Đã gần 11 giờ tối, lúc này xe cộ đã thưa thớt đi rất nhiều. Trương Dương cẩn thận dừng xe lại bên rừng cây, tất cả đều yên tĩnh tai có thể nghe được gió lạnh ma sát với cửa kính ô tô. Âm thanh của gió lạnh như xe rách màn đêm.
Có thể nói bên ngoài lạnh đến thấu xương, còn trong xe thì ấm áp như mùa xuân, có thể nói là băng, hỏa hai cái trọng thiên.
Hứa Đan Lộ thấy xe của Trương Dương dừng lại cô cười cười mặt ửng hồng, đương nhiên là cô biết mình bảo hắn dừng xe lại bên đường đương nhiên là việc của nam nữ chính là việc kia...
Tuy không phải là lần đầu tiên Trương Dương làm nhưng làm trên xe với cô vẫn là đầu tiên.
Trong lòng thấy có một cảm giác khác thường, chẳng hiểu tại sao mà không nói lên lời như một sự chờ mong. Cô nhẹ nhàng tựa đầu vào đùi Trương Dương, hắn cắn vào đôi môi anh đào, hỏi nhỏ:
- Không được, anh có vấn đề cần phải hỏi em trước đã, anh có phải là người đầu tiên không?
- Xe này mới có mấy ngày, nếu không...
Cô gái này, đến lúc này rồi mà vẫn còn có toan tính nhỏ nhặt.
- Vậy thì tốt rồi, hì hì!
Hứa Đan Lộ nghe thấy vậy mắt sáng lên lập tức duỗi thẳng song song hai chân, vén vạt áo bông lên, cởi áo trên người ra lộ đôi thỏ ngọc tuyết trắng, cao ngất.
Trương Dương thấy thế không khỏi nuốt nước miếng. Hôm nay, lúc nhìn thấy Dương Phi hắn đã sớm phải nhịn cơn dục hỏa này, bây giờ hắn khó mà có thể nhịn nổi nữa. Hắn nhanh chóng cởi quần áo, để cô tới ghế đằng sau.
Hứa Đan Lộ thấy thế, mắt cười, chủ động vén váy qua eo lưng, rốn tối tất chân bên trong. Một chân đặt trước ghế salon, một để sau ghế sopha, cơ thể nghiêng nghiêng dựa vào cửa xe lộ ra cặp đùi trắng dài...
Trương Dương hừ nhẹ một tiếng rồi tiếp tục...
Hồi lâu, Trương Dương hoàn tất cơ thể hắn mệt mỏi nhưng hắn vẫn ôm lấy cô lấy khăn tay lau giúp cô mồ hồi trên cổ, cô xoay xoay người vào ngực hắn giống như con mèo cọ cọ vậy:
- Mặc quần áo giúp em với.
- Cứ như vậy mà về là được rồi. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Trương Dương cười hì hì nói.
Hứa Đan Lộ nguýt hắn một cái lúc định đứng dậy thì đột nhiên kêu lên một tiếng:
- Ôi, chảy máu rồi...
Sau đó cô lấy tay che thân dưới, mặt đỏ bừng lên nhìn Trương Dương:
- Tên vô lại, cầm giấy.
Thấy cô đang luống cuống, nhìn đôi thỏ ngọc tung tăng, miệng lưỡi Trương Dương đang khô nhất thời lại trỗi lên cơn dục vọng…
Mặc quần áo xong, dọn dẹp những tờ giấy chuẩn bị chạy thì bên phải cửa kính xe lại đột nhiên có âm thanh truyền đến.
Trương Dương và Hứa Đan Lộ hoảng sợ:
- Đồng chí, mời anh trình giấy tờ xe, đỗ xe trái quy định rồi.
Tiếng kia là nữa, hơn nữa loại âm thanh này Trương Dương cho là có người trêu đùa dai hắn nghiêng đầu nhìn. Nhìn dáng nhỏ yếu ớt đúng là một nữ cảnh sát.
