Đế Quốc Mỹ Nữ

Chương 181: Lão nương không nhịn được!




- Cái gì kích thích?

Trương Dương co bàn chân, ngồi ở trên giường nhanh chóng hồi đáp, trong lòng một trận chờ mong, đại mimi chung quy cũng có trò mới để hắn chờ mong.

- Hì hì, đợi chút rồi cậu sẽ biết…

Cao Kỳ cười với một vẻ mặt xấu xa mà đứng dậy khỏi giường, tiếp đó lén lút chạy đến phía cửa sổ, kéo bức rèm cửa sổ kín không kẽ hở lại, giống như muốn làm kẻ trộm, rồi sau đó lại chạy tới phía cánh cửa phòng đặng khóa chặt cửa lại.

Lúc này cô mới đi trở về, cả người nằm úp sấp trên giường:

- Được rồi, hiện tại không ai biết chúng ta làm gì.

Cô ở bên trong phòng chỉ mặc duy nhất một bộ đồ lót giữ ấm màu trắng trên người, cùng một cái quần nỉ bó sát cũng màu trắng. Dáng người nóng bỏng của cô khiến người nhìn chỉ trực chảy nước miếng.

Lúc bấy giờ cô mới ghé lên trên cái gối ấm áp màu vàng nhạt, đưa bộ ngực vừa vặn với chiếc camera, khiến cho cặp tuyết trắng đại thỏ ngọc của cô dính sát vào nhau dưới chăn, dồn nén, xếp thành hai quả bóng cực đại, tựa hồ như bất cứ lúc nào cũng có thể nứt ra.

Trương Dương vừa thấy, tức khắc hụt hơi một phen, cái bộ vị phía hạ thân của hắn bắt đầu bành trướng lên.

Và dường như thông qua camera Cao Kỳ đã nhận ra sự biến đổi ấy của Trương Dương, cô cười hì hì từ trên giường chống tay đứng dậy, một bàn tay cố ý vươn tới cái bụng phẳng lì mà nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó uốn éo thân hình, chậm rãi di chuyển tới phía bụng dưới rồi đặt tay lên phía trên cấm địa thần bí mà xoa xoa nhìn thẳng hướng Trương Dương mà vứt cho hắn một ánh mắt cực kỳ hấp dẫn, lẳng lơ mà nói: truyện được lấy tại TruyenFull.vn

- Khách quan, OOXX không? Miễn phí!

Trương Dương nghe vậy ngay tức khắc cảm thấy rất hối hận khi không đem nàng theo. Các cô này đều không bị cản trở, lúc này mà có mặt ở đây kiểu gì cũng giải quyết triệt để được hỏa khí trong lòng hắn mà hiện đang không có thiết bị nào dập tắt được.

- Lúc về anh sẽ trừng trị em!

- Hiện tại cũng có thể trừng phạt rồi!

Cao Kỳ cười tủm tỉm mà quay về phía microphone nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng.

- Nghe nói có loại đồ vật kích thích qua tán gẫu.

Nói xong, cô liếc mắt đưa tình với Trương Dương, hai tay đưa đến vạt áo, chậm rãi cởi bỏ đồ lót giữ ấm, từ dưới mà lên, lộ ra một cái áo lót màu hồng nhạt đang nhốt chặt đại mimi của cô.

Tiếp theo cô bắt đầu đi lên, quỳ ở trên giường, bắt đầu nhảy rất khiêu gợi mà không biết là đã học được ở chỗ nào, sau khi nhảy một đoạn ngắn, cô quỳ rạp xuống trước camera, hai tay lại đưa ra sau lưng, lạch cạch một tiếng, đặng đem vứt cái áo lót bay đi. Ngay lập tức, đôi núi non tuyết trắng thật lớn bung ra mãnh liệt, giống như nước lũ bất ngờ chảy ra, lao thẳng tới lấp đầy cả màn hình máy tính, trắng bạch một màu với phía trên là hai quả nho màu hồng nhẹ nhàng.

