- Này!
Đột nhiên Dương Phi cầm sách vở lên, gõ vào đầu Trương Dương:
- Nói với cậu đấy, hồn phách đâu rồi?
Lập tức Trương Dương tỉnh lại, vội vàng mở mắt. Dương Phi nguýt hắn một cái, đưa tay chỉnh cổ áo ném sách rồi nói:
- Sai 5, lúc trước tôi đã nói với cậu cái gì?
- Khai trừ!
- Khai trừ cái gì?
Dương Phi vô cùng tức giận, không biết làm sao mà trên mặt kỳ nữ lại hiện lên một tia đỏ ửng, vừa thoải mái lại vừa có chút khác thường. Cô trừng mắt lườm Trương Dương một cái rồi mắng:
- Quá khứ không chuyên tâm nên mới có thành tích kém như vậy, không lên nhìn loạn lung tung...
Nói xong lại cảm thấy trong lời nói có lỗi lớn, cái gì gọi là quá khứ, cái gì gọi là không nên nhìn linh tinh chứ. Vậy Trương Dương thừa nhận chính hắn nhìn thấy bộ ngực của mình, bị mình phát hiện thật sự là... Mình phải làm bộ không biết sao, tên tiểu tử này!
- Học đi!
Dương Phi để sách vở xuống dưới, tức giận mà nói.
- À, cô ơi cô không khai trừ em chứ?
Trương Dương khoe mẽ nói.
- Được lắm, mai cậu đừng có tới nữa.
Dương Phỉ thấy hắn còn có vẻ khoe khoang, nổi trận lôi đình.
- A, như vậy không được! Em đã qua năm tư đâu? Cô ơi không phải cô đã nói sẽ phụ đạo cho sinh viên chưa qua năm tư sao?
Dương Phi được một hồi chán nản, trừng mắt liếc nhìn Trương Dương một cái nói rằng:
- Được rồi, được rồi, thấy cậu hôm nay bận cái trung tâm hồi phục kia, lần này tôi tha cho, đừng có tiện đà mà khoe khoang.
- Cảm ơn cô, hôm nào đó em sẽ mời cô đi ăn.
- Để lại cho cậu ăn đi.
Dương Phi liếc nhìn Trương Dương một cái rồi cầm lấy sách giáo khoa:
- Học!
Cô suy nghĩ rồi bỏ sách xuống đi đến bên tủ quần áo, lấy cái áo gió mặc thêm lên người rồi mới ngồi xuống.
Xem ra cô thấy mình mặc như vậy là không ổn.
Học xong, Trương Dương dọn dẹp một chút rồi ra cửa lấy một cái hộp đưa cho Dương Phi, sau đó chạy đi nhanh như chớp.
- Này...
Dương Phi cúi đầu nhìn, thì ra là một cái hộp Socola. Cô đóng cửa lại, nhắc nhắc cái hộp trong tay hơi mỉm cười, lộ ra nụ cười khó thấy lúc cô bình thường, tiểu tử thối sau này sẽ không dạy cho cậu nữa.
Ngồi trên xe, Trương Dương bị Hứa Đan Lộ gọi điện thoại. Hắn nói tối sẽ đi đón cô, đồng thời cũng gửi tin nhắn cho Kiều Hi Nhi và Cao Kỳ cùng một nội dung, tối sẽ trở về. Rất nhanh thu lại được hai tin nhắn hồi âm.
Kiều Hi Nhi bảo hắn cẩn thận một chút, có việc gì gọi điện thoại cho cô. Trương Dương cười cười.
Trong mắt cô, mình thường ra ngoài làm chuyện thị phi nên cần một tên bảo vệ.
Còn Cao Kỳ, Trương Dương không thể nhịn được. Trước tiên là đoán xem nha đầu kia sẽ nói cái gì, Trương Dương biết cô ta luôn biết cách để thuyết phục mình. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Trương Dương suy nghĩ trong một lát rồi thôi vì những điều mà cô ta nói hắn thực sự không đoán ra nổi.
Nhìn một chút, chỉ có 6 chữ ngắn ngủi:
- Hãy nhớ dùng áo an toàn!
Các cô này, Trương Dương không nói gì mà lắc đầu, hắn thả chân ga chạy ra Thủy Phố.
Hôm nay, sau trọn một tuần mưa ròng rã phải tạm ngừng việc kinh doanh. Chỉ sau một ngày mặt trời lên, toàn bộ khu vực này đã được hong khô, chỉ trừ gió vẫn lớn như trước. Gió quất vào mặt từng cơn rét buốt.
Trương Dương ôm lấy cái áo bành tô đen, ánh mắt cảnh giác nhìn chăm chú xuống dưới rồi thản nhiên đi vào vũ trường Cầu Thành.
Trần Thiên Hùng đã chờ hắn ở đó từ sớm, y nhìn Trương Dương rồi vội vàng tiến lên đón:
- Bên này lạnh, vào trong ấm hơn.
Đây là lần đầu tiên Trương Dương nhìn thấy phòng ngủ của Trần Thiên Hùng. Còn bình thường nếu nam nhân hoặc nữ nhân mời vào phòng thì sẽ có hai tình huống.
Nếu là người nữ thì sẽ chứng minh cô ta có ý đối với người đàn ông này. Còn nếu là nam thì họ sẽ cho đối phương là huynh đệ của mình hoặc là coi trọng …
Thực rất dễ để nhận ra y coi Trương Dương là huynh đệ của mình.
