Đế Quốc Đệ Nhất Sủng Hôn

Chương 246: Chờ ta trở về




Edit: Tử Miêu (aka Tiểu Miêu)

Sa Nặc Nhân ngồi trong phòng trẻ con, nhìn hai bảo bảo ngủ say, lẳng lặng ngồi rất lâu, rốt cục có quyết định.

Cậu đứng dậy về phòng, mở ra mỗi một mảnh xương, bắt đầu bận chuyện của cậu.

Xích Linh cũng luôn bận rộn trong thư phòng, chỉnh lý tư liệu chiến lược của anh.

Anh sẽ không từ bỏ, quốc gia này, anh nhất định phải bảo vệ! Người nhà của anh, anh nhất định phải bảo vệ!

Cách ước định một tháng đã không còn bao nhiêu thời gian có thể lãng phí, từ Hà Na tinh cầu trở về Toàn Tí tốn một ít thời gian, sau khi trở lại bận rộn mấy ngày, thời gian có thể dùng càng ngày càng ít, nhất định phải nắm chặt thời gian mới được.

Hai người vào ngày cuối cùng này, không có thời gian thân thiết, thời gian rất gấp bách, không cho phép lãng phí một chút nào. Sa Nặc Nhân tranh thủ đi một chuyến tới Francey gia, lại cùng Mễ Trạch Y Lý nói chuyện một lần, bàn ra điều kiện song phương đều có thể chấp nhận.

Trên đường trở về, Pidgey hiếm thấy không bình tĩnh, luôn nói chuyện, "Sự lựa chọn của ngươi rất chính xác, người chân chính thích hợp với ngươi kỳ thực không phải Xích Linh, ngươi cũng thấy đấy, trước mặt cường giả chân chính, người bình thường không có cách nào chống lại. Ngươi bây giờ còn nhỏ, tuổi tác của ngươi ở trước mặt Mễ Trạch Y Lý, cũng chỉ tương đương với anh nhi vừa ra đời, chờ ngươi từng trải nhiều hơn, ngươi cũng sẽ trở nên phi thường mạnh mẽ, toàn bộ vũ trụ mặc ngươi ngao du..."

Pidgey bla bla nói một đường, Sa Nặc Nhân không nói câu nào, tuy rằng cậu đáp ứng điều kiện của Mễ Trạch Y Lý, thế nhưng cậu cũng có quyết định riêng, sẽ không để cho hắn nắm mũi dẫn đi, quan trọng là... Có thể mau chóng giải quyết phiền phức trước mắt, nếu thật sự đợi đến khi Tinh Mãng đại đế xuất thủ, hết thảy đã chậm.

Xích Linh vội vàng an bài quân đội, chuẩn bị liều mạng một trận, lại một tuần trước kỳ hạn cuối cùng, đột nhiên truyền tới một tin tức khiến tất cả mọi người khiếp sợ!

Tinh Mãng đại đế tại chỗ giao giữa Đại Uyển Toàn Tí và Tiên Anh Toàn Tí, cùng một người ra tay đánh nhau, hai người chiến đấu quả thực hủy thiên diệt địa, hết thảy tinh cầu thuộc chòm sao kia đều bị phá hủy, nơi đó phần lớn là dân chạy nạn lưu lạc, đều đang nghĩ trăm phương ngàn kế chạy thoát.

Kết quả cuộc chiến đấu kia ra sao, bắt đầu thế nào, không ai biết, chỉ là sau lần đại chiến này, Đại Uyển Toàn Tí cùng Tiên Anh Toàn Tí hoàn toàn tách ra, hai T Toàn Tí trôi nổi trong vũ trụ mịt mờ, tạo thành một vành đai thiên thạch không thể vượt qua, không ai dám đi vào, vào liền không ra được, không thể không lạc lối bên trong, đều là do trận đại chiến năm đó tạo thành, rất nhiều người kinh hồn bạt vía suy đoán, vậy rốt cuộc là phá huỷ bao nhiêu hành tinh mới có thể tạo ra một vành đai thiên thạch lớn như vậy? Không ai tính ra được, cũng không ai dám tính.

Lại nói Tinh Diệu đế quốc, Xích Linh tập kết nhiều chiến sĩ như vậy, cũng không phải không dùng tới. Hai tháng sau, hết thảy Tinh Mãng nhân, Tuy Vĩ Hạt nhân cùng đám quái vật bán thành phẩm, giống như điên rồi hướng Tiên Anh Toàn Tí cùng Đại Uyển Toàn Tí tiến công, cuộc chiến đấu này phi thường kịch liệt, đánh ba tháng mới kết thúc. Bọn họ đến sau mới biết, hóa ra bọn chúng điên cuồng như vậy, là bởi vì Tinh Mãng đại đế không biết thắng bại lại lần nữa bị phong ấn, nói chung Tinh Mãng nhân bây giờ là rắn mất đầu, chỉ muốn phá huỷ hai Toàn Tí vì Tinh Mãng đại đế báo thù, bọn họ vẫn cho rằng, vị cao nhân kia là hai Toàn Tí mời tới, nếu không không thể trùng hợp như thế, đúng lúc này xuất hiện ngăn cản kế hoạch của Tinh Mãng đại đế, cho nên mối thù này nhất định phải báo!