Vậy còn chưa hết, cô nàng tiếp tục đá chân lên một cái, cùng lúc cởi bỏ cả quần cụt bảy phân với quần lót, không hề cố kỵ mở rộng đùi ra, để lộ một phiến rừng rậm màu đen phía dưới…

Trương Dương chỉ nhìn cũng khiến huyết mạch trương lên, cả người dục hỏa dâng trào.

- Cậu cũng cởi ra đi… Lão nương nhịn không được nữa.

Đồng thời đại mi mi la oa oa lên, cũng không quên nhắc nhở Trương Dương.

Trương Dương đã được đại mi mi cho nếm đủ kiểu khẩu vị, giờ phút này hắn nào quan tâm đến việc gì khác, vừa định khai lỗ, điện thoại hắn đột nhiên vang lên, nghiêng đầu nhìn xuống mới phát hiện là điện thoại từ Dương Tĩnh, Trương Dương khẽ cau mày, tùy tay chuyển sang bên này mà nhấc máy.

- Đến sâm ba…

Trong điện thoại, thanh âm Dương Tĩnh có vẻ như đã bắt đầu dồn dập, sau đó điện thoại như là bị giật đi, chỉ còn lại một hồi lộn xộn xen lẫn tiếng kêu, và còn mơ hồ có thanh âm đàn ông khá quen thuộc lẫn trong tiếng hỗn loạn ấy.

- Ô kìa, học muội, khó mà tụ họp được như hôm nay, rời đi sớm như vậy để làm gì đâu, chúng ta tiếp tục uống!

Thế nào mà lại nghe như giọng lưỡi của Lôi Bình Minh.

Một cỗ dục hỏa trong Trương Dương nháy mắt không còn bóng dáng, vội cùng Cao Kỳ lên tiếng chào hỏi. Nữ nhân kia giờ phút này vẫn còn đang cao hứng, nghe được việc Dương Tĩnh hiện có vấn đề rắc rối, ngay tức khắc sắc mặt thay đổi, nhìn biểu cảm không nói ra lời của Trương Dương mà ngẩn tò te, không đến mười giây mặc lại quần áo lót, khoác thêm áo ngủ, cứ như chưa có chuyện gì xảy ra.

- Cẩn thận nha!

Trương Dương cũng hết chỗ nói rồi, Cao Kỳ cũng thay đổi quá nhanh đi, đóng video, Trương Dương khoác thêm chiếc áo bành tô thật dày bước ra khỏi phòng khách sạn.

Sau khi đi ra khỏi khách sạn, hắn cũng không biết Sâm Ba ở đâu nên trực tiếp kêu luôn một cái tắc xi, sau khi bị lái xe khinh bỉ một phen, cuối cùng thì bạn hữu kia vẫn đem hắn tới một địa điểm cách đó chưa đến hai trăm thước.

Thì ra là một quán bar, Trương Dương vội vàng bỏ lại một tờ xanh trăm tệ, vô cùng lo lắng mà hướng thẳng phía trong xông vào, một mặt cũng liền gọi di động cho Dương Tĩnh.

Kết quả là không người nhấc máy.

Chậc, điện thoại di động của cô có lẽ bị người ta lấy đi rồi, vậy phải làm sao bây giờ?

Trương Dương hiện tại cũng chỉ có thể tìm kiếm từng cái góc trong quán bar, tới tới lui lui mà đi tuần tra, tìm cả buổi, rốt cục tại một cái ghế lô bên ngoài, đột nhiên nghe được một cái thanh âm quen thuộc

- Cút ngay, đưa di động đây.

Là Dương Tĩnh!

Trương dương không kịp ngẫm nghĩ nữa, đẩy cửa trực tiếp đi vào.

Chỉ thấy dưới ngọn đèn hôn ám, bên trong là hàng ghế lô rất lớn có đến mười cô nàng thiên kiều bá mị cùng ngồi một chỗ, ngồi vây quanh trên ghế sa lông, phía trước ghế sa lông là một chiếc bàn cẩm thạch màu đen hình trứng, trên mặt bàn lăn lóc đầy bình rượu rỗng cùng đồ ăn vặt, đồ ăn nhanh. Nhưng bên trong còn có bốn người nam, trong đó một người chính là Lôi Bình Minh, giờ phút này hắn đang đứng giữa phía sau bàn đá cẩm thạch.