Đã muộn rồi, đoạn đường lại hẻo lánh thế này...Trương Dương phải ngoan ngoãn xuống xe, một cơn gió lạnh lùa vào khiến hắn phải rùng mình một cái.
Hắn nhìn nữ cảnh sát một cái, cô này thật là xinh đẹp. Tuy mặc một bộ quần áo bành tô màu đen, cả người chỉ lộ ra khuôn mặt nhưng khuôn mặt này cực kỳ xinh đẹp, mắt to to, mũi cao, môi mỏng manh có hơi trắng giống như búp bê vậy, vai có hai bông hoa nhỏ tướng mạo như vậy đủ để được gọi là hoa rồi.
Trời lạnh, đôi giày cũng thật chuyên nghiệp.
Trương Dương nhìn cô ta mấy lần rồi phát hỏa:
- Tôi nói này, tôi đợi cô cả buổi sao giờ cô mới đến đập cửa sổ, ở bên đợi cả buổi? Nói như vậy... cô... cô vừa mới biết mình và Lộ Lộ ngồi xe gì. Xe Trấn?
Hứa Đan Lộ cười nháy mắt.
Mặc dù Trương Dương có tốt nhưng mặt này hơi nóng nảy, chưa gì đã động đến người.
Lúc bật đèn xe lên, cô cảnh sát đột nhiên hỏi một câu:
- Anh... anh không phải là Tổng tài của công ty Nữ Oa, Trương ... Dương sao?
- Cô nhận sai người rồi.
Trương Dương không nói gì nhìn Hứa Lộ Lộ liếc mắt một cái.
- Tôi không nhận sai đâu.
Nữ cảnh sát cầm lấy giấy tờ lái xe của Trương Dương, nhìn:
- Đúng mà, chính là anh, Trương Dương, người có tiếng tăm như các anh đều nói như vậy sao?
Cô ta cúi thấp đầu nhìn Hứa Đan Lộ ở trong xe liếc mắt một cái, trả giấy tờ lại cho Trương Dương:
- Trương Tổng, hãy nhớ đi nộp tiền phạt đấy nhé!
Trương Dương gần khóc, gật đầu.
Thấy vẻ dở khóc dở cười của Trương Dương, nữ cảnh sát cười hì hì nói:
- Ngài yên tâm đi, tôi sẽ không bán đứng ngài đâu.
- Cảm ơn!
Trương Dương nhận lấy giấy tờ, vừa định mở cửa thì có chút không cam lòng liền hỏi một câu:
- Sao muộn thế này, cô một thân là con gái mà phải đi trực?
Nữ cảnh sát nghe thấy vậy, chớp mắt cười tủm tỉm nói rằng:
- Không sao, tan làm thì về nhà! Cái này không đúng lúc, đúng rồi, lần sau không được đỗ xe chỗ này, ngộ nhỡ nếu có đang yêu nhau mà bị đụng phải thì cũng không tốt, đúng không?
Nghe thấy vậy Trương Dương hết cả chỗ nói, cô tan tầm rồi vẫn còn đi bắt người.
- Đúng rồi!
Người đẹp nhìn xuống thân mình rồi lại nhìn Trương Dương nói:
- Tôi tên là Tề Tiểu Tiểu, dù thế nào thì tôi cũng phải cảm ơn trung tâm của ngài, tạm biệt, lái xe cẩn thận.
Trương Dương lên xe, một hồi không nói rằng, Hứa Đan Lộ ngồi lẳng lặng bên cạnh che cái miệng nhỏ nhắn, cười một tiếng cực kỳ vui vẻ.
Trương Dương nhìn cô thấy cô cười, hắn tức giận nói rằng:
- Còn cười nữa à, bị người ta biết hết rồi.
Hứa Đan Lộ cười trộm nói:
- Em đang nghĩ, vừa rồi nếu cô ta xuất hiện bên cửa sổ thì không biết sẽ thế nào?
