- Mẹ, tại sao có thể như vậy?
Hứa Đan Đông bụm mặt, nước mắt không ngừng mà chảy xuống từ trên khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng, một giọt tích tụ rơi trên mặt đất, khiến người nhìn mà cơ hồ muốn tan nát cõi lòng.
- Không phải mẹ nói, bác sĩ chỉ muốn thương lượng một chút với chúng ta mà thôi sao? Ba đã gầy như vậy rồi, mẹ mới nói cho chúng con biết.
Hà Trân cúi đầu, không nói một tiếng. Hơn một tháng qua, Hứa Mao Căn bị bệnh ung thư tra tấn đến chết đi sống lại, bà một bước không rời chăm nom ông ta, gian khổ cùng khó chịu này sớm đã mài giũa trái tim của bà cứng như sắt thép.
Nhưng giờ phút này nhìn thấy ba chị em khóc thành như vậy, lại nghĩ tới sự thật người bạn già cùng mình sớm chiều ở chung nhiều năm thực có thể không qua khỏi được vài ngày, để cho bà không khỏi lần thứ hai rơi lệ.
- Đông Đông, em đừng trách mẹ, là ba không muốn cho các em biết, là sợ ảnh hưởng việc học các em, hơn nữa lúc trước ba được đưa đến nơi đây, đã được chọn dùng phương án trị liệu tốt nhất rồi . . . Vốn tưởng rằng khẳng định không có việc gì.
Hứa Đan Lộ lau nước mắt, hai mắt đẫm lệ mà lôi kéo tay em gái, khuyên giải an ủi nàng, kỳ thật nàng cũng không biết bệnh của cha mình đã nghiêm trọng đến mức độ này.
Trước đó mỗi lần nàng gọi điện thoại, mẹ của nàng luôn nói cho nàng những tin tức tích cực, nàng còn tưởng rằng bệnh của cha đã sắp được chữa khỏi rồi, lại không nghĩ rằng cuối cùng lại là cái kết quả như vậy.
Hứa Đan Oanh nhỏ nhất lại một câu cũng không nói, lập tức lao ra khỏi phòng hội chẩn, sau đó hướng trở lạiphòng bệnh VIP, mọi người vừa nhìn, vội theo đi ra ngoài, lại thấy nàng ôm ba của nàng, nhìn Hứa Mao Căn gầy yếu đến giống như bộ xương khô, bắt đầu khóc lên, vừa khóc vừa giúp xoa bóp cho cánh tay Hứa Mao Căn chỉ còn lại có xương cốt.
- Ba, ba không như vậy, ba phải nhanh chóng đứng lên.
Hứa Mao Căn nhìn nàng một cái, biết bệnh tình của mình đại khái đã được Hứa Đan Lộ và bác sĩ nói cho Hứa Đan Oanh. Người đàn ông cả đời gần như chưa được hưởng thụ vài ngày thanh phúc, giờ phút này trên mặt cố gắng mà nặn ra vẻ tươi cười, dùng ánh mắt yêu thương nhìn đứa con gái nhỏ nhất của mình, dùng lời nói đứt quãng mơ hồ không rõ mà trấn an nàng:
- Không có việc gì, con đừng quá buồn, ba không phải đang khỏe sao, thành tích học tập của con tốt không, ở chung với các bạn học thế nào, có bị khi dễ hay không, nói cho ba nghe đi con.
Hứa Mao Căn vừa nói như thế, Hứa Đan Oanh còn khóc to hơn, sau đó Hứa Đan Lộ và Hứa Đan Đông vào nhìn thấy cảnh tượng này, nước mắt cũng băng không trụ. Hơn nữa Hà Trân khóc không ra tiếng, cảnh này, để một Trương Dương đứng nhìn cũng thấy đau lòng.
- Ba, con quen được rất nhiều bạn học, bọn họ đều rất giỏi, con giúp ba chuyển viện, con xin bọn họ hỗ trợ, nhất định có chỗ có thể cứu ba.
Hứa Đan Đông đột nhiên ngẩng đầu, lấy điện thoại di động ra, bắt đầu tìm kiếm danh bạ.
- Đúng rồi, Trương Ngụy Quốc, ba anh ấy là viện trưởng bệnh viện Hoa Nhân nổi tiếng kinh thành, anh ấy. . . Anh ấy nhất định có biện pháp.
Nàng tìm ra một số điện thoại, sau đó gọi đi, lại bị Hứa Đan Lộ ngắt:
- Trương Ngụy Quốc, không phải cái tên kia cả ngày theo đuôi em sao? Em không phải tức giận đến muốn báo công an bắt cậu ta hay sao?
- Vậy thì thế nào, hiện tại nếu ai có thể cứu ba em, cho dù là heo, em cũng chịu gả cho người ta.
Hứa Đan Đông nhìn chằm chằm di động rơi trên mặt đất, muốn nhặt trở về.
Không kịp lấy được, điện thoại di động của mình lại bị tay người khác cầm qua.
Đương nhiên không phải tay của ba chị em các nàng, cánh tay kia thực rõ ràng là của Trương Dương. Truyện được copy tại Truyện FULL
Trương Dương nhặt lên di động của Hứa Đan Đông, phát hiện không có bất cứ vấn đề gì, đời cổ à! Giống như di động của mình, trước sau luôn không lo hỏng, hắn có vẻ có chút do dự mà nói rằng:
- Có lẽ tôi có biện pháp!
Nhẹ nhàng nói một câu, lại đủ để cho tiếng khóc những người con gái ở đây đồng thời ngừng lại, đưa ánh mắt chuyển tới trên người hắn.
- Anh có biện pháp?
Hứa Đan Đông và Hứa Đan Oanh cơ hồ đồng thời mở miệng hỏi.
