Cô mặc quần áo ngủ nhưng bên trong vẫn mặc nội y giữ ấm nhưng dù thế thì dáng người vẫn bị lộ ra rõ ràng, hơn nữa mùi hương thơm ngát vừa mới tắm khiến cho việc lấy lại bình tĩnh của Trương Dương suýt chút nữa công cốc.
Dương Tĩnh và Lâm San San thoạt nhìn là nhân vật mục tiêu quan trọng trong nhiệm vụ thu thập bổ tinh sử lần này, nhưng đương nhiên, hắn cũng không xác định, bởi lúc đó có cả chục mỹ nữ trước mặt hắn, bất luận có như thế nào thì phải hoàn thành nhiệm vụ trước rồi mới đi nghiệm chứng.
Thực hiển nhiên, nhiệm vụ lần này gian nan gấp bội. Nhưng vẫn còn tốt, thời gian vẫn còn nhiều, khoảng cách hai năm tìm được 4 bổ tinh sử mục tiêu vẫn còn khoảng 21 tháng nữa.
- Xem TV.
Trương Dương đưa ánh mắt từ phía TV xuống chỗ Dương Tĩnh, dừng lại trong chốc lát, lại dời đi chỗ khác lúc này cô dỡ tung cái chăn đơn, chui vào trong chăn, chỉ thò cái đầu ra.
Cô nhìn Trương Dương cười tủm mà nói rằng:
- Không được suy nghĩ linh tinh đâu đấy!
- Vâng?
Trương Dương đột nhiên trong đầu nghĩ đến dưới tấm chăn kia là bộ ngực cao ngất trong mây, đùi tuyết trắng và khu rừng rậm màu đen như ẩn như hiện, cổ họng hắn như khát khô đi, cô ấy còn không cho hắn loạn tưởng cái gì nữa?
- Cậu cũng đi tắm đi, không phải bận cả ngày rồi sao?
Dương Tĩnh chống hai tay lên để thân mình lộ ra một chút, rồi vươn tay vuốt mái tóc dài, nhìn Trương Dương mà nói.
- Vâng!
Trương Dương suy nghĩ, cả ngày hôm nay bận đến sứt đầu mẻ trán, lúc này toàn cơ thể cũng không được thoải mái, chỉ với câu đi tắm này của cô sao nghe sao mà mê người đến thế?
Vào phòng tắm, thấy tấm mành xếp sau cánh cửa, theo bản năng Trương Dương kiểm tra lại một lần, vừa rồi chính là Dương Tĩnh kéo rèm chưa hết lên mới không cẩn thận bị mình nhìn thấy cảnh tượng cởi hết quần áo như vậy. Cứ cho hắn là đàn ông, có bị nhìn thấy cũng không bị mất cái gì, nhưng nếu Dương Tĩnh nhìn thấy được thì hẳn cô cũng sẽ đoán biết được mình đã bị Trương Dương nhìn lén. Vậy thì xấu hổ lắm.
- Không cần dùng dầu tắm của khách sạn, chị có mang cái riêng đây.
Đột nhiên Dương Tĩnh ở ngoài lên tiếng nhắc nhở Trương Dương một câu.
Trương Dương nghe thấy vậy không khỏi mỉm cười, hắn cũng biết dầu tắm trong khách sạn này thực sự không thể sử dụng được.
Nhìn thấy lọ dầu tắm Dương Tĩnh đã dùng qua, Trương Dương lần thứ 2 suy nghĩ miên man bất định, không đến mấy phút trước cô cũng đứng ở chỗ này, cơ thể trần trụi đứng tắm, vừa nghĩ đến cảnh tượng xoa nắn đôi thỏ ngọc cỡ chừng 34D Trương Dương liền tức khắc bị kích động.