Phòng của y rất sạch sẽ, bên trong bài trí cũng rất đơn giản. Nhất là chiếc giường, cái ga như màu đậu hũ, một cái bàn trà, một cái tủ quần áo, một cái TV còn có một cái máy tính nữa. Không có vật gì khác biệt, nhìn tình thế này không thể nghi ngờ gì nữa y xuất thân trong quân ngũ.
Quả nhiên, vách tường trên đầu giường Trương Dương thấy tấm ảnh quân trang của y. Nhìn ảnh thì là 4 năm về trước Trương Dương chú ý tới quân hàm, xem ra không ít hơn binh năm.
- Mời ngồi!
Trần Thiên Hùng lôi ra hai cái ghế gỗ để một cái ra trước mặt Trương Dương.
Trương Dương không thể tưởng tượng được một người trước kia hô phong hoán vũ ở Thủy Phố vậy mà lại có một cuộc sống đơn giản như vậy.
- Ha ha, đơn sơ như vậy để ngài chê cười rồi!
Sau khi Trần Thiên Hùng thấy Trương Dương ngồi xuống liền rót cho hắn một chén trà rồi cũng ngồi xuống.
- Trước kia anh Hùng cũng tham gia quân ngũ sao?
Trương Dương biết rồi nhưng cố tình hỏi.
Trần Thiên Hùng lấy một cái chén màu xanh rót cho mình một chén nước sôi sau đó gật đầu:
- Được 8 năm rồi.
- Bộ đội đặc chủng!
Trần Thiên Hùng trầm ngâm một lúc rồi mới nhẹ nhàng gật đầu:
- Chuyện quá quá khứ rồi.
Nhìn y có vẻ đau khổ, Trương Dương biết y đi trên con đường này hẳn là không muốn người khác biết câu chuyện này, mình không tiện hỏi.
Trương Dương bưng chén trà lên, uống một ngụm rồi nói:
- Tối nay, lời tôi nói trong điện thoại anh cân nhắc thế nào rồi?
- Cám ơn cậu, cậu đã cho tôi một cơ hội.
Trần Thiên Hùng bưng chén trà lên uống cùng Trương Dương:
- Sau này có gì cần Trần Thiên Hùng nhất định sẽ dốc hết khả năng.
Nghe thấy vậy Trương Dương thở phào một hơi rồi khẽ cười nói:
- Cảm ơn anh Hùng!
Trần Thiên Hùng có chút xấu hổ gãi đầu nói:
- Là tôi phải cảm ơn cậu mới đúng chứ!
Y chần chừ một chút rồi nhìn Trương Dương nói:
- Tôi có thể giúp đỡ thuộc hạ?...
Thuộc hạ của y có cả trăm người, thân tín có đến mười mấy người nhưng cũng không thể để bọn họ trực tiếp đi được.
Nhưng Trương Dương tin rằng bản thân Trần Thiên Hùng không có vấn đề gì hết, còn những người dưới tay y thì không rõ lắm.
Suy nghĩ một chút, lập tức Trương Dương hỏi ngược lại:
- Ý của anh Hùng là?
Trần Thiên Hùng do dự một chút rồi nói:
- Thực ra tôi đã nghĩ rồi. Nếu nếu đồng ý theo tôi thì tôi cho đi còn nếu không thì tôi cũng không miễn cưỡng. Chẳng qua là không biết công ty có cách nào chứa được nhiều người như vậy không?
- Bao nhiêu người?
- Ước chừng khoảng 20 người, thân thủ thì hơi kém cậu một chút nhưng cũng ra tay được.
Trương Dương nghe thấy vậy, không khỏi cười nói:
- Hai mươi mấy người cũng không thành vấn đề, ngày sau công ty phát đạt có trăm tám mươi nhân viên bảo vệ cũng còn chưa đủ… Tôi hi vọng bọn họ đều có thể vào Nữ Oa. Nhưng nếu vậy thì tác phong trước kia phải bỏ, nếu phát hiện ra làm chuyện gì trái pháp luật thì, như vậy...
- Cái này thì ngài cứ yên tâm, nếu bọn họ đã đồng ý theo tôi, nếu có suy nghĩ gì không cần ngài phải nói Trần Thiên Hùng này sẽ là người đầu tiên không tha thứ cho kẻ đó.
- Vậy được, có những lời này của anh là đủ rồi.
Trương Dương gật đầu, tuy trong lòng có cảm thấy hơi không an toàn, không thuận lợi như vậy chứ nhưng hắn tin vào năng lực của Trần Thiên Hùng:
- Nếu đã nói vậy thì tôi cũng không ngại nói với anh về vấn đề đãi ngộ.
Trần Thiên Hùng nghe thấy vậy liền khoát tay nói:
- Cá nhân tôi thì không có vấn đề gì, chủ yếu là giúp cho các huynh đệ chỉ cần cho bọn họ có thể sống tạm là được rồi. Thực ra đều xuất thân chỗ cực khổ, có thể sống qua ngày không phải sống dưới đất là được rồi.
Trương Dương cười nói:
- Anh Hùng cứ yên tâm, công ty Nữ Oa nhất định sẽ không bạc đãi công nhân là thế này, công nhân viên ước lượng khởi đầu khoảng 1 vạn. Còn anh, một tháng tôi trả 10 vạn cái khác cuối năm sẽ tính, anh thấy thế nào?
Trần Thiên Hùng ngẩn người ra nói:
- Lương khởi đầu là 1 vạn?
- Ừ!
- Thế… thế không cao quá đấy chứ? Không cần nhiều như vậy, có thể 3, 4 ngàn là đủ rồi.
Tiền lương mà Trương Dương trả đã vượt qua sự tưởng tượng của Trần Thiên Hùng, chế độ đãi ngộ này cao hơn nhiều so với làm xã hội đen.