Tinh Mãng nhân đã rắn mất đầu, Xích Linh liền không còn gì đáng lo lắng, trận chiến này tất thắng! Anh vô cùng tin tưởng.

Ngày trước khi xuất chiến, một nhà bốn người bọn họ hảo hảo chung sống, đêm trước khi xuất chiến, Sa Nặc Nhân cùng Xích Linh đều không ngủ, bọn họ ôm nhau tán gẫu, nói rất nhiều, cả những chuyện nghĩ đã lâu nhưng không dám nói, không ngại ngùng nói ra toàn bộ. Đến sau, bọn họ lại bắt đầu ở trên giường lăn lộn, Sa Nặc Nhân phi thường nhiệt tình, một lần lại một lần nói, "Nếu như em làm hỏng việc, anh không được tức giận, không được giận em..."

Vào lúc ấy, Xích Linh còn chưa ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, bất quá anh có thể cảm giác được Sa Nặc Nhân khác với lúc trước, nam nhân cũng có một mặt tinh tế, đặc biệt là thời điểm trên giường, nhất cử nhất động của người yêu anh đều rõ như lòng bàn tay, chỉ cần một điểm khác thường anh đều biết, chỉ có điều, anh cho là bởi vì hôm sau phải xuất chinh, cho nên Nặc Nặc của anh không nỡ, không có suy nghĩ nhiều, chỉ là càng thêm đau lòng người này, hảo hảo hôn cậu yêu cậu, nói cho cậu biết, phải chờ anh chiến thắng trở về.

Ngày thứ hai, khi trời sáng lên Xích Linh liền khởi hành, đế quân tự mình xuất chinh, cổ vũ sĩ khí, thề phải đuổi kẻ địch khỏi biên cương, đuổi khỏi Bạch Ngân tinh hệ!

Xích Linh mới vừa đi, Sa Nặc Nhân liền tỉnh, trên thực tế cậu căn bản không ngủ, chỉ là nhắm mắt lại giả bộ ngủ mà thôi. Cậu ngồi ở trên giường ngây ngẩn một hồi, thu thập mấy bộ quần áo đặt trong không gian giới chỉ, liền qua phòng trẻ con nhìn hai bảo bảo, ôm hai bảo bảo hôn lấy hôn để, lại đeo vào cổ hai bảo bảo mỗi đứa một sợi dây chuyền, mặt dây là nút áo không gian hình trái tim, một lam một tím, đây là hai đài cơ giáp cậu tự tay chế tạo, để lại cho hai bảo bảo.

Lần này đi, không biết phải bao lâu mới có thể trở về, còn có thể thể trở về hay không, cậu cũng không biết, cậu muôn vàn không muốn, nhưng không muốn cũng vô dụng, Mễ Trạch Y Lý là nam nhân so với Tinh Mãng đại đế còn kinh khủng hơn, hắn không có tình cảm, tình thân, ái tình. Trong mắt hắn chỉ có huyết thống truyền thừa, Sa Nặc Nhân cũng không có can đảm vi phạm ước định ban đầu, không muốn để cho nam nhân kia phát tiết lửa giận xuống Tinh Diệu đế quốc trên, kia sẽ là hậu quả không thể chịu đựng.

Sa Nặc Nhân cũng không có âm thầm rời đi như vậy, cậu đi gặp Diễm Vương phi.

Bởi thời gian còn sớm, Diễm Vương phi cũng vừa mới tỉnh, liền nhìn thấy Sa Nặc Nhân chờ trong phòng khách, ông đi tới, tràn đầy không rõ, "Làm sao vậy? Dậy sớm như thế?"

Trong con ngươi Sa Nặc Nhân hiện ra chút nước, đôi môi run rẩy, cuống họng nghẹn không phát ra được thanh âm nào.

Diễm vương phi sợ hết hồn, nghiêm mặt nói: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Sa Nặc Nhân vừa mở miệng, nước mắt liền rơi, "Mỗ phụ, con phải rời khỏi một quãng thời gian, nhóm bảo bảo liền phiền mỗ phụ chăm sóc nhiều hơn, Xích Linh... Cũng cầu mỗ phụ thuyết phục anh, không nên đi tìm con, ở đế quốc chờ con..."

Diễm Vương phi hoảng hốt nhìn người trước mắt rơi lệ, nói không ra lời.

"Còn có gia gia của con, phụ thân, mỗ phụ, còn có Thư Nhai ca ca, đều hi vọng mỗ phụ có thể phân tâm chăm sóc." Sa Nặc Nhân lấy ra một con chíp, đặt trên khay trà, "Nội dung trong này con đã sửa sang lại, có tư liệu liên quan đến dược tề, cơ giáp, vũ khí, chiến hạm, mỗ phụ giúp con giao cho Xích Linh, hi vọng có thể có trợ giúp cho khoa học kỹ thuật của đế quốc."

