Đế Quốc Đệ Nhất Sủng Hôn

Chương 233: Lựa chọn sinh tử




Edit: Tử Miêu (aka Tiểu Miêu)

Động tác rơi xuống của Tinh Mãng nhân trên bầu trời thoáng dừng lại, một bóng đen nhỏ bỗng nhiên nhảy lên trên không, nhấc đoản kiếm thẳng tắp chém về phía đầu Tinh Mãng nhân kia! Tinh Mãng nhân phản ứng mau lẹ, giơ tay chặn lại, "Cheng" một tiếng, giống như viên đạn pháo bắn thẳng về phía mặt đất!

"Oành!" Mặt đất bị đập thành một hố to, bụi mù nổi lên bốn phía, một thân ảnh màu trắng bạc nhảy lên, trong một giây, giữa không trung đã giao thủ với Pidgey mấy lần, không ai có thể thấy rõ động tác của bọn họ, chỉ nghe thấy tiếng "Leng keng" không ngừng, kim loại va chạm mang theo tia lửa, lóng lánh trên không trung, hai bóng người, một đen một trắng, một nhỏ một to, chiến đấu khó thể tách rời!

Hai người trong nháy mắt qua giao thủ chục chiêu, Pidgey mượn ngoại lực, lui trở về. đôi mắt thỏ đen bóng đang nhìn chằm chằm Tinh Mãng nhân ở đối diện, lời lại là nói với Sa Nặc Nhân, "Chuẩn bị rời khỏi nơi này, chúng ta không có phần thắng, sẽ chết ở chỗ này!"

Sa Nặc Nhân vừa thấy liền sợ ngây người, có thể đấu ngang tay với Pidgey, cậu đến nay vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, hơn nữa mới chỉ là một Tinh Mãng nhân!

Bốn phương tám hướng đều là quái vật cùng người Tuy Vĩ Hạt, bên cạnh còn có Tinh Mãng nhân không ngừng xuất hiện từ trong cửa lớn, hơn nữa đều tụ tập về bên này, cộng thêm tinh cầu không ngừng chấn động, tan rã, quả thực khắp nơi đều là đường chết, nơi nào còn có đường sống?

Cách đó không xa truyền đến tiếng rống, hóa ra là quái vật bắt đầu tập kích nhân loại gần đó, mấy đài cơ giáp vừa rồi còn đang chiến đấu, giờ đã thành một đống sắt vụn, tỷ lệ sống sót của Reese bên trong rất thấp. Quái vật cắn xé nhân loại, một con quái vật đánh gục một con mồi, một bầy quái vật lập tức ùa lên, đem con mồi ăn sạch mới tìm kiếm mục tiêu kế tiếp, tiếng kêu thảm thiết không ngừng truyền đến. Nhóm Arthur nguyên bản muