ở ngoài không nhìn rõ nhưng cũng có thể đoán biết được, lập tức tiến vào trong phòng.

Tiến vào trong phòng đang định gào lên thì Trương Dương tức thì nhắm ngay chính ngực tên này bắn một phát súng, tên này tròng mắt trừng trừng, đầu lệch đi, sau khi run rẩy vài cái, toàn thân co quắp ở trên mặt đất, yếu dần rồi chết hẳn. Không biết hai người bọn họ hành tung bí ẩn như thế nào, điều này Trương Dương còn chưa biết, nhưng có thể nào hỏi được? Không có khả năng!

Thời gian sự việc phát sinh từ đầu chí cuối cũng chưa đến quá mười giây, nhưng mười giây này làm cho Dương Phi đang trốn ở một bên cũng không nhịn được cảm giác lạnh run người. Cùng lúc cô cảm thấy vui mừng vì Trương Dương thật sự rất khá, giúp cho cả hai thoát kiếp nạn này; thì một mặt còn lại, cô cũng bị cảnh tượng máu me be bét này làm khiếp sợ kinh người.

Giờ đây cả gian phòng loạn lên hết thảy, sô pha, sàn nhà, bàn học trải đều những mảnh nhỏ của bình hoa vỡ và máu tươi. Tuy rằng đèn phòng còn chưa bật lên, nhưng Dương Phi ngửi thấy bao trùm cả phòng là mùi máu tươi nồng nặc, cô nhịn không được há mồm như muốn nôn ra. Cô khẽ xoay người cử động nhẹ một cái thì đột nhiên phát giác ra cái tên sát thủ đã chết, ngã trên mặt đất thế nào mà đầu hắn lại vừa vặn hướng thẳng về phía cô, trợn tròn hai mắt mà nhìn cô trừng trừng với khoảng cách chưa đầy hai mươi phân.

Theo bản năng, cô vô thức hét lên một tiếng, cuộn tròn thân mình lại và vội vàng quay mặt đi chỗ khác. Cái màn khủng bố này làm cho cô thiếu chút nữa bất tỉnh nhân sự, cả người như muốn chết lặng đi.

- Trương Dương!

Hoàn toàn bất lực, cô khóc nức nở, gọi tên người mà cô muốn gặp nhất lúc này. Cô vừa dứt lời, Trương Dương nọ hơi có vẻ mệt mỏi đã xuất hiện ngay trước mặt cô.

- Cô giáo.

Trương Dương vươn tay đỡ lấy Dương Phi, thân thể của cô mềm oặt chắc là do sợ hãi quá giới hạn, giờ phút này cô còn không thể cất tiếng thét chói tai hay là không ngừng nôn mửa, điều này chứng tỏ cô dường như đã lãnh cảm hoàn toàn.

Đổi lại là chính hắn, nếu không phải lần trước hắn đã có kinh nghiệm đối phó với bốn tên sát thủ, hắn cũng sẽ không nhịn được mà nôn mửa ngay tức khắc.

- Bên ngoài có lẽ còn có người khác.

Trương Dương đỡ Dương Phi đứng dậy, sau đó kéo lê xác tên sát thủ trong phòng ra ngoài cửa, hắn không cách nào xác định được, một trong hai tên còn lại đang đứng ở ngoài kia có đến giúp đỡ đồng bọn hay không.

- Chúng ta tạm thời không thể ra ngoài được.

Hắn dìu Dương Phi ngồi lên giường, liếc nhìn cô một chút, rồi cố gắng giúp cô bình tĩnh trở lại mà nói thêm rằng:

- Nhưng mà cô giáo yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ động vào cô dù chỉ là chút xíu.

Tinh thần Dương Phi lúc này còn đang bị bủa vây cao độ cho nên khi nghe được lời nói của Trương Dương cũng chỉ vô thức mà "ừ" một tiếng. Sau đó, như chợt nhớ ra cái gì đó, cô vội vàng sờ loạn một trận trên bàn, với lấy điện thoại di động của mình.

