Đế Quốc Mỹ Nữ

Chương 162: Chỉnh tử ngươi (2)




Bạch Lượng Phong vừa nghe thấy tiếng Trương Dương nói liền ngất đi, nhưng rất nhanh bị một chậu nước lạnh hất thẳng vào người làm tỉnh lại.

Sau khi tỉnh lại, nhìn đến Trương Dương mặt không đổi sắc so với hồi nãy, liền xuống nước kêu khóc:

- Anh Dương, anh Dương, anh tha cho tôi, anh muốn tôi làm gì tôi cũng chấp thuận.

Trương dương nhìn hắn một cái, trầm mặc một hồi nhi sau, mới cười lạnh nói:

- Vậy cũng được! Ngươi thuật lại xem ngươi đã làm những gì với Hà Mai, còn sai người đánh đại thúc như thế nào rồi tỉ mỉ viết ra cho ta.

Trương Dương ra hiệu Lão Ý buông lỏng tay cho Bạch Lượng Phong, sau đó ném cho hắn một cây bút cùng tờ giấy.

- Vừa nói vừa viết!

Trương Dương nghiến răng nói:

- Nếu phát hiện ngươi nói không giống viết, ta cam đoan ngươi không có đủ tay cầm bút đến chữ cuối cùng.

- Không viết được không?

Bạch Lượng Phong cũng không phải đứa ngu, một khi chính y viết ra thì chẳng khác nào nhược điểm của mình nằm trọn trong tay hắn, hắn tưởng mình dễ chơi liền chơi như thế nào cũng được chắc.

- Ta đã nói với ngươi, ta vốn không có tính nhẫn nại.

Trương Dương đứng lên nhìn nhìn Lão Ý.

Lão Ý không nói tiếng nào, xách khảm đao ra, tóm lấy khuỷu tay Bạch Lượng Phong, giơ tay chém xuống!

- Keng!

Ánh sáng phản chiếu trên khảm đao sắc bén lóe lên cùng lúc ngón út Bạch Lượng Phong rơi xuống.

Bạch Lượng Phong tức khắc tru lên một tiếng, đũng quần nóng lên tiểu ngay tại chỗ, ai nấy đều lắc đầu.

- Còn không cần thiết không, gào cái gì?

Lão Ý khinh miệt mà liếc Bạch Lượng Phong một cái, từ từ thu khảm đao vừa chặt ngón út của Bạch Lượng Phong trở về, đem vứt ngón tay vừa chặt đi.

- Nhưng nếu ngươi lại không nhớ đúng chi tiết thì lần sau không chỉ là ngón út đâu.

- Ta viết… ta viết…

Trên trán Bạch Lượng Phong mồ hôi tuôn ra từng giọt, hai tay hắn run rẩy cầm chặt bút, sau đó ngẩng đầu nhìn Trương Dương, thấp giọng hỏi:

- Muốn… muốn bắt đầu từ đâu?

- Xem ra ngươi đích thị là không cần đến mười ngón tay.

- Ta biết, ta biết nên viết như thế nào…

Bạch Lượng Phong nhìn khảm đao lóng lánh trước mắt, trong nháy mắt lại muốn đem lời nói trở về.

- Một năm trước, ta cùng đại thiếu gia Bành Bằng thuộc Bành gia, còn có Thất Tùng Điền con trai lớn nhất của Thất Đằng chủ dược nghiệp lớn nhất Hoa Hạ vào quán rượu uống một ít rượu. Đang uống rượu tại quán bar thì chúng tôi đụng phải bạn gái đang nhảy tên Hà Mai. Lúc ấy, tôi cùng Hà mai cũng coi như chỗ quen biết, liền mời nàng dùng chung bữa ăn khuya. Vốn là nàng không đồng ý, nhưng ta liền uy hiếp đem việc nàng nhảy ở quán bar kiếm thu nhập lan truyền ra ngoài, nàng rơi vào đường cùng nên đành phải đáp ứng.

