Làm thế nào bây giờ, làm như thế nào đây? Khóe mắt nhìn cả phòng người, hiện tại tuyệt đối không thể để cho Cao Kỳ rời đi . . .
May mắn, ngực lớn hình như hiểu được tình cảnh bối rối của Trương Dương lúc này, tuy rằng cặp môi anh đào rời ra, nhưng bên dưới vẫn cứ dính chặt lấy Trương Dương, cô không biết Trương Dương vì cái gì đột nhiên dâm tính đại phát, nhưng hiểu được nếu lúc này anh không bảo vệ được mình, vậy hình tượng của anh bị hủy hoại, phải biết ở đây tuy rằng không có phóng viên, nhưng ai có thể bảo đảm được rằng một y tá nào đó lại lấy điện thoại ra chụp ảnh làm kỷ niệm thì sao.
Cô có chút hối hận vừa rồi thô lỗ ôm chặt Trương Dương, nói không chừng chính vì ôm, mới khiến anh kích động, đáng thương quá, anh nhất định là nhịn vài ngày rồi mới như thế này, buổi tối nhất định phải cho anh no đủ.
Cô kỳ vọng Trương Dương có thể tỉnh táo lại, nhưng cô phát hiện cái đó của anh ngày càng kỳ cục, may là hôm nay mình mặc váy dầy, nhìn bộ dạng anh, nếu váy mỏng chút, nói không chừng sẽ đâm thủng Đảo Hoàng Long.
Trương Dương hiện tại thật sự là giống như núi đao biển lửa, sắp điên rồi, nhưng anh cuối cùng cũng khôi phục một chút lý trí, đột nhiên nghĩ đến, không phải là mình có cái hệ thống trợ thủ sao, lập tức hỏi Y, tuy rằng nói yêu cầu sẽ bị hệ thống trừ điểm, nhưng hiện tại điểm của mình đủ nhiều rồi, một trăm bốn mươi hai điểm, vẫn tiến tới thanh niên ấy chứ.
Trong đầu anh đang muốn hỏi thì hệ thống lên tiếng:
- Tiểu Tinh Linh của hệ thống khởi động, xin hỏi có thể giúp chủ nhân điều gì?
Trương Dương ngẩn ngơ, thật không thông minh gì cả:
- Làm thế nào mới khiến cho ta giảm cái nhục dục này?
- Giá trị của đáp án vấn đề này là hai điểm hệ thống, xin hỏi chủ nhân có đồng ý đổi hai điểm lấy đáp án không ạ?
Mẹ kiếp, như vậy sẽ phải cần hai tích phân của hệ thống, Sặc, Trương Dương nhất thời có cảm giác muốn khóc, phải biết rằng, kiếm điểm hệ thống tích phân không dễ dàng.
Nhưng, giờ phút này người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
- Được rồi, ta đồng ý, nhanh chóng đem đáp án nói cho ta biết.
Vẫn may hiện tại có một trăm bốn mươi hai điểm, thuật giao hòa âm dương nam nữ đáng chết.
- Trừ hệ thống tích phân hai điểm, hiện tại hệ thống tích phân của bạn là một trăm bốn mươi điểm. . .
Hệ thống trợ thủ tại kia dong dài , điều này làm cho Trương Dương hận không thể bắt nó, bắt được phải đánh nó một trận, ngươi nhanh chóng cho ta đáp án mau.
- Bởi vì thuật giao hòa âm dương nam nữ vừa mới học, khuyết thiếu ma hợp, tìm mỹ nữ cấp B trở lên yêu trong một giờ mới có thể hoàn thành ma hợp, ví dụ như Cao Kỳ, vừa vặn là mỹ nữ cấp bậc B…
- Ta khinh…
Trương Dương nhất thời có cảm giác bị lừa gạt, không nhiều lời nữa, nếu ta có thể ở thời điểm này đem Cao Kỳ lật ngược, còn dùng đến ngươi sao?
- Lão tử hỏi ngươi, hiện tại làm thế nào để giảm dục hỏa… Chính là như thế nào có thể làm cho ta thoát ly khỏi tình cảnh chết tiệt này?