Mới vừa rồi khi cúi đầu xuống, rõ ràng thấy được ở vị trí ống thoát nước còn sót lại hai sợi tóc xoăn xoăn màu đen, cái này rõ ràng là từ bộ phận bí ẩn của cô rơi xuống.
Mỗi việc tắm mà thời gian Trương Dương lưu lại trong phòng tắm thật là dài…
Thế cho nên lúc ra khỏi phòng tắm, thấy Dương Tĩnh đã buồn ngủ lắm, cô tựa đầu vào giường, nhìn ngắm cô một chút tim Dương Tĩnh lại đập thình thịch một trận.
Nét mặt của cô cực kỳ xinh đẹp, khuôn mặt trái xoan nhẹ nhàng lông mi dài, đôi môi anh đào mềm mại ướt át, sống mũi cao thở đều đều, bộ ngực cao ngất phập phồng theo từng nhịp thở.
Lúc này cô giống như nàng công chúa ngủ say ngàn năm đang chờ hoàng tử đánh thức vậy.
Trương Dương không nhịn được tiến đến bên cạnh cô, một tay sờ lên mép giường, một tay nâng cằm lẳng lặng ngắm nhìn cô.
Đây đúng là một đại mỹ nhân, đẹp đến mức làm cho lòng người say đắm.
- Đừng?
Đúng lúc Trương Dương đang nhìn chăm chú vào khuôn mặt mỹ nữ tưởng như đang ngủ say thì đột nhiên Dương Tĩnh mở mắt, liếc nhìn Trương Dương một cái, khiến hắn nhảy dựng lên rồi ngã sấp xuống giường hắn. Vốn dĩ là cô đang ngủ giả vờ.
Dương Tĩnh bật cười, cuộn chăn, từ từ ngồi lên khỏi giường, nghiêng đầu nhìn Trương Dương:
- Dương tử, có phải trong đầu lại đang tưởng tượng chuyện bậy bạ không hả?
Nói được nửa chừng cô vội vàng quay mặt đi chỗ khác, bởi vì cô nhìn thấy vật không nên nhìn. Thì ra, Trương Dương chỉ mới mặc áo ngủ còn bên trong thì không mặc gì, thành ra cái vật kia bị thấy được. Hắn là muốn lấy cái áo ngủ đổi lại, kết quả là bị dọa trận này, hai chân hắn mở ra nên cái gì cũng bị Dương Tĩnh nhìn thấy hết.
Trương Dương được một trận đỏ mặt tía tai, hắn vội vàng ôm lấy vị trí trọng điểm rồi lôi từ trong túi xách cái nội y giữ ấm, lại vội vội vàng vàng trốn vào phòng tắm mặc vào, ở bên trong hít thở thật sâu thật nhiều rồi mới lén lút đi ra ngoài.
Đối diện trực tiếp với ánh mắt cười vui của Dương Tĩnh.
- Úi chà, chuyện này đối với đàn ông thì có gì mà thẹn thùng.
Dương Tĩnh không chịu buông tha mà nói trêu chọc:
- Cậu yên tâm đi, cậu quên chị đây làm nghề gì hay sao, có cái gì mà chưa nhìn thấy qua chứ.
Trương Dương bĩu môi, sờ cái mũi rồi lầu bầu bất mãn nói:
- Ngài là bác sĩ khoa phóng xạ, chứ không phải là khoa bí nước tiểu của con trai.
- Ha ha, được lắm, không có việc gì, chị nhìn thấy của em trai cũng là chuyện bình thường.
Dương Tĩnh nói xong mặt cũng đỏ lên rồi vội vàng chuyển đề tài:
- Khuya rồi, mau ngủ đi, chiều mai còn phải đến trường học đấy.
Trương Dương nhìn đồng hồ, đã gần 3h đúng là một trận đánh úp.
Lên giường lại có chút không ngủ được, Trương Dương quay đầu nhìn Dương Tĩnh, đúng lúc hắn cũng phát hiện ra Dương Tĩnh đang quay đầu nhìn mình.