- Bành Bằng liền đề xuất muốn làm tới với Hà Mai, chúng ta liền trộm cho nàng uống rượu lẫn thuốc mê. Sau đó thừa lúc nàng đang hôn mê, đem nàng đến Kinh Hoa đại tửu điếm cưỡng đoạt. Rồi lại cảm thấy còn ham muốn, chúng tôi lại dùng xe chở nàng đến nhà Bành Bằng, lần thứ hai cưỡng dâm nàng, nhưng lần này Bành Bằng sợ hãi không tham dự, Tùng Điền nói muốn chơi trò mới cho đa dạng, sau đó liền đem con Husky mà Bành gia nuôi lại…

- Sau khi sự việc xảy ra, chúng tôi cho nàng tiền bịt miệng nhưng nàng kiên quyết không đồng ý. Dây dưa một tuần sau, nàng đi báo án. Nhưng toàn bộ chứng cứ đã bị chúng tôi hủy đi, hơn nữa cha của tôi cũng đã đến sở khai thông nên chuyện đó cũng không giải quyết được gì. Nhưng sau khi ngẫm lại, Hà Mai rất không biết điều lại có thể đi báo án, vì thế ta liền đem video phát tán trên mạng, cũng đe dọa nàng tự làm tự chịu nếu không nghe sẽ đem video cho cha nàng xem…

- Chúng tôi không hề nghĩ tới Hà Mai bị đả kích kịch liệt như vậy, không nghĩ chỉ là chuyện nhỏ, liền tự thân đi nhảy lầu…

- Chỉ là chuyện nhỏ?

Cao Kỳ ngồi một bên nghe thấy rốt cuộc nhịn không được, bởi rằng lúc ấy em gái mình rõ ràng là bất đắc dĩ, em ấy là một trong ba người đạt học bổng thủ khoa, cuộc đời như vậy mà bị cái tên súc sinh này hủy hoại.

- Ngươi là đồ súc sinh! Miệng ngươi nói chuyện nhỏ nhưng lại muốn cái mạng của em gái ta.

Cô lấy dao trong tay A Cẩu hung hăng nện lên lưng Bạch Lượng Phong, Bạch Lượng Phong tru lên một tiếng nhưng bất luận thế nào cũng không dám có hành động phản kháng gì.

- Ta biết sai, ta…

Trương Dương ôm lấy Cao Kỳ, đem nàng sang một bên, thấp giọng nói:

- Trước hết để cho hắn nói xong đã.

Cao Kỳ trầm mặc một chút, rốt cục mới gật gật đầu.

- Sau khi Hà Mai nhảy lầu, Tùng Điền sợ hãi lập tức trở về nước Cúc Hoa, Bành Bằng cũng trốn biệt ra nước ngoài, còn tôi khi đó còn lưu luyến Lâm Âm khiến cho cha tôi phải chạy chọt lên xuống. Vừa lúc ấy, trường học có giáo vụ Hải Luyến bị khai trừ do tác phong có vấn đề nên tôi liền đem tội danh đổ lên đầu hắn. Cho hắn chút ít lợi ích cũng chỉ là thêm cái tội danh nên hắn liền chấp nhận…

- Tất cả sự việc đã qua là như vậy.

- Chuyện đại thúc bị đánh là như thế nào, chuyện gì đã xảy ra?

Bạch Lượng Phong do dự một chút, thở dài, thầm nghĩ:

- Không sai. Tại chú gì vì chuyện Hà Mai nhất định không chịu buông tha ta, ta sợ sự tình sớm muộn gì sẽ có ngày bại lộ. Cho nên mới mướn người đi giáo huấn hắn một chút, nhưng chỉ có điều ta cũng không nghĩ bọn họ sẽ làm đến như vậy, việc này không liên quan gì đến ta.

- Có đúng không? Ngươi cho rằng lời ngươi nói và sự tình không có quan hệ gì, vậy hà cớ gì mướn chúng đánh đập đại thúc, lại giết cả tên A Dã cầm đầu để bịt miệng?

Trương Dương cười lạnh một tiếng, nói nhắc nhở hắn.

Nghe vậy, Bạch Lượng Phong tỉnh mộng, hai mắt trừng lên như cá chết nhìn Trương Dương:

- Ngươi… Làm sao ngươi biết?

- Làm sao ta biết…

Trương Dương nhìn hắn một cái nói.

- Ta vừa mới nói gì, ta không có tốt như vậy, không hề có tính nhẫn nại vậy mà ngươi lại nói lấp liếm…

Trương Dương vừa dứt lời, một bên Lão Ý nắm tay Bạch Lượng Phong, giơ đao chém xuống lập tức chém đứt đốt ngón tay của Bạch Lượng Phong, Bạch Lượng Phong nhìn tay đầy máu tươi lại thêm đau đớn như xát muối, nhất thời gào lên thê thảm.

- Ta nói… ta nói… Trước tiên, cứu ta.