- Đáp án của vấn đề này là hai điểm hệ thống, xin hỏi chủ nhân có bằng lòng đổi điểm lấy đáp án không?
- Khốn nạn!
Trương Dương phát điên, cái trợ thủ hệ thống đít chó gì thế này, lại đòi hai điểm nữa?
- Có thoát trợ thủ hệ thống hay không?
Hệ thống trợ thủ không để ý tới sự tức giận của anh, lạnh như băng hỏi.
- Chết tiệt, được rồi, ta chịu.
- Trừ hai điểm của hệ thống tích phân, hiện tại hệ thống tích phân của bạn là một trăm tám mươi tám điểm. . .
Hệ thống Tiểu Tinh Linh lại trong dong dài nói.
- Trong quá trình nhập ảnh. . .
Không đợi Tương Dương nghĩ lại, trong đầu, đột nhiên hiện ra một bộ hình ảnh. . . Chị Phượng nhếch mép cười với anh, độ nét cao!
Ni mã a, quá độc ác! Trương Dương thiếu chút nữa ngất xỉu, phía dưới nhất thời mềm nhũn. . . Đồ cặn bã đáng chết, không teo đi được à, mẹ kiếp!
- Cút đi, Trợ thủ hệ thống chết tiệt!
Nếu không nhiều người ở đây như vậy, anh muốn thét lên rồi, như vậy là đã lừa được bốn điểm, cuối cùng trả lại cho anh cách giảm dục vọng như thế này. . . Thật không có nhân đạo quá lắm Cao Kỳ đột nhiên cảm giác Trương Dương trong nháy mắt mềm nhũn, trong lòng khoan thai, nhẹ nhàng thở ra, vội vàng rời khỏi thân thể của Trương Dương, kỳ thật hai người vừa rồi thời gian tiếp xúc cũng không dài, nhiều lắm cũng hơn mười giây, nhưng hơn mười giây này lại làm cho hai người giống như qua khó khăn vài thế kỷ.
Sau khi cô cho Trương Dương một nụ cười đầy ý vị, lúc này mới quay đầu nhìn lại cha của cô.
Hà Đĩnh tuy rằng khôi phục ý thức, nhưng hiện nay vẫn là rất mờ mịt , bác sĩ chuyên khoa thần kinh đi tới, sau khi dùng đèn pin nhỏ phán đoán quan sát , đầu tiên là gật gật đầu kích động, xác nhận hiệu quả của thuốc:
- Không nghĩ tới là đã thành công thật rồi, thật sự là kỳ tích của giới y học. Nhưng, có thể là bệnh nhân trong thời gian dài bị đời sống thực vật, hiện tại vừa mới khôi phục, còn cần một khoảng thời gian thích ứng.
- Trương tổng, bên ngoài phóng viên nói muốn phỏng vấn? Có thể cho bọn họ vào không? Nguồn tại http://Truyện FULL
Một viên chức của viện sau khi nghe được tin này, kích động.
- Không được, bây giờ không phải lúc.
Trương Dương nhìn Hà Đĩnh trên giường bệnh, lắc lắc đầu.
- Thông báo cơ thể thực nghiệm, không cho phép để người bệnh bị quấy rầy! Nhưng, có thể đem tin tức này nói cho Tổng giám Kiều và tổng giám Dương của bộ phận nghiên cứu. . .
- Chúng ta đi ra ngoài trước đi.
Trương Dương nhìn Hứa Đan Lộ, có chút đau lòng đi tới, đỡ lấy cô, rời phòng bệnh, trong phòng bệnh chỉ còn lại chị em Cao Kỳ cùng hai người bác sĩ ngoài ra còn có một y tá chuyên trách.
- Khôi phục đến thế nào rồi?
Lộ Lộ trong phòng bệnh VIP, Trương Dương nhìn Hứa Đan Lộ nằm ở trên giường chu cái miệng nhỏ nhắn, trên mặt lộ vẻ yêu thương.
Giờ phút này trong phòng im ắng, chỉ có hai người bọn họ, bác sĩ, y tá trong viện hôm nay xem như rất bận, năm mươi người thực nghiệm lâm sàng trị xạ Linh Quang số một làm kiểm trứng lâm sàng, đến nỗi với ngay cả bác sĩ và y tá trong ngày nghỉ cũng bị triệu tập quay trở lại, cuối cùng còn không đủ còn phải gọi thêm người của bệnh viện Thứ nhất và bệnh viện Hải Quân tới hỗ trợ.
Cho nên thời gian cho hai người ở chung với nhau là rất khó.
Ngoài cửa sổ, ánh nắng tươi sáng, yên tĩnh có thể nghe được tiếng bước chân dồn dập tại hành lang, Hứa Đan Lộ chăn đắp đến ngực, một bàn tay bị Trương Dương nắm, cô lẳng lặng nhìn Trương Dương.
Rồi sau đó, trên mặt đột nhiên đỏ ửng:
- Dương tử, em nhớ anh.
- Ngốc ạ, mới có hai ngày.
Trương Dương ngồi ở bên cạnh cô, hướng tay vào trong, giúp cô cẩn thận nhéo chân.
- Nằm nhiều ngày như vậy, chân có bị tê không?
- Không bị…
Hứa Đan Lộ nhấc người, đầu tựa vào đùi Trương Dương, tóc bay rối tung trên đùi anh, cằm cọ cọ.
- …những ngày này thật hạnh phúc.
- Nào có ai nằm trên giường bệnh, còn nói hạnh phúc chứ?
Trương Dương tai đưa lên, nhéo mông cô, cười nói.
- Đương nhiên hạnh phúc, bởi vì người yêu có thể bầu bạn ở bên cạnh em.
Cô xoay đầu lại, nhìn chằm chằm Trương Dương, cười ngọt ngào.
- Em tình nguyện chặt đứt chân, cả đời không thể đi, như vậy anh có thể cùng em . . . Hì hì, nói giỡn.
Trương Dương dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt mịn màng của cô:
- Về sau, không cho phép em đỡ đạn cho anh . . Không đúng, không có về sau, em không biết chứ, lúc ấy anh rất hoảng.
Trương Dương ngẩng đầu, nhìn ngoài cửa sổ:
- Anh đã suy nghĩ, nếu anh mất đi em, anh không biết nên làm sao.
- Cho nên, không được về sau làm bất kỳ cái gì ngốc nghếch, em phải biết, em trong lòng anh quan trọng biết bao nhiêu.
- Anh tình nguyện để viên đạn kia vào anh, cũng không muốn em chịu tổn thương.
Trương Dương quay đầu lại, đột nhiên cảm thấy tay của mình ướt sũng, cô đang khóc.. .
Anh cúi thân mình xuống, nâng khuôn mặt như hoa của cô lên, nhẹ hôn lên mặt cô, cảm giác lòng nhập lòng, một người con gái có thể vì mình mà hi sinh tính mạng, mình phải trả ơn như thế nào đây.
Ôm Lộ Lộ, nhẹ nhàng, bất ngờ giây phút này có chuông điện thoại reo lên, Trương Dương nhíu mày, ấn điện thoại.
- Sao anh không nghe?
Hứa Đan Lộ nói, trách cứ nhìn Trương Dương.
- Nhỡ đâu có chuyện gì quan trọng.
- Cái gì cũng không quan trọng bằng em.
Hứa Đan Lộ nghe vậy, nguýt anh một cái, trong lòng cũng ngọt ngào:
- Đi xem đi.
Trương Dương không lay chuyển được nàng, cầm di động nhìn thoáng qua, là Trần Thiên Hùng gọi tới, nhưng lúc này anh ta lại gửi tin nhắn tới.
- Bạch Văn Thanh tự sát trong ngục. . .
Trương Dương vẻ bất động buông di động xuống, Hứa Đan Lộ nhìn anh, hỏi:
- Có chuyện gì quan trọng sao? Vậy anh hãy mau đi đi!
Trương Dương lắc đầu cười nói:
- 10086 mà, điện thoại nợ phí.
Giúp cháu, là muốn phản công sao?