Đế Quốc Đệ Nhất Sủng Hôn

Chương 234: Đế phi mang thai




Edit: Tử Miêu (aka Tiểu Miêu)

Vân Hoán cũng không biết quanh quanh quẩn quẩn trong này, cho là đế quân đang lo lắng, vội vàng nói: "Hiện tại có dấu hiệu sảy thai, cần phải trị liệu nhanh một chút, lúc trước đế phi cứu trị người mang thai tại Lai Sách đế quốc, sử dụng dược tề gì?"

Dược tề rất linh, một bình xuống, bụng người kia liền không đau nữa.

Xích Linh còn có chút mơ hồ, từ trong nhẫn không gian của mình lấy ra một bình dược tề sắc đỏ tươi, đó là Ngọc Phượng Tiên sau khi pha loãng, Sa Nặc Nhân cho anh bảo mệnh, lúc đó cứu trị mang thai phu kia, cũng là dùng Ngọc Phượng Tiên, Sa Nặc Nhân từng nói chỗ thần kỳ của Ngọc Phượng Tiên với anh, giờ khắc này cũng không quản được nhiều như vậy, lập tức đút một bình Ngọc Phượng Tiên cho Sa Nặc Nhân.

Máu rốt cục cũng dừng, không tiếp tục chảy nữa, Vân Hoán cũng thở phào nhẹ nhõm, lại kiểm tra một chút, càng kinh ngạc hiệu quả của dược tề bình này tốt như vậy, lập tức ổn định thai nhi.

"Chúc mừng đế quân, thai đã an ổn, cần hảo hảo điều dưỡng, tốt nhất không nên lộn xộn, nằm nhiều trên giường." Vân Hoán dặn dò nói.

Chờ Xích Linh tiêu hóa lời Vân Hoán nói, biết mình sắp có hài tử, quả thực mừng rỡ như điên! Anh đều đã tính toán xong, chuẩn bị thu dưỡng hài tử của đại ca, bồi dưỡng thành người thừa kế sau này của đế quốc, không nghĩ tới... Không nghĩ tới... Anh chẳng hề nghĩ tới, hóa ra chính mình cũng có thể có hài tử!

Mọi người trở về từ cõi chết, vừa nghe thấy tin vui như vậy, không thoải mái cùng thấy ngứa mắt trong quá khứ đều quên hết, dù sao mạng của bọn họ vẫn do Sa Nặc Nhân cùng con thỏ kia cứu về, đều lại đây chúc mừng. Xích Linh sắc mặt vui vẻ hiếm thấy, tiếp nhận lời chúc của bọn họ.

Karni chua xót nói: "Ta ngay cả đối tượng còn chưa có, cái tên này ngay cả hài tử cũng đã có, quá không công bằng.... Lại nói, ngươi vẫn muốn cho cậu ấy nằm trên đất?"

Xích Linh vui đến ngốc, lúc này mới nhớ tới, bảo bối của mình còn đang nằm trên mặt đất băng lãnh, vội vàng đem người cẩn thận từng li từng tí ôm lên.

Đội hộ vệ đế đô tinh đã vây quanh bọn họ, Xích Linh ngoắc ngoắc tay với đội trưởng, đơn giản phân phó vài câu, liền lên xe đội hộ vệ về đế cung trước, an toàn của Sa Nặc Nhân vẫn quan trọng hơn, những chuyện khác đều bàn sau, trước tiên đem bảo bối của mình dàn xếp xong xuôi lại nói.

"Mỗ phụ! Mỗ phụ mau ra đây!" Xích Linh ôm Sa Nặc Nhân hôn mê nhanh chân đi vào trong.

Diễm Vương phi nghe thấy âm thanh đi ra, vừa nhìn thấy Sa Nặc Nhân được ôm ngang trở về, cũng lấy làm kinh hãi, "Nặc Nặc làm sao vậy?"

Lại nhìn tới vết máu lớn trên quần cậu, càng thêm khiếp vía.

"Nặc Nặc mang thai!" Xích Linh không thể chờ đợi được nữa đem tin tức tốt này nói cho Diễm Vương phi.

Diễm Vương phi lần này là bị dọa phát sợ, nhìn thấy vết máu trên quần lại cảm thấy không đúng, hóa ra thật sự là mang thai... Không, hiện tại là dấu hiệu sảy thai a!

"Các con đã làm gì, chảy máu nhiều như vậy, nhất định là thai nhi bất ổn a! Người đến, người đến! Nhanh chóng tìm Dion lại đây khám cho đế phi!" Diễm Vương phi không quan tâm tới tin vui kia, trong lòng đều là lo lắng. Không phải nói không thể mang thai sao? Bọn họ cũng đã chuẩn bị tư tưởng tiếp thu chuyện này, hiện tại lại có bầu, còn là một thân máu đỏ trở về, một cái hai cái đều không làm người bớt lo!

Diễm Vương phi bước nhanh cùng nhi tử lên lầu, thanh âm của bọn họ thực sự không nhỏ, ngay cả Xích Lam cũng bị kinh động, bước nhanh ra, "Nặc Nặc mang thai?"

