Mẹ của Kiều Hi Nhi là chủ tịch một đại tập đoàn có giá trị hơn tám trăm tỷ, mặc dù không ăn mặc phục trang đẹp đẽ, tốt xấu cũng là toàn thân hàng đây, nhưng bà chủ Kiều gia trước mắt trên người ăn mặc lại rất bình thường, nhiều lắm cũng chỉ tựa như thành phần tri thức đô thị phổ thông mà thôi, thật sự nhìn không ra bà là chủ tịch Lam Thần – Diệp Tinh.
Thậm chí, mỹ nữ trợ lý cung kính đứng ở bên cạnh nàng ăn mặc còn sang trọng hơn so với bà nhiều lắm.
Gặp mặt, Trương Dương còn chưa nói chuyện với bà một câu đầy đủ, mọi sự tình cơ bản là nữ trợ lý xinh đẹp của bà thay bà hoàn thành, hiện tại cơm cũng ăn xong rồi, nhưng giờ phút này Diệp Tinh còn đang chậm rì rì uống trà, Trương Dương nhìn đồng hồ, đánh giá khóa học buổi tối hẳn sẽ bị chậm trễ, hắn không hy vọng như vậy.
Diệp Tinh nhìn Trương Dương, đột nhiên khẽ mỉm cười nói:
- Có thể nói cho ta biết hay không, còn có chuyện gì trọng yếu hơn so với con gái của tôi à?
- Dạ ... Bá mẫu nói vậy ý là?
Trương Dương đang tìm cách nào mới có thể mau chóng vào đề tài, có vẻ có chút trở tay không kịp.
- Từ lúc ăn cơm đến bây giờ…
Diệp Tinh cầm lấy giấy ăn nhẹ nhàng lau lau khóe miệng, phượng nhãn hơi hơi nhíu lại, nói rằng:
- Cháu tổng cộng nhìn đồng hồ hai lần, ánh mắt nhìn ra cửa ba lượt.
Hic, ánh mắt nữ nhân này thực độc! Trương Dương trong lòng toát mồ hôi lạnh, nhưng trên mặt hắn vẫn cứ là một bộ mặt thản nhiên bất động thanh sắc, đáp:
- Bá mẫu quá lợi hại, đúng như lời của bá mẫu, buổi tối cháu còn phải đi học bù.
- Bởi vì nguyên nhân đối phương là giáo viên mỹ nữ trăm năm nhất ngộ của đại học Mai Ninh sao?
Lông mi Diệp Tinh hơi hơi nhếch lên, nhẹ nhàng bâng quơ mà nói.
TimTrương Dương đập nhanh một chút, xem ra, trước khi bà ngồi ăn bữa cơm này cùng mình, đã điều tra xong toàn bộ tư liệu về mình.
Nếu như vậy, cũng không cần nhiều lời rồi, Trương Dương hắng giọng một cái, gật gật đầu nói rằng:
- Không sai ạ, buổi tối đích xác là cháu còn phải đến chỗ cô Dương Phi kia học bổ túc tiếng Anh, nhưng không phải vì nguyên nhân bởi vì cô giáo dạy Anh văn phi thường xinh đẹp như cô nói!
- Được …
Diệp Tinh cắt lời nói của hắn.
- Nếu ta không có nói sai, cháu còn có hai người bạn tốt lắm, tốt đến mức thậm chí đã là bạn gái ở chung, đúng không?
Trương Dương rốt cục phải bái lạy, thứ này hẳn là Kiều Hi Nhi không nói cùng mẹ của nàng chứ?
Thở dài, hắn lần thứ hai gật gật đầu chấp nhận, thay lời khác mà nói, chuyện với Kiều Hi Nhi cũng chỉ có thể dừng ở đây, theo hiện tại mà nói, cho dù là con gái mình sinh ra ... Mình gặp phải loại tình huống này, bạn còn có thể nói gì.
Diệp Tinh đem khăn ăn nhẹ nhàng đặt sang một bên, vừa lòng mà gật gật đầu, rồi sau đó vuốt tay nói rằng:
- Ta biết, Kiều Kiều rất thích cậu, cậu ... Có lẽ cậu cũng rất thích Kiều Kiều, ta liền gắng gượng mà tương duyệt cho hai người đi, nhưng cậu hẳn là rất rõ ràng tình huống Kiều gia, cho dù Diệp Tinh ta đồng ý, ba nó, ông nó, phía sau toàn bộ gia tộc sẽ đáp ứng sao? Cậu thực thông minh, cũng rất thành thực, như vậy, cậu nói cho ta biết, hiện tại cậu chuẩn bị làm như thế nào?
Trương Dương nhìn bà một cái, bà mang trên mặt vẻ mỉm cười, phân không rõ ràng rốt cuộc là hỉ hay là giận, là chờ mong hay là cười nhạo.
- Cháu hiểu ý tứ của bá mẫu.
Ngón trỏ Trương Dương sẵn đặt trên mặt bàn, nhẹ nhàng mà gõ, giảm bớt áp lực vô hình mà đối phương mang đến, dừng một chút, lại nói tiếp.
- Với thân phận cháu bây giờ, đích xác không xứng với Joyce.
- Cho nên, cháu đã nghĩ kỹ?
Trên mặt Diệp Tinh nhất thời lộ ra một tia vui mừng.
- Nghĩ kỹ rồi ạ, tuy rằng hiện tại cháu không xứng với cô ấy, nhưng hai năm. . . Hai năm tới, cháu liền có lòng tin này.
Diệp Tinh ngây người một chút, sau đó lập tức nhíu mày:
- Ý tứ của cậu là, cậu căn bản không định từ bỏ cho Kiều Kiều?
Trương Dương vuốt tay, bất đắc dĩ mà nói rằng:
- Bá mẫu, khi nào thì cháu nói qua muốn từ bỏ cô ấy, chính như bác nói, Kiều Kiều có tình cảm với cháu, cháu cũng là thật lòng với cô ấy, hai bên tự nguyện, cháu vì cái gì phải từ bỏ?
- Ha ha!
Diệp Tinh tiếp nhận cốc trà mỹ nữ trợ thủ bên cạnh bà bê tới, uống một hơi, sau đó nhìn chằm chằm Trương Dương, nhẹ khẽ cười nói:
- Thú vị lắm, như vậy ý của cậu là, cậu chuẩn bị từ bỏ hai cô gái quyến rũ hoa mỹ trong nhà kia? Toàn lực theo đuổi Kiều Kiều nhà ta?
- Cháu cũng không tính từ bỏ các cô ấy!
Diệp Tinh nắm chặt trong tay cái chén, thân mình hơi hơi bật lên một cái:
- Cho nên, nếu ta không có nghe sai, ý của cậu là, cậu vừa không định buông tha cho hai người bạn gái trong nhà của cậu, đồng thời còn muốn theo đuổi con gái của ta? Ta có thể lý giải như vậy không? Cậu muốn học người cổ đại, ba vợ bốn nàng hầu?
Trương Dương lắc lắc đầu.
- Không phải? Vậy nhờ cậu nói cho ta biết, một người đàn ông đồng thời có được ba nữ nhân, đây gọi là gì? Cậu sẽ không để cho Kiều Kiều nhà của ta làm thứ 3, hoặc là thứ 4 chứ?
- Cháu cũng không biết, nhưng nếu chúng cháu thiệt tình ở cùng nhau, không cần để ý cái danh phận kia.
Diệp Tinh nở nụ cười, đem cái chén đưa cho trợ thủ của bà, phân phó nàng nói:
- Cô đi ra ngoài trước.
Trợ thủ của nàng chần chờ một chút, cuối cùng vẫn gật đầu, đi ra ngoài, nhìn bộ dáng nàng, trên mặt tựa hồ còn muốn chờ nhìn bát quái cơ, như thế nào lại bị đuổi, thiệt tình không tiện nói.
- Tốt lắm!
Hai tay Diệp Tinh giao nhau đặt ở trên mặt bàn, nhìn thẳng Trương Dương, lạnh giọng hỏi:
- Hiện tại cậu có thể nói cho ta biết, cậu có tư cách gì làm như vậy, hoặc là nói, cậu dựa vào cái gì thuyết phục ta, để ta đồng ý đem phó thác con gái cho cậu?