A Cẩu nãy giờ hút thuốc như ống khói, hít thêm vài hơi rồi đem đầu thuốc còn đỏ lửa đâm vào trên miệng vết thương của Bạch Lượng Phong, tỏ vẻ mất hứng mà nói rằng:

- Tiện cho ngươi nhé, nghe nói là có thể cầm máu.

Bạch Lượng Phong lần thứ hai khóc thống thiên:

- Thứ này có thể cầm máu sao thà không cần còn hơn.

- Cái gì?

A Cẩu hung hăng tạt cho hắn một bàn tay.

- Không phải ngươi nói cầm máu cho ngươi à?

- Nói, Bạch gia là như thế nào cố nhân đi đánh Hà thúc, là ai dẫn người diệt khẩu.

Trương dương lạnh lùng hỏi han.

- Lại có nửa điểm giấu diếm...

- Được... Ta nói...

Bị cắt gần hết ngón tay, Bạch Lượng Phong tưởng không viết nổi nữa chỉ có thể dùng miệng thuật lại. Cao Kỳ đứng một bên lấy tờ khai mang xuống.

Sau khi thuật lại, Bạch Lượng Phong cho rằng hết thảy mọi việc đã kết thúc, nhẹ nhàng thở ra, từ từ băng bó cầm máu vết thương trên ngón tay, nói với giọng cầu xin:

- Mọi việc ta đều khai báo xong rồi, hiện giờ có thể thả ta ra đi?

- Khai báo xong rồi? Thế vụ Bát Hắc đào vừa rồi là chuyện gì?

- Bát Hắc đào?

Bạch Lượng Phong lắc lắc đầu.

- Cái này thật sự ta không biết, chỉ biết đó là một tổ chức sát thủ.

- Xem ra tay ngươi thật không muốn...

Lão Ý giơ đao, cọ cọ vào khuỷu tay hắn.

- Ta thật không có lừa các ngươi, ta cũng chỉ nghe trộm cha ta nói chuyện qua điện thoại có một lần mà thôi... Đúng rồi, cha ta lần đó nói chuyện điện thoại tới cùng công tử Đỗ gia Đỗ Ngọc Hằng, những thứ khác ta thật sự không biết.

- Đỗ Ngọc Hằng?

Trương Dương nhíu mày, Bạch Lượng Phong thoạt nhìn không giống như đang nói dối, hơn nữa thời điểm chính mình bị tập kích hắn còn bị giam bên trong sở thì hẳn là không có quan hệ trực tiếp với hắn. Nhưng vừa nghe hắn nói như thế, Trương Dương phát hiện rằng đối thủ mà mình sẽ đối phó chỉ e không còn đơn giản là mình Bạch thị.

- Đỗ gia là đại gia tộc tỉnh Đông Nam, nhưng hắn không phải loại dễ dãi như Bạch gia dược nghiệp chúng ta.

Bạch Lượng Phong lớn mật mà kích thích Trương Dương một câu.

- Ta hảo tâm khuyên ngươi một câu, chuyện này nên dừng ở đây đi.

Trương dương nhìn hắn một cái, cười lạnh hỏi:

- Ngươi dừng bút sao? Ý của ngươi là ta duỗi cổ chờ đám các người đến trảm? Được rồi, ngươi đã nói điều nên nói, vậy thì…

- Dương tử ca, ngài có thể thả ta sao?

Bạch Lượng Phong nghe vậy, mang trên mặt một tia lo lắng lại có chút chờ mong hỏi han.

- Thả ngươi?

Trương dương thu hồi ánh mắt, đứng dậy, chậm tiến đến hướng sô-pha.

- Sẽ thả. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Vừa dứt lời, A Cẩu mang theo ba bốn người dắt theo mấy con thổ cẩu miệng chảy dãi tùm lum từ cửa tiến vào.

- Hắc, Dương ca, đối phó với mấy loại này nhẫn nại thật.

A Cẩu nhe răng cười chỉ chỉ ba con thổ cẩu dãi dớt, trên mặt lộ ra một tia thích thú cười:

- Anh xem, tốt lắm.

Trương Dương nhìn Cao Kỳ liếc mắt một cái, thấp giọng nói:

- Kỳ tỷ, chị về trước một chút đi.

Cao Kỳ trong lòng đã muốn thầm đoán được kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng trên mặt nàng vẻ mặt kiên quyết vẫn như cũ:

- Dương tử, ta muốn ở lại đây xem.