Động tác của Bạch Lượng Phong cực nhanh, ngay sau khi Trương Dương nghe được thanh âm của xe Land Rover, xe đã khởi động, khoảng cách đến chỗ hắn đã không hơn mười mét, cùng lúc đó, hệ thống vang lên tiếng kêu thê lương:
- Hệ thống cảnh cáo, có nguy hiểm tính mạng, mười mét phía trước, có xe thể thao nhanh chóng tiếp cận, dự tính 1. 2 giây sau va chạm bên trái!
Trương Dương hiển nhiên còn kịp hiểu, vấn đề là bên cạnh Dương Phi thì làm như thế nào, nhưng hắn cơ hồ không bất cứ suy nghĩ gì, vươn tay, lao đến bên thân mình Dương Phi, ôm ngang nàng, cảm giác được giống như nắm vào bầu vú của nàng, sau đó theo bản năng mà lăn.
Hắn vừa ngã xuống, bánh trước xe Land Rover cơ hồ chính là dán qua bắp đùi của hắn, đầu xe hung hăng va chạm vào trên bậc thang, đi vài mét mới chậm lại.
Trương Dương nhìn nhìn Dương Phi trong ngực, sau khi nhìn nàng không có việc gì, nhanh chóng đứng lên, sau đó chợt nghe thấy mấy học sinh đang hô to.
- Đâm người rồi!
Trên xe Bạch Lượng Phong nghe vậy, vẻ mặt không những không có kinh hoảng ngược lại là lộ ra một tia hưng phấn, hắn cơ hồ có thể xác định vừa rồi mình va chạm, tuyệt đối có thể trực tiếp xử lý cái tên đáng giận Trương Dương, chỉ là có chút đáng tiếc chính là đại mỹ nữ Dương Phi chắc cũng tan xương.
Nhưng hắn hồi tưởng một chút, tựa hồ hình như trước khi đụng vào, Trương Dương ôm Dương Phi hơi chút né sang!
Vì thế hắn theo bản năng mà dừng xe, quay đầu lại!
Đầu vừa mới chuyển lại đây, một nắm tay cực đại xuất hiện ở trước mặt hắn, hung hăng mà nện ở mũi hắn!
- Cốp!
Sọ não nện thật mạnh ở tay lái, nhất thời làm cho mắt nổi tinh tinh, vừa sờ cái mũi, ngoài toàn tâm đau đớn, còn có một dòng máu, một quyền này, thậm chí ngay cả răng cửa hắn cũng bị gãy một cái.
- Thằng chó!
Sau khi Trương Dương ra một quyền, nhảy vào vị trí phụ lái, kéo hai cái lỗ tai Bạch Lượng Phong giống lôi con lợn chết xuống xe, sau đó chính là vừa chửi vừa đánh.
Bên cạnh đám sinh viên vây xem tăng lên, các loại di động, các loại máy ghi hình.
Có trực tiếp liền báo án, lưu manh lái xe đâm người!
Lúc này Dương Phi cũng định thần lại, nàng đi lên, gạt người vây xem ra, tư thái vẫn tao nhã như cũ, mặt lạnh đi tới, nhìn thấy Trương Dương còn đang ra sức đạp Bạch Lượng Phong, vươn tay lôi kéo Trương Dương lại, nói:
- Thôi, để cảnh sát đến xử lý đi.
Nàng cũng không phải thương tiếc cho Bạch Lượng Phong, mà là suy nghĩ sợ Trương Dương đánh hắn chết lại bị kiện.
Trương Dương cắn chặt răng, rốt cục thì nhịn xuống xúc động muốn trực tiếp đánh hắn chết, thu chân về, vừa rồi nếu không phải hệ thống nhắc nhở, lúc này hắn cho dù không chết, xác định vững chắc cũng sẽ tàn phế, vương bát đản này chết một trăm lần cũng không đáng tiếc, cứ như vậy dễ dàng mà tiêu hao lần thứ hai cảnh báo nguy hiểm tánh mạng của mình.
Bạch Lượng Phong lần này nhất định nếm đủ mùi, không những không đụng được Trương Dương, còn thương hai bên đầu gối, một cái chân hình như đã gãy, một cái răng cửa gãy.