Trương Dương nghĩ nghĩ, ngẩng đầu nhìn bà nói rằng:
- Bởi vì chỉ có cháu mới có thể xứng đôi với cô ấy.
- Khẩu khí thật lớn, cậu cũng biết, hiện tại có bao nhiêu anh tài tuấn ngạn hào môn thế tộc đạp phá cánh cửa Kiều gia, lại bị chúng ta gạt ra ngoài cửa, phương diện này có cả những công tử nắm giữ xí nghiệp mạnh top thế giới, cũng có hậu đại cấp quan lớn, thậm chí là con cháu lãnh đạo cao, cậu dựa vào cái gì cho rằng cậu xứng đôi với Kiều Hi Nhi hớn so với bọn họ?
- Rất đơn giản, Joyce không thích bọn họ.
Diệp Tinh lại cười, nhưng thực hiển nhiên, lần này cười có chút miễn cưỡng, nàng buông ra hai tay, nhìn Trương Dương, nhẹ giọng nói rằng:
- Nói thật, ta điều tra về cậu rồi, bằng lương tâm mà nói, một sinh viên phổ thông không có bất cứ bối cảnh bây giờ có thể lấy được thành tựu như thế, ta thực tán thưởng cậu, đối với cậu, trong lòng ta không có một chút kỳ thị, ta coi thường những đứa gọi là hào môn đệ tử, thậm chí đang suy nghĩ thật sự đem Kiều Kiều phó thác cho cậu, nhưng điều kiện tiên quyết là, cậu yêu Kiều Kiều, đồng thời không thể còn có nữ nhân khác.
- Điểm này, cậu lại làm không được!
- Cậu còn chưa có làm cha mẹ, đợi cho có một ngày, cậu cũng làm người cha mẹ, cậu ngồi ở vị trí của ta, ta tin tưởng cậu sẽ đưa ra lựa chọn giống ta, vì con gái mình mưu cầu một hạnh phúc đầy đủ.
Diệp Tinh một hơi nói cho hết lời, lúc này có vẻ có chút thở hổn hển, bà bưng lên chén trà lài bên cạnh, uống một hơi, hoãn khẩu khí, lại nhìn Trương Dương, hỏi:
- Hiện tại cậu trả lời ta, lựa chọn của cậu vẫn là như vừa rồi sao?
Trương Dương trầm mặc, đúng như lời của bà nói, chính mình thật sự không có cách nào khác cho Kiều Hi Nhi một hạnh phúc đầy đủ, ít nhất không có cách nào khác cho nàng một người hoàn thiện, hiện tại cũng không phải thời đại ba vợ bốn nàng hầu.
Nhưng mình cứ như vậy mà từ bỏ được sao? Nội tâm nói cho hắn biết, không thể, không nguyện ý! Ích kỷ cũng được, tình yêu thực sự cũng tốt, để hắn nói từ bỏ Kiều Hi Nhi, hắn làm không được. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Bá mẫu, cháu rất rõ ràng ý tứ của người.
Trương Dương thở dài, nhưng ánh mắt lại cực kỳ kiên quyết:
- Nhưng giữa tình yêu đích thực và luân thường, cháu lựa chọn tin tưởng nội tâm chính mình.
Diệp Tinh cũng trầm mặc , bà nhìn Trương Dương, người con trai trước mắt này diện mạo thanh tú, bộ dạng cũng sạch sẽ, trên mặt rõ ràng mang theo một tia tang thương cùng kiên nghị hắn cái tuổi này không nên có, bà biết trước đây hắn sống thực gian nan, nhưng bà không rõ ràng lắm, những gian nan ngày đó mang đến cho hắn tôi luyện như thế nào, thế cho nên vẻ mặt hắn hiện tại, lại hỗn loạn phức tạp đến như thế.
Ưu tư, kiên nghị, tự tin thậm chí mang theo một tia phẫn uất!
Người đàn ông như vậy, đối với một thiếu nữ hoa quý mà nói, không thể nghi ngờ là hấp dẫn trí mạng, đổi là chính mình lúc tuổi trẻ, có lẽ cũng sẽ bước vào hố sâu, nhưng. . . Con gái của mình quyết không thể giẫm lên vết xe đổ!