- Chị Tĩnh, xem ra chị cũng không ngủ được à?
- Hư, đương nhiên là tôi phải nhìn cậu ngủ rồi mới an tâm ngủ được chứ. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
Trương Dương nghe thấy vậy không khỏi nở nụ cười:
- Chị nói như vậy làm em nhớ ra một truyện tiếu lâm.
- Truyện tiếu lâm gì thế?
- Chính là truyện cười cầm thú và không bằng cầm thú ấy, chị Tĩnh, chị nói tôi là cầm thú, hay là không bằng cầm thú?
Dương Tĩnh hung hăng nguýt hắn một cái:
- Không được đoán mò.
- Chính là tôi bị chị Tĩnh nhìn thấy tôi đúng là thiệt thòi.
- Thiệt thòi, chẳng lẽ còn muốn tôi lấy thân báo đáp sao?
Dương Tĩnh lườm hắn một cái, rồi nghiêng đầu suy nghĩ cười hì hì mà nói:
- Nếu không chị cũng cho cậu xem lại?
- Được được!
Trương Dương xoa tay nóng lòng muốn thử.
- Nằm mơ, ngủ đi!
Dương Tĩnh nhấc chăn lên, chui đầu vào.
Trương Dương bĩu môi, nhìn thân hình thon dài dưới tấm chăn, thầm nghĩ, tạm thời cũng chỉ có thể không bằng cầm thú nhưng mà, chị Tĩnh, còn nhiều thời gian mà, khà khà!
Ngày hôm sau hai người thức dậy đều muộn, tỉnh dậy đã khoảng chừng là 10h, nhìn ra ngoài cửa sổ bên ngoài trời vẫn âm u, trên mặt đất là một tầng tuyết dày đặc, trắng xóa một mảnh, có mấy cái xe dọn tuyết đang đi lại trên đường để dọn dẹp tuyết đọng.
- Đi thôi, chị sẽ dẫn cậu đi ăn cơm.
Dương Tĩnh vươn vai làm biếng, từ trên giường đứng lên đi vào phòng tắm sau khi thay quần áo sửa soạn một chút, chuẩn bị đi ra ngoài ăn cơm. Ít ra cũng là người nửa Bắc Kinh, nên cô coi đây là sân nhà.
Hai người ăn cơm xong đã quá trưa, Dương Tĩnh liên lạc với thầy giáo trong trường. Mọi chuyện coi như là thuận lợi, tuy thầy giáo nói là sẽ hết sức đề cử nhưng chung quy vẫn là phải nhìn đến nguyện vọng cá nhân của sinh viên, dù sao thì đại đa số cũng đều hi vọng sẽ cắm rễ ở lại được Bắc Kinh chứ không ai muốn chạy đến phía Nam xa xôi.
Hai giờ chiều, tại cổng trường đại học.
- Lần này trông cậy hết vào chị.
Trương Dương nhìn người đẹp thầm nghĩ có cô thì mình làm trâu, làm ngựa cũng được.
- Dựa vào tôi? Dựa vào cậu mới đúng chứ.
Dương Tĩnh vỗ vai Trương Dương, khiến hắn ngửi được mùi môi anh đào của cô, hắn không nhịn được liền cắn một hơi.
- Ách …
Trương Dương nhìn cô một cái rồi hỏi:
- Vì sao lại nói như vậy?
- Ách cái gì?
Dương Tĩnh rút tay về, chà lên bao tay giận dữ nói:
- Trước khi đi, Cao Kỳ đã cho tôi biết nguyên tắc tuyển người của công ty Nữ Oa, công ty chỉ cần mỹ nữ cho nên trừ phi là muốn làm bách hợp… Tất nhiên là cậu phải đích thân ra mặt rồi.
Vẻ mặt của Trương Dương đen lại, Cao Kỳ này, đúng là một phen hãm hại mình rồi.