- À, nhưng đó cũng là biện pháp khi không có cách nào khác.
Trương Dương nhìn mọi người ở đây một vòng, chậm rãi nói rằng:
- Là như thế này, tổ nghiên cứu chúng tôi chế tạo ra dung dịch tế bào siêu cấp kháng ung thư đã luyện ra, hiện nay liều thuốc có ba mươi mili, vừa vặn đủ để ba người bệnh sử dụng, ngày mai, thuốc thử này đem sẽ chính thức có mặt trước công chúng, chủ yếu sẽ nghiệm chứng tính khả thi của dược liệu bằng thí nghiệm ở chuột bạch trước, cùng với đánh giá tác dụng phụ đối với nó!
- Cho nên, đây là một tân dược chưa được thí nghiệm, đương nhiên cũng có phiêu lưu rất lớn.
Trương Dương cắn môi, tận lực châm chước nói ra ý đồ trong lòng mình:
- Loại phiêu lưu này thậm chí có khả năng trí mạng, nhưng cũng có khả năng chữa khỏi. . . Cho nên, nếu thật sự không có biện pháp, tôi nghĩ để bác là người thứ nhất thực hiện lâm sàng tân dược đi.
- Anh rể, anh nói tân dược, có phải chính là cái Nam Tinh số 1 đó?
Hứa Đan Đông cắn môi anh đào, hỏi.
Trương Dương vẫn chưa trả lời, một bên Hứa Đan Lộ gật gật đầu đáp:
- Ừ, Trương Dương là thành viên tổ công trình Long Duệ, cái Nam Tinh số 1 chính là anh ấy . . . anh ấy và đạo sư của anh ấy cùng thành viên khác của tổ cùng nghiên cứu ra.
- A, như vậy chẳng phải là ba được cứu rồi?
Hứa Đan Oanh nháy mắt nín khóc mỉm cười, nhảy lên.
- Không, anh không dám trăm phần trăm cam đoan.
Trương Dương lắc lắc đầu, nói rằng:
- Đây dù sao cũng là tân dược, chỉ tồn tại trên lý luận, có được hay không, còn phải có thực tế nghiệm chứng mới biết được, là người nghiên cứu chế tạo ra, anh biết cơ chế của nó, nhưng một khi thất bại, hậu quả cũng thực nghiêm trọng. . .
Trương Dương rất rõ ràng, lý luận hệ thống hẳn là không có sai, nhưng mấu chốt là lại không có thứ nào không sai, nếu không có thực tiễn, ai biết đúng hay là sai, một vị vĩ nhân đã từng nói qua, thực tiễn là tiêu chuẩn duy nhất kiểm nghiệm chân lý, nhưng hiện tại thứ này ngay cả chuột bạch cũng chưa thí nghiệm, liền trực tiếp đưa vào làm thí nghiệm lâm sàng, mạo phiêu lưu thật cũng quá lớn. Và trọng yếu hơn là, việc này nếu truyền ra bên ngoài, vậy mình chính là đã phạm tội.
Lấy dược vật chưa được nghiệm chứng làm thực nghiệm trên cơ thể sống của người bệnh, thành công thì dễ nói một chút, không thành công, không ăn súng cũng phải ngồi xổm trong đại lao vài thập niên.
Nhưng Trương Dương lo lắng nhất còn không phải điểm ấy, nguyên lý dược liệu siêu cấp kháng ung thư hắn hiện tại cũng mò ra được, liệu pháp gen sinh vật đích xác không tồi, nhưng nếu muốn cho bọn họ lấy ra thuốc thử sợ là có chút vấn đề. Thuốc thử này lập tức sẽ biến thành độc dược trí mạng.
Trước khi đến X, đã thí nghiệm trên một con chuột bạch, sau khi rót vào 0.5 ml Nam Tinh số 1, tuy rằng biểu hiện cũng không tệ lắm, nhưng vẫn xuất hiện không ít bệnh trạng dị thường, hơn nữa lượng dùng liều thuốc sử dụng cho chuột bạch và người trưởng thành chênh lệch quá lớn, lượng như vậy không có cách nào đưa ra phán định cụ thể.
Trương Dương vừa nói như thế, Hứa Đan Lộ và các em lại do dự, Hứa Mao Căn trên giường, cũng lắc lắc đầu, dùng thanh âm khàn khàn nói:
- Không được, ta cũng không phải lo lắng cho mạng già của mình, việc này vạn nhất thành công không nói, nếu thất bại, mặc dù chúng ta không truy cứu, Trương Dương cũng phải gánh vác trách nhiệm rất lớn, các con không thể để cho anh rể các con bị dính vào loại phiền toái này.
Hắn vừa nói điều này, Hà Trân cũng bừng tỉnh đại ngộ, quyết đoán mà lắc lắc đầu nói theo rằng:
- Đúng vậy, lão Hứa nói như vậy, ta cũng hiểu được không ổn. . .
Hứa Đan Lộ thì cắn môi dưới, không biết nên nói như thế nào, theo bản năng, nàng cũng không muốn để Trương Dương chịu phiêu lưu mạo hiểm loại này, nhưng nội tâm của nàng lại cảm thấy rất có lòng tin đối với Trương Dương, khó cả đôi đường, làm cho nàng cực kỳ khó có thể lựa chọn.
Chỉ có Hứa Đan Đông, dùng ánh mắt thâm thúy mà lại mê người của nàng, nhìn chằm chằm Trương Dương, nhẹ giọng nói rằng:
- Anh rể, em theo anh, vô luận thất bại hay thành công, Hứa Đan Đông em nhất định đứng ở bên anh, cho dù anh vào ngục giam, Hứa Đan Đông em cũng đi vào cùng anh . . .
Trương Dương không nói gì mà nhìn nàng một cái, dám nói như vậy sao?