Diễm Vương phi không lên tiếng, ngơ ngác ngồi.

Sa Nặc Nhân cũng ngồi yên lặng, hồi lâu sau mới nói: "Trước không cần nói cho Xích Linh chuyện con rời đi,... Con đi."

Trước khi Sa Nặc Nhân đi, đem quang não trên cổ tay tháo xuống, đặt trên khay trà, đi tới cửa mới nghe được âm thanh của Diễm Vương phi, "Người đối phó Tinh Mãng đại đế kia, là con tìm đến đi? Các con đã giao dịch?"

Sa Nặc Nhân không thừa nhận, cũng không phủ nhận, chỉ nói: "Hắn đã bị phong ấn, thời kỳ vũ trụ này, hắn chỉ sợ rất khó thoát ra lần nữa."

Sa Nặc Nhân yên lặng rất lâu, mới cất bước rời đi.

Diễm Vương phi một mình ngồi ở trên ghế sa lon, phát ngốc rất lâu, ông suy nghĩ rất nhiều chuyện, nghĩ đến nếu như Xích Linh biết đến Nặc Nặc ly khai, có thể cũng giống như tiên đế, vứt bỏ đế quốc, vào vũ trụ đi tìm cậu hay không? Nghĩ đến các loại nghi hoặc trên người Sa Nặc Nhân, ông biết, Nặc Nặc không tiêm mang thai thể, nhưng vẫn có thể sinh ra Đạt Tư cùng Áo Lạp, nếu như nói cậu là Thủy Ủy nhân, nhưng Sa gia lại là đại thế gia Tinh Diệu đế quốc từ rất lâu, biết gốc biết rễ, căn bản khó có thể lý giải, Xích Linh lại chưa bao giờ nói chuyện của Nặc Nặc với bọn họ, cho nên rất nhiều chuyện ông chỉ suy đoán mà thôi.

Giữ lại lời ông không nói ra được, nếu quả thật còn có lựa chọn, Nặc Nặc cũng không cam lòng rời khỏi hài tử cùng Xích Linh, cho nên việc ông có thể làm, chính là chăm sóc tốt hai đứa bé, trấn an Xích Linh, không để nó hồ đồ, không để nó xằng bậy.

Diễm Vương phi vẫn luôn lo lắng Xích Linh sẽ phát truyền tin tới, ông không có cách nào giải thích chuyện Nặc Nặc rời đi với con vào thời điểm này. Cũng may chiến đấu phi thường kịch liệt, tất cả mọi người thần kinh căng thẳng, một chút thời gian thả lỏng cũng không có, Xích Linh càng không có thời gian phân tâm, Sa Nặc Nhân cùng nhóm bảo bảo đều ở đế đô, chỉ cần anh bảo vệ tiền tuyến, bọn họ liền không có nguy hiểm.

Anh liều mạng, không để ý hết thảy, chỉ vì muốn bảo vệ tốt người nhà của mình, cùng toàn bộ con dân đế quốc.

Cuộc chiến đấu này giằng co suốt ba tháng, đánh đến thiên địa biến sắc, máu chảy thành sông, tử thương vô số. Tinh Mãng nhân phi thường lợi hại, bọn chúng điên cuồng tấn công càng hiếm người có thể địch nổi, Tinh Diệu đế quốc ít nhất còn có cơ giáp Thủy Ủy tộc chế tạo, có thể chống cự một trận, Tiên Anh Toàn Tí có thể chống đỡ, bất quá chỉ là chiến thuật biển người, một người không ngăn được Tinh Mãng nhân, vậy thì mười người, trăm người, có thể đem cái kia Tinh Mãng nhân dây dưa đến chết.

Tốn thời gian ba tháng, không phải đánh bại Tinh Mãng nhân cùng người Tuy Vĩ Hạt, mà là tàn sát bọn chúng hầu như không còn. Tinh Mãng nhân tuy rằng lợi hại, nhưng số lượng có hạn, Tinh Mãng nhân thức tỉnh trên tinh cầu kia cũng chỉ hơn ngàn người, không phải mượn sức mạnh của người Tuy Vĩ Hạt cùng đám quái vật kia, bọn họ còn chậm chạp không chịu ra tay. Không phải bọn chúng không ra tay, mà do nhân thủ khan hiếm, bớt một người cũng là tổn thất khổng lồ, cho nên Tinh Mãng nhân mạnh hơn, cũng đánh không lại hai Toàn Tí liều mạng chống lại, cuối cùng đại bại mà về!

Khi tin tức thắng lợi truyền về đế đô tinh, thời điểm truyền khắp toàn bộ Đại Uyển Toàn Tí, tất cả mọi người bắt đầu hoan hô, khóc rống chúc mừng, tuyệt vọng lúc đó, cùng đã chuẩn bị tinh thần phải làm nô lệ vong quốc, lại không nghĩ rằng, tình thế xoay chuyển, bọn họ cư nhiên thắng lợi!

Bọn họ thắng rồi!