Trương Dương vươn tay ra gõ vào đầu cô:
- Đi, anh cần cái kia, xem em sau này còn phúc được như thế không?
- Đùa với anh mà.
Hứa Đan Lộ lại nằm lên đùi hắn cười nói:
- Người đều đi hết rồi, hay là chúng ta lại làm lần nữa đi.
- Vớ vẩn, về nhà!
Vừa rồi tuy là hắn rất thích nhưng lần nữa thì hắn thấy vẫn nên về nhà ôm ổ chăn. Dọc đường đi, hắn nhân tiện đã nói chuyện của Trần Thiên Hùng với cô.
Hứa Đan Lộ cũng không bình luận nhiều mà gật đầu:
- Anh đã tin người ta có thể xử lý tốt thì em đây cũng thử làm.
- Em nhất định có thể làm tốt được mà.
Trương Dương tin vào con mắt của mình, tuy Lộ Lộ còn trẻ nhưng hơn những bạn bè cùng trang lứa.
Cô phóng đãng nhưng sau sự phóng đãng cất dấu một ánh mắt hiểu người, như một phù thủy đứng trong bóng tối rình người ngoài ánh sáng.
Vì gia đình khó khăn, từ nhỏ tự phải chịu trách nhiệm với bản thân, một cô gái từ trung học lên thẳng đại học năm 4 học phí và tiền chi tiêu là chính mình kiếm được, mấy người có thể làm được điều này?
Chỉ với bằng ấy, Trương Dương không có lý gì không tin cô làm không tốt.
Về đến biệt thự, Cao Kỳ đưa hắn đến lò sưởi, hệ thống lò sưởi trong phòng mở ra, trên người cô chỉ mặc một bộ quần áo ngủ mỏng xuyên thấu, đương nhiên là bên trong trống không. Đỉnh thỏ ngọc rất to nhìn thấy rất rõ ràng, đùi thon dài đẹp khép lại với nhau, cô đang nghiêng đầu tựa vào giường cười mà như không cười đang nhìn Trương Dương.
Trương Dương đột nhiên nhớ đến lời Hứa Đan Lộ đã nói ban ngày, có vẻ như cô này lại muốn cùng với mình làm một hồi…
Vấn đề là mình vừa mới bị Lộ Lộ lấy ra… Nhưng bộ dạng cô này… một chút cũng không thể nói nổi.
Không đợi hắn suy nghĩ nhiều, Cao Kỳ liền cười nhẹ một tiếng:
- Đêm nay gái già này muốn đổi khách thành chủ, xoa chết cậu!
Dù sao thì Cao Kỳ cũng học được không ít điều từ trong quốc đảo, Trương Dương đã bị Lộ Lộ đào một lần nhưng dưới sự đùa giỡn của Cao Kỳ, vẫn bị tước vũ khí lần thứ hai.
Sự mệt mỏi qua đi, Trương Dương vẫn đang ngủ. Cao Kỳ để đôi thỏ ngọc của mình lên ngực của hắn nhẹ nhàng nói:
- Có chuyện, tôi phải nói cho cậu nghe một chút!
- Chuyện thông báo tuyển dụng, tôi nhận rồi?
Trương Dương suy nghĩ cũng định xuất ra hơn nữa bị cô ta xoa xong, đánh cuộc chịu thua, nhận mệnh.
- Không phải.
Cao Kỳ vén tóc dài gãi gãi cái mũi, không chút để ý mà nói rằng:
- Hôm nay một người tự xưng là người đại diện những kẻ đánh cha tôi, hi vọng chuyện cha tôi bị đánh có thể giải hòa được, bọn họ đồng ý bồi thường mọi tổn thất, chỉ cần chúng ta không truy cứu chuyện này nữa.
Trương Dương sững sờ một chút, Đại Biểu là người giúp nhóm người, chẳng lẽ là Bạch Gia? Bọn họ nhận rồi?
Trương Dương nhíu mày hỏi:
- Vậy cô trả lời họ như thế nào?