Ngay ánh mắt đầu tiên, Trương Dương đã thấy được Dương Tĩnh, bên trong gian phòng tương đối ấm áp cho nên Dương Tĩnh đã cởi bỏ chiếc áo lông rất dày của mình, trên người chỉ còn mặc quần bò màu lam, đeo thắt lưng kết hợp với áo phông bó sát, bộ dạng đang rất nóng nảy, một đôi núi non cao ngất ngay lập tức đập vào mắt người.

Đúng là lúc này bên trong phòng rượu có chút loạn, cô đang đứng đối diện với Lôi Bình Minh, hơn nữa dường như là đang tranh chấp với Lôi Bình Minh.

Lôi Bình Minh cầm di động của Dương Tĩnh trong tay, ỷ vào chiều cao hơn hắn, cố ý giơ lên không trung, lời nói lung tung nhặng xị chẳng ra cái gì cả, dường như cốt chỉ để cho Dương Tĩnh nhảy dựng lên giằng lấy điện thoại, sau đó làm cho đôi núi non cao ngất kia của nàng đụng vào trên người hắn.

Hai người nam bên cạnh hắn thì không chút hảo ý nhìn chằm chằm Dương Tĩnh, đôi khi còn có ý quấy rối còn mấy người nữ bên cạnh thì không ngừng khuyên nhủ mấy người nam kia, đến nỗi hai bên đã muốn bắt đầu tức giận.

- Này, đủ rồi, Lôi Bình Minh, anh thôi cái vẻ không biết xấu hổ ấy đi có được không?!

- Ấy, Ôn Tiểu Yến, chỉ đùa một chút thôi mà, như vậy mà cũng không được sao?

Lôi Bình Minh quay đầu lại, nhìn chằm chằm cô bé kia, hung tợn mà nói.

- Đừng có xen vào chuyện của người khác nhé!

Tiếp đó lại quay đầu, nhìn nhìn vẻ mặt đỏ bừng của Dương Tĩnh, cười nói với vẻ rất chi khả nghi:

- Học muội, nếu không thì em lại uống thêm một chén, uống thêm một chén anh sẽ trả lại cho em, anh nói chuyện giữ lời.

Hai gia súc bên cạnh càng là giễu cợt mà phụ họa:

- Đúng vậy, đúng vậy. Uống thêm một chén, anh Lôi liền trả lại di động cho em.

- Các anh bị bệnh thần kinh à, cùng lắm thì tôi đây không cần di động này nữa.

Bấy giờ Dương Tĩnh định bụng nếu không cho tên Lôi Bình Minh này ăn tưởng bở thì không có cách lấy lại được di động, liền thở phì phì dường như chuẩn bị đi khỏi.

- Ấy, chớ đi mà.

Nhìn thấy Dương Tĩnh chuẩn bị rời đi, Lôi Bình Minh nóng nảy, duỗi tay, ra vẻ sẽ ôm lấy Dương Tĩnh, nhưng còn chưa kịp nắm lấy vạt áo của Dương Tĩnh, bên tai chợt nghe đến một thanh âm lạnh lùng vang lên.

- Tôi cho anh thời gian ba giây đồng hồ, nếu anh không trả lại di động cho cô ấy, tôi cam đoan đêm nay anh không ra khỏi nơi này.

Dù rằng thanh âm có chút hỗn tạp, nhưng Lôi Bình Minh vẫn là rất rõ ràng nghe được đoạn câu nói này, quay đầu, nhìn đến Trương Dương vừa đóng lại cánh cửa phòng rượu nhìn nhìn Dương Tĩnh rồi chậm rãi đi tới phía hắn.

- Ha, định nói tới ai? Còn vốn dĩ đối với tôi, cậu chỉ là hạng cháu chắt.

Lôi Bình Minh cười một trận ha hả sau khi nhìn đến Trương Dương.

- Tôi đã muốn gọi cậu từ sớm. Giờ lại tự vác xác đến cửa đây. Tôi không trả lại thì sao?

- Không trả…

Trương Dương hút một hơi, thân mình nhẹ nhàng nhảy, bay lên trời, mủi chân nhẹ nhàng tại đá cẩm thạch trên bàn một cái mượn lực.