Đế Quốc Mỹ Nữ

Chương 164: Ta nào cản ngươi đi




Trương Dương còn chưa kịp ngủ say đã sớm bị đánh thức! Sáng sớm hắn mới trở lại biệt thự làm một giấc, kết quả không ngờ chưa được ba giờ liền nhận được rất nhiều cuộc điện thoại xa lạ, có uy hiếp, có cầu tình, không một cuộc nào không đề cập tới Bạch gia.

Hắn chỉ có thể tắt máy điện thoại, nhưng cuối cùng cũng không ngủ được! Hắn xem như khỏi bị phá quấy bởi những người tìm hắn, thế nhưng trong đám người này có cả Chu Vĩ và Lý Kính Đông.

Hai tên bạn hữu này gọi điện thoại cho Trương Dương không được liền trực tiếp đến biệt thự tìm Trương Dương.

- Năm nghìn vạn, chỉ cần ngươi buông tha Bạch gia!

Lý Kính Đông báo xuất cái con số kia, tựa hồ ngay cả hắn bản thân cũng không dám tin tưởng.

Trương Dương nheo nheo hai mắt nhìn Lý Kính Đông. Người này trước kia vì hắn không màng đắc tội tới Bạch Lượng Phong, cũng đã vài lần, hắn coi y như là bạn bè thực sự. Hiện tại, ngay cả bạn bè cũng đã tìm đến cửa, có thể thấy được là thế lực đối phương đáng sợ cỡ nào.

- Vậy ý của cậu là gì?

Trương Dương hỏi lại hắn, bởi vì Lý Kính Đông cũng biết sự tình của Cao Kỳ, hắn bây giờ cũng là bạn trai của Hà San, Hà Mai về lý cũng là chị vợ hắn.

- Chỉ cần cậu mở miệng, mình nhất định nghe theo lời cậu.

Lý Kính Đông thở phì phì mà mở miệng nói.

- Thật không?

Trương Dương nhìn hắn một cái, thản nhiên mà cười nói:

- Thực như vậy cậu cũng không cần đến biệt thự. Lúc này chỉ e cha cậu đã phải thụ động nhận không ít áp lực?

Lý Kính Đông xấu hổ, cười khổ một tiếng mà nói:

- Cậu đoán được vậy? Hiện tại rất nhiều khách hàng từ chối sử dụng, tiêu thụ sản phẩm ngư nghiệp của cha lấy cớ rằng thuyền đánh cá có vấn đề, nói là muốn kiểm tra. Đây đều là sự tình mà sáng sớm nay mới phát sinh mà mục đích cũng chỉ là muốn mình thông báo cho cậu cái tin vừa rồi mà thôi. Có thể thấy được đối thủ cậu gặp phải rất hùng mạnh.

- Đúng vậy, cha ta này, rất nhiều công trình không giao cho cha, ngân hàng cũng như cổ đông không muốn cho vay cũng vì là muốn ta lấy thân phận bạn học mà tới khuyên cậu.

Chu Vĩ cũng có chút xấu hổ mà nói bổ sung.

- Mình biết rồi!

Trương Dương vươn vai làm biếng, ngáp một cái rồi nhìn bọn họ mà nói:

- Mình cũng không thể để cho các cậu chịu liên lụy, như vậy đi, bảo bọn họ gọi điện thoại cho mình. Nhưng phải chờ sau khi mình tỉnh ngủ rồi hãy nói, hiện tại mình rất mệt mỏi.

- Được!

Lý Kính Đông đứng lên, hai người đi ra phía cửa thì Lý Kính Đông quay lại nhìn Trương Dương nói:

- Dương tử, bất luận cậu quyết định làm cái gì mình đều ủng hộ mặc kệ mấy tên vương bát đản kia, cho dù từ bỏ công ty ngư nghiệp của gia đình chẳng lẽ chúng ta không sống được sao? Truyện được copy tại Truyện FULL

- Đúng! Dương tử, ta cũng ủng hộ cậu. Việc chính của chúng ta không phải là Công ty Nữ Oa sao? Những công trình khác không cần cũng được! Ngươi cứ yên chí mà làm đi!

Trương Dương trong lòng dâng lên một luồng lo lắng, nhưng trên mặt vẫn thản nhiên mà cười, gật gật đầu:

- Được rồi, hiểu rồi, mình sẽ thu xếp mọi việc.

Hai người bọn họ rời đi, Trương Dương liền trầm tư, quả nhiên đối phương đã bắt đầu hành động. Đương nhiên, khẳng định không phải Bạch gia. Bạch gia không còn tiềm lực lớn như vậy, hiện tại đám người kia chẳng qua là sợ Bạch gia làm liên lụy nên mới phản ứng như vậy, tất nhiên, cũng không loại trừ một số người muốn làm tới thật. Nhưng mà hiện tại kệ các người, lão tử ta phải ngủ say trước! Thật sự là rất mệt nhọc!