Nằm trên phố Bạch Cương và Đỗ Ngọc Hằng đứng lên, Bạch Cương còn đỡ, căng thẳng đến độ run run gọi điện thoại, mà Đỗ Ngọc Hằng thì trực tiếp lặng lẽ ly khai, trước mắt cảnh tượng loại này, chỉ cần mình một lộ diện, đầu lĩnh đám hư hỏng khẳng định không thể thiếu.
Trương Dương nhìn Bạch Cương một cái, người nọ ôm điện thoại nhanh chóng trốn sang một bên, mà Bạch Lượng Phong thì đã được hai cậu bạn học vây quanh, trong hỗn loạn cũng đã trúng không ít chân đen.
Nhìn Dương Phi cúi đầu quan sát bóng dáng hai bạn học kia, Trương Dương thầm cảm thán, chính mình giống như thực có duyên phận với Dương Phi, mới đầu cũng là bởi vì tinh thể từ trên trời giáng xuống đụng phải xe nàng, thiếu chút nữa gặp nguy hiểm tánh mạng, hệ thống cứu mạng hai người, hiện tại lại bởi vì đụng xe, hệ thống lần thứ hai nhắc nhở chính mình, lại cứu mệnh hai người, đây là trùng hợp ư, hay là trùng hợp nhỉ?
Qua bảy tám phút, cảnh sát cùng xe cứu thương đồng thời chạy tới, bọn họ nhìn thấy người trên mặt đất bị đánh đến giống một bãi phân, kinh ngạc và lạ thường, cảnh sát làm điều tra đơn giản, sau đó để tay cho bác sĩ. Truyện được copy tại Truyện FULL
Bác sĩ kết luận là, cậu sinh viên bị đâm xe tương đối thảm, gãy xương đùi, một bên khác trầy da, mà Bạch Lượng Phong tuy rằng bộ dáng thoạt nhìn thảm, kỳ thật chỉ là gãy cái răng cửa, mũi gãy, miễn cưỡng tính là bị thương nhẹ do quần ẩu!
- Được rồi, ngày mai sẽ có đầu đề, sinh viên hư hỏng đâm người!
Một người cảnh sát thì thầm một tiếng.
- Bị đánh cũng xứng đáng, đáng tiếc chính là bị thương mặt ngoài mà thôi.
Nằm ở cáng, Bạch Lượng Phong nghe thấy những đánh giá đó, mặt xanh mét, nguyên bản còn muốn đế thêm vài câu, nhưng nhìn thấy sắc mặt Trương Dương còn khó coi hơn so với hắn, nháy mắt đem lời nói nuốt trở lại trong bụng.
Chính mình lúc đó không đâm chết hắn được, xác định vững chắc là gặp phải phiền toái! Nghĩ vậy, hắn nhanh chóng nháy mắt với Bạch Cương bên cạnh đang ngẩn người không nói gì:
- Nói với ba em một tiếng.
Bạch Cương ngầm hiểu mà gật gật đầu, lại móc ra di động!
Trương Dương hơi nén giận, nhưng hắn chỉ cười lạnh một cái, cũng không tính toán đến đồn công an gây sức ép với Bạch Lượng Phong, gần đây hắn có việc gấp, thứ hai, cho dù gây sức ép nữa, người lại không bị đụng phải, hắn có thể bị trừng phạt ư?
Nhưng, ngày thu thập hắn cũng tới gần rồi, đến lúc đó nợ cũ nợ mới cùng tính một lượt, trước mắt còn có chuyện của Dương Tĩnh đã.
Bạch Lượng Phong mới vừa bị đưa lên xe, lãnh đạo trường học cũng đã chạy tới, Trương Dương nhìn Dương Phi, thật sự không nguyện ý dây dưa ở nơi này nhiều, liền nhỏ giọng nói với Dương Phi:
- Cô Dương, có thể mời cô ăn cơm không?
Dương Phi ngẩn người, khẽ cau mày, liếc mắt nhìn Trương Dương một cái, thầm nghĩ, mới phát sinh việc này, ngươi còn có tâm trạng mà ăn cơm?