- Tôi gọi báo cảnh sát…

- Vâng!

Trương Dương gật đầu đồng ý, nhìn nhìn khẩu súng lục còn đang trong tay, bên trong hẳn là vẫn còn có đạn, giờ này hắn mới thấy hối hận lúc trước lại không học thuật bắn cao cấp của hệ thống. Nếu đối phương còn có đồng lõa, ít nhất lúc này hắn còn có khả năng mà đáp trả một chút.

Hắn một lần nữa đóng cửa lại, kéo thêm cái bàn học chèn lại ở cửa phòng, như vậy tạm thời cho dù đối phương còn có người khác nữa thì trong chốc lát cũng không có biện pháp phá cửa vào.

Hắn không dám mở đèn, hơn nữa hiện tại mắt của hắn cũng đã quen với việc nhìn trong bóng đêm đen này. Hắn nhìn Dương Phi đang ngồi trên giường, sau khi nàng gọi điện báo tình hình cho cảnh sát, cánh tay mệt mỏi buông thõng xuống giường, rồi cô ôm lấy chân cuộn mình lại. Cô nhìn Trương Dương, do dự chốc lát rồi nhẹ giọng nói:

- Trương Dương, cậu… cậu lại đây một chút.

Trương Dương nghe theo lời cô đi tới, trong bóng đêm hắn mơ hồ có thể nhìn thấy thân hình Dương Phi đang hơi hơi có chút run rẩy. Đây là đương nhiên, hơn nữa thế này cũng xem như tốt lắm rồi, nếu đổi lại là hạng con gái tầm thường thì có khi đã sớm hôn mê từ lâu rồi.

Dưới tình huống như thế này mà còn có thể giữ được bình tĩnh như bình thường, thì hiện tại mà nói ngoài Hứa Đan Lộ sẽ không thấy người thứ hai.

Hắn đương nhiên biết rằng lúc này Dương Phi có thể là do cái xác người chết kia kích động cho nên có chút khủng hoảng. Mà nói thật ra, hiện tại sau khi đã xử lý xong hai tên sát thủ kia, thần kinh cao độ của hắn trùng xuống rồi, chính hắn nghĩ lại cũng có chút sợ hãi.

- Hệ thống nhắc nhở, tiêu diệt thành công hai tên sát thủ cực kỳ hung ác, thưởng cho sáu điểm tích phân hệ thống. Hiện tại, số dư tích phân hệ thống là một trăm bốn mươi tám tích phân, danh hiệu thanh niên tiến bộ…

Một trăm bốn mươi tám tích phân rồi, cuối cùng hệ thống cũng đem lại cho Trương Dương một tia an ủi, một trăm bốn mươi tám tích phân này có thể giúp hắn làm được vô số chuyện. Cái đám sát thủ này nếu đã muốn giết hại mình, vậy chúng mày mau cho tao xem rốt cuộc là ai chết trước!?

Đã qua hơn mười phút, ngoài cửa vẫn không có động tĩnh gì.

Trương Dương nghĩ nghĩ, có lẽ nguy hiểm hẳn là đã trôi qua mà lúc này cảnh sát chắc cũng sắp đến, hắn nghĩ trong lòng rồi nhìn Dương Phi mà nói luôn rằng:

- Chắc là không có việc gì nữa, tôi ra ngoài xem thử…

Hắn vừa mới quay đầu lại, Dương Phi đột nhiên mãnh liệt hô lên:

- Coi chừng! Truyện được copy tại Truyện FULL

Liền theo sau là một cái ôm, Trương Dương mất đà xoay ngược lại, đầu hắn đúng với vị trí núi non ngất ngưởng của cô, một mùi hương mê người cùng với khe hở da thịt trắng mịn mềm mại tới cực điểm, trong nháy mắt xâm nhập vào mũi hắn…