Buổi chiều, sau khi tỉnh ngủ Trương Dương mở di động ra, không bao lâu liền nhận được một cuộc điện thoại, dãy số gọi tới hoàn toàn xa lạ.

Trương Dương nhìn thoáng qua rồi nhấc máy.

- Trương tiên sinh phải không?

Thanh âm trầm mạnh giống như là dân giang hồ.

- Anh là ai?

- Tôi là ai không hề gì.

Đối phương vẫn giữ thanh âm bình tĩnh, miệng lưỡi giọng điệu vênh váo tận trời, hồi lâu đáp.

- Mẹ kiếp, vậy cúp máy!

Trương Dương rống lên một câu, nhưng rồi lại nghĩ điện thoại của mình có đâu bao nhiêu số thì toàn là số người quen, bây giờ có thể gọi tới chỉ có thể là do Lý Kính Đông hoặc Chu Vĩ giới thiệu cho nên đối phương hiển nhiên là muốn vờn nhay với hắn, nhưng Trương Dương vốn ghét mấy cái tên khinh người, đặc biệt là mấy người khinh khỉnh như thế.

Dễ nhận thấy đối phương có chút bất ngờ với câu nói của Trương Dương, có vẻ xấu hổ chốc lát rồi vội nói rằng:

- Tôi chỉ là một người trung gian, không biết lúc sáng Lý Kính Đông đã mang tin tức đến thông báo cho cậu hay chưa?

- Tin tức chó má gì?

- Cái này…

Đối phương nghe được giọng điệu chẳng chút lễ phép của Trương Dương rõ ràng muốn phát hỏa mà vẫn cố gắng tìm chút bình tĩnh còn lại nói:

- Chính là cùng Bạch gia hòa giải sự tình, Bạch gia nguyện ý xuất năm nghìn vạn chấm dứt mọi sự ân oán giữa hai bên.

- Năm nghìn vạn?

Trương Dương nhìn nhìn số điện thoại, nói:

- Muốn nói, để hắn đến nói chuyện với tôi.

- Cái này…

- Không được sao? Tôi cúp máy.

- Đừng… Cậu chờ một chút, có những người khác muốn nói chuyện với cậu.

Dễ nhận thấy đối phương chuyển điện thoại đưa cho một người khác.

Qua một hồi, một thanh âm có vẻ già nua từ đầu dây bên kia truyền tới:

- Cậu thanh niên, vậy thế này cậu chọn thời gian chúng ta gặp mặt đi.

Trương Dương nghĩ nghĩ, có lẽ là nên cùng cái đám người phía sau Bạch gia nói chuyện một phen, liền đáp ứng.

- Được! Ở đâu?

- Khách sạn Khang Tinh.

Đầu kia điện thoại, một lão nhân gần sáu mươi tuổi tóc điểm bạc sau khi treo điện thoại lại nhìn người trung niên ước chừng hơn bốn mươi tuổi bên cạnh, không nói câu nào chậm rãi ngồi lên ghế sa lông, sau đó vươn tay xoa trán mới mở miệng nói:

- Chuyện này Bạch Văn Thanh thật khiến không ít người lo lắng. Nếu không phải nể mặt Đỗ lão gia, Bành Hòe ta cũng không tội gì gọi điện thoại cho kẻ hậu sinh. Tin này mà truyền ra ngoài, thể diện Hội phó Đông Nam tỉnh Thương Minh coi như mất hết.

- Bành lão, cái tên Trương Dương hèn mọn kia đáng để lão nhân gia ngài động tay sao? Cái tên Trương Dương kia cũng thật quá đáng lại dám nói với Bành lão như vậy.

- Hừ, thiếu niên đắc chí, khó tránh khỏi khí phách hăng hái, cho rằng thiên hạ đều là của hắn.

Lão giả duỗi tay bưng lên bên cạnh chén trà, uống một ngụm trà, chậc chậc miệng nói.

- Loại người trẻ tuổi này, không cho hắn một chút giáo huấn, thật đúng là không biết trời cao đất rộng.

- Bành lão nói chí phải. Vậy tôi đi chuẩn bị buổi chiều gặp mặt?

- Được thôi, Bạch Văn Thanh không phải là muốn hóa giải hay sao, bảo chính Bạch Văn Thanh tới đi. Dù sao cũng là người bị hại, ngày thường cũng coi như thân cận chúng ta cho hắn thấy Thương Minh đoàn kết. Cái tên tiểu tử nông thôn đừng tưởng nhất thời đắc chí thì có thể muốn làm gì thì làm, nghĩ rằng muốn chúng ta chui vào vòng luẩn quẩn mà được chắc.