Trương Dương nhìn trên mặt nàng viết chữ bỏ qua, vươn tay gãi đầu, áp thấp giọng nói:
- Định nhờ cô hỗ trợ chút chuyện, nơi này nói chuyện không tiện.
- Nhờ tôi?
Dương Phi hồ nghi mà nhìn Trương Dương một cái, hỏi:
- Cậu nói trước là chuyện gì đi.
- Về chị của cô!
- Dương Tĩnh?
Dương Phi liếc mắt nhìn Trương Dương một cái, tức giận mà nói rằng:
- Không phải cậu hiểu chị ta hơn tôi sao, còn gì cần hỏi tôi?
Giọng nói của nàng có vẻ có chút lãnh đạm, nhưng nghĩ lại, vừa rồi hình như Trương Dương lại cứu nàng một mạng, ngữ khí vội chậm lại một ít:
- Đi nơi nào?
- Ở . . .
- Kỳ Đóa đi!
Dương Phi không đợi Trương Dương nói xong, liền tiếp lời.
Trương Dương bất đắc dĩ mà gật gật đầu, không phải chính mình mới vừa đi từ đó ra sao, hiện tại lại trở lại, đây gọi là gì?
Đến Kỳ Đóa, quả nhiên sau khi người phục vụ nhìn thấy Trương Dương và Dương Phi, một đôi mắt tròn cơ hồ nhìn không ra, thậm chí khi Dương Phi không chú ý tới còn trộm dựng thẳng lên một ngón tay cái với Trương Dương!
Được đó, anh bạn à, cưa gái phải như vậy, một giờ trước cất bước tiễn một người, hiện tại đổi người mới, còn là một người xinh đẹp hơn!
Trương Dương xấu hổ và giận dữ muốn chết, nhưng không biết làm thế nào, xem xét chỗ ngồi phía bàn kia, thầm nghĩ, không nên, kết quả Dương Phi còn nhất định chọn chỗ kia. Trương Dương rất muốn nói, tôi có thể nói tôi mới rời khỏi vị trí này không đến một giờ không?
Dương Phi gọi xuất thịt bò, một ly Latte, liền yên lặng mà ăn, mà Trương Dương ngồi cắn ống hút ly sữa nóng chỉ có thể nhìn nữ thần dùng cái miệng nhỏ ăn ngon lành, hắn thì không đói bụng!
Qua một lát, nhìn thấy Trương Dương không hé răng, liền liếc mắt nhìn Trương Dương một cái, không chút để ý hỏi han:
- Có phải cảm thấy tôi rất khó nói chuyện hay không?
Trương Dương vội vàng lắc đầu:
- Không có đâu!
Cô không phải đang ăn cái gì sao, tôi lại dám xen mồm ư!
- Không có mới là lạ!
Dương Phi cúi đầu tiếp tục xúc tảng thịt bò của nàng:
- Nói đi, cậu muốn nói chuyện gì về Dương Tĩnh? Tôi nghe.
- À, là như thế này, cô có biết bạn trai chị Tĩnh hay không?
Dương Phi nghe vậy, sửng sốt một chút, dừng lại dao nĩa trong tay, nhìn Trương Dương, sau đó lại tiếp tục ăn đồ ăn của mình:
- Sao nào, cậu thích Dương Tĩnh?
Trương Dương lập tức đẩy ra ống hút từ miệng:
- Không phải, tôi muốn hỏi cô một chút, cô biết người tên Tạ Long này sao?
- Tạ Long?
Mới vừa rồi cái miệng nhỏ còn đang ăn thịt bò, Dương Phi buông xuống dao nĩa, nhíu mày:
- Tự nhiên nhắc tới người này làm gì?
Nhìn ánh mắt của nàng, mang theo một tia khinh thường.
Trương Dương lập tức liền nhìn ra, xem ra nàng biết người kia, hơn nữa tên kia hơn phân nửa không hay ho.
- Đúng vậy, nghe nói là đêm mai sẽ về Mai Ninh!
- Đêm mai về Mai Ninh à?
Mày liễu thản nhiên của Dương Phi đột nhiên hơi hơi nhọn, mang theo khinh thị mà cười nhạo một tiếng.