"Phải a, đều thấy máu rồi, phỏng chừng thai nhi không ổn định." Diễm Vương phi nửa vui nửa buồn.

Xích Linh một đường đem Sa Nặc Nhân ôm trở về phòng của bọn họ, phía sau theo một hàng người, lão quản gia cùng thị giả đều cẩn thận theo phía sau, sẵn sàng nhận phân phó, đế phi mang thai không phải việc nhỏ, hơn nữa hoài thai là đứa con đầu tiên của đế quân, nhất định phải cẩn thận chăm sóc tốt mới được!

Thời điểm Xích Linh chăm sóc Sa Nặc Nhân, Diễm Vương phi tranh thủ liên lạc Diễm Vương, đem tin tức Sa Nặc Nhân mang thai nói cho ông, Diễm Vương biết được cũng tương đương với toàn bộ cao tầng đế quốc đều biết, cho nên chờ Xích Linh giúp Sa Nặc Nhân thay xong quần áo, tắm rửa sạch sẽ xong, xuất môn liền thấy trong đại sảnh dưới lầu, đứng không ít người, lão gia hoả Khang Phổ kia kích động xoa tay, so với mình có hài tử còn cao hứng hơn, nói thẳng: "Người thừa kế của đế quốc có rồi, có rồi!"

Xích Linh kích động qua đi, sắc mặt trở nên rất nghiêm nghị, có hài tử tự nhiên là chuyện tốt, nhưng muốn bảo đảm an toàn của Nặc Nặc, nhất định phải chuẩn bị thật đầy đủ, Tinh Mãng nhân đã thức tỉnh, vũ trụ sẽ đại loạn.

Mọi người dưới lầu còn chưa biết việc này, vừa thấy sắc mặt đế quân khó nhìn như vậy, trong lòng đều hơi hồi hộp, đến Khang Phổ cũng không cười được, cho là tiểu hoàng tử có gì không ổn.

Cũng cau mày nói: "Nặc Nhân như thế nào?"

Xích Linh nói: "Em ấy không có chuyện gì, chỉ cần nghỉ ngơi là được."

"Vậy ngài đây là..."

"Phụ thân, vũ trụ sẽ đại loạn, chúng ta cần khẩn cấp tổ chức hội nghị quân bộ, bàn bạc rõ ràng." Xích Linh nói.

Biểu tình của tất cả mọi người đều từ trong vui sướng sắp sửa có tiểu hoàng tử trở về, cùng đế quân bước nhanh ra ngoài.

Tinh Diệu đế quốc, việc cần chuẩn bị, có rất nhiều!

Sa Nặc Nhân lần này là tiêu hao căn nguyên ý thức lực nghiêm trọng, chờ lúc cậu tỉnh lại, đã là nửa tháng sau đó. Hôn mê còn không cảm giác được, sau khi tỉnh lại mới là chuyện đòi mạng, đầu đau như búa bổ, cậu choáng đến không mở mắt ra được, đồ vật cũng không thể ăn, ăn cái gì ói cái đó, cậu hận không thể đem đầu của mình mang xuống dưới hảo hảo vẫy vẫy, chờ bên ổn định trở lại, đương nhiên, chuyện này là không thể nào.

Di chứng tiêu hao căn nguyên ý thức lực, hành hạ Sa Nặc Nhân gần nửa tháng, tới khi cậu có thể xuống giường, đã là một tháng sau đó.

Toàn bộ thời gian này Xích Linh đều làm việc tại đế cung, thuận tiện chăm sóc Sa Nặc Nhân, muốn xử lý cực nhiều sự vụ của đế quốc. Trong thời gian này, đế quốc đã tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh cấp một, tất cả các tinh cầu sẵn sàng trận địa đón quân địch, canh phòng nghiêm ngặt, nhất định phải đề phòng đại quân Tinh Mãng nhân xâm lấn!

Hôm nay, Sa Nặc Nhân rốt cục đầy máu sống lại, có thể xuống giường, có thể đi ra khỏi phòng rồi!

Sa Nặc Nhân đứng trước gương to, nhìn người trong gương vẫn thon gầy, quần kéo được một nửa, lại nghiêng người soi soi, phát hiện nằm một tháng, cư nhiên nằm ra bụng nhỏ, nhất định là trong khoảng thời gian cậu hôn mê, Xích Linh mỗi ngày đều uy cậu ăn rất nhiều đồ ngon, cho nên mới xuất hiện bụng nhỏ.

Muốn nuôi cậu thêm chút thịt cũng không thể hành hạ như thế đi? Nhất là đoạn thời gian đặc biệt choáng đầu đó, căn bản không có thể ăn thứ gì, ăn vào lại phun ra, Xích Linh vẫn nhất định ép cậu phải ăn, nhiều ít nhất định phải ăn vào một chút, tuy rằng xoay mặt liền phun, thế nhưng đến cùng cậu vẫn là ăn. Lần này tốt rồi, mập đến quần cũng không kéo lên được.

Mặc chỉnh tề, Sa Nặc Nhân mới đi ra khỏi phòng, thị giả nhìn thấy cậu, lập tức hành lễ, cung kính hô "Đế hậu."

Sa Nặc Nhân gật đầu đáp một tiếng, đột nhiên dừng lại, không đúng a, trước đó không phải đều gọi cậu là đế phi sao? Sao đột nhiên lại gọi đế hậu?

"Ta không phải Đế hậu, không thể xưng hô bừa bãi." Sa Nặc Nhân nhắc nhở.

Thị giả kia tiếp tục cung kính nói: "Lúc ngài còn chưa tỉnh lại, đế quân đã chiêu cáo toàn bộ đế quốc, phong ngài là đế hậu."

"Há, như vậy a." Sa Nặc Nhân tùy tiện đáp một tiếng, đối với cậu mà nói, đế phi đế hậu cũng không quan trọng, danh xưng này không có cũng được, chỉ cần bên cạnh Xích Linh là được.

Phản ứng bình thản của cậu khiến thị giả rất khó hiểu, nếu như là người khác, hiện tại nhất định đã vui vẻ đến hôn mê, có thể vị đế hậu này của bọn hắn, căn bản không có nhiều phản ứng, thật giống như đang hỏi "Ngươi ăn rồi à?" "Ăn rồi" tùy tiện như vậy.

"Đúng rồi, đế quân đâu?" Sa Nặc Nhân hỏi.

"Trong thư phòng." Thị giả nói.

Sa Nặc Nhân trực tiếp tới thư phòng tìm người, gõ gõ cửa, nghe thấy thanh âm bên trong, mới mở cửa đi vào.

Đây là thư phòng của Xích Linh, lúc thường không đi làm cũng sẽ ở thư phòng làm việc, nhìn thấy Sa Nặc Nhân đến, anh đóng màn hình giả lập trước mặt lại.

"Thức dậy làm gì?" Xích Linh đi tới, một tay đặt sau eo bảo vệ bảo bối của mình, đem người dẫn tới ngồi trên ghế salon.

"Ngủ quá lâu, mỏi eo đau lưng." Sa Nặc Nhân nói, "Hiện tại thế cục thế nào?"

Xích Linh xoa nhẹ phía sau lưng cho cậu, nói: "Những việc này em không cần hỏi, ta sẽ xử lý, em hảo hảo dưỡng thân thể."

Sa Nặc Nhân làm sao có khả năng bỏ mặc, thở dài nói: "Theo như kế hoạch của Phỉ Lôi Tư, khống chế đế quân Lai Sách đế quốc, lại lợi dụng nhị hoàng tử, chuẩn bị hết thảy nghênh tiếp Tinh Mãng nhân trở về, vốn đây là kế hoạch tuyệt hảo, không nghĩ tới Schleyer lại có năng lực lớn như vậy, hắn cư nhiên có liên hệ với một văn minh khác, còn xin Bàng Khắc đế quốc tinh hệ Hồng Hà hỗ trợ. Tiên Anh Toàn Tí cư nhiên trở thành chiến trường đầu tiên sau khi Tinh Mãng nhân tỉnh dậy, quân chủ lực là người Tuy Vĩ Hạt và vô số quái vật, Tinh Mãng nhân tạm thời chưa có ra tay, bất quá đẳng cấp thú giáp, vũ khí cùng chiếm hạm người Tuy Vĩ Hạt sử dụng lần thứ hai tăng lên, đánh Lai Sách đế quốc đến không thể tách rời, chiến hỏa đã kéo dài một tháng."

Nghe thấy tên Bàng Khắc đế quốc, Sa Nặc Nhân căng thẳng trong lòng, liên minh Hồng Hà cũng tham dự sao? Mục tiêu của cậu là bên kia, sẽ có một ngày, cậu nhất định sẽ giết tới tinh hệ Hồng Hà, giải cứu tộc nhân của cậu ra!

"Tinh Mãng nhân muốn lấy Bạch Ngân tinh hệ tương đối yếu kém làm khởi điểm, mở rộng dã tâm xưng bá vũ trụ của bọn họ, Tiên Anh Toàn Tí lại là địa phương phát triển nhất Bạch Ngân tinh hệ, chỉ cần bắt được khúc xương khó gặm nhất, sau đó loại nhu nhược "lạc hậu" như chúng ta, không cần nhai cũng có thể nuốt xuống." Sa Nặc Nhân nhẹ giọng chậm rãi nói ra ý nghĩ của mình.

"Không sai, thừa dịp Tiên Anh Toàn Tí cùng Bàng Khắc đế quốc trì hoãn thời gian, chúng ta nhất định phải dành thời gian chuẩn bị chiến tranh." Xích Linh nói.

Sa Nặc Nhân dựa vào trong lòng Xích Linh, không hiểu nói: "Tinh Mãng nhân tại sao không tham chiến? Nếu như bọn họ tham chiến, chiến tranh với Tiên Anh Toàn Tí không phải rất nhanh đã xong rồi sao?"

Xích Linh cũng luôn suy nghĩ vấn đề này, coi như nóng lòng gây chiến tranh, nhưng Tinh Mãng nhân cũng không có ý xuất thủ, không biết đang chờ cái gì.