Buổi chiều Trương Dương tới khách sạn Khang Ninh, cứ tưởng rằng chỉ có hai ba người nhưng đúng lúc đến mới phát hiện ra một đám người đông nghìn nghịt như thể ngược lại thời nguyên thủy.

Nhưng hắn cũng không suy nghĩ nhiều, dưới sự hướng dẫn của bồi bàn hắn lập tức tìm được vị trí bàn rượu đối phương đã sớm bố trí.

Nhìn gương mặt này cũng không phải là lạ, cũng có thể coi như là tinh anh trong giới kinh doanh, hơn nữa cũng là người mà đám môi giới trung gian thường xuyên gặp gỡ. Nếu đổi lại là trước kia Trương Dương tất sẽ vì thế mà kinh sợ. Bởi vì cái người quyền lực như thế này nếu là trước đây không chừng chính là áo cơm của hắn sau khi tốt nghiệp.

Một người mặc quần áo bồi bàn lễ độ cung kính đi tới, đưa Trương Dương tới vị trí chiếc ghế hạng bét trong bàn tiệc.

Trương Dương nhìn nhìn qua một lô ghế thượng khách, bên trên có rượu thượng hạng, cà phê, điểm tâm trên chiếc bàn dài, thậm chí còn có cả một người chuyên rót rượu.

Bên trong có một hệ thống sưởi hơi, ngọn lửa trong lò sưởi tường âm cháy đùng đùng. Trương Dương chưa bước vào, những người bên trong đã nâng chén, không khí lắng xuống, những gã béo phệ hay những tên coi là thượng lưu xã hội áo mũ chỉnh tề… ai nấy sắc mặt đều tươi cười, thảo luận tình hình chính trị gần đây rồi đến những chuyện đương thời, và cả những tin tức thương mại.

Nhìn thấy Trương Dương tiến đến, sắc mặt tất cả lập tức lạnh đi. Trương Dương đến, trong mắt bọn họ lộ rõ vẻ khinh thường như nhìn thấy cục cứt chuột. Mà có khi trong mắt bọn chúng, Trương Dương còn không bằng cục cứt chuột.

Trương Dương cũng nhìn thấy Bạch Văn Thanh, hắn ngồi ngay bên dưới vị trí người chủ trì, thoạt nhìn còn đang vui vẻ thưởng thức.

Trương Dương nhìn hắn một cái, người theo sau hắn theo lý hẳn là cảnh sát đi cùng để quản chế, lúc này lại có thể còn đến mà ăn nhậu như thế này xem ra đối phương đã bắt đầu hành động. Tự đáy lòng không khỏi phát ra một tràng cười lạnh.

Sau khi Trương Dương ngồi vào vị trí, người ngồi ở vị trí chủ tọa – một lão giả chừng sáu mươi tuổi tóc điểm bạc hắng giọng một cái, mở miệng nói:

- Các ngài, như vậy mọi người đều đã đến đông đủ, chúng ta có thể bắt đầu.

Trương Dương đưa ánh mắt liếc xung quanh một cái, không ai chào hỏi cùng hắn, hắn cũng mặc kệ bọn họ, tự tay lấy điểm tâm trước mặt.

Chủ tọa Bành Hòe vừa nhìn thấy tình cảnh này, nhịn không được ho khan vài tiếng, nhắc nhở nói:

- Hôm nay đem tất cả triệu tập lại đây, là muốn giới thiệu các vị một vị tân tấn thương nghiệp tinh anh.

Hắn giả nhìn kính nể Trương Dương đang ngồi tận chiếc ghế xa nhất, những người khác đầu cũng chẳng buồn nâng lên còn hắn thì đang bận ăn điểm tâm, trong lòng có chút bực bội mà há mồm nói:

- Vị này chính là Tổng tài Trương Dương của Công ty Nữ Oa, khụ.. khụ… Đương nhiên nếu nói là tham gia liên minh của chúng ta thì tiêu chuẩn còn có khoảng cách nhất định nhưng tôi cùng các vị xử lý công việc của hội đồng sau khi thảo luận quyết định phá lệ cũ chấp thuận cho vị này gia nhập hội. Đây cũng là một vinh dự cho chúng ta…

- Bành lão, chuyện này tôi có chút không hiểu, để trở thành thành viên trong liên minh chúng ta không phải tài sản công ty tối thiểu cũng phải trên mười tỷ sao? Thêm nữa, cái Công ty Nữ Oa thành lập còn chưa đầy một tháng, đăng ký tài chính cũng chỉ có hai ngàn vạn, dựa vào cái gì mà đòi nhập hội?

Bành Hòe còn chưa dứt lời, một người trung niên mập mạp ngồi đối diện Trương Dương vận kiểu áo Tôn Trung Sơn cầm cây quạt phe phẩy đứng lên, mang theo một tia nhìn khinh thị Trương Dương vẫn đang chăm chú ăn điểm tâm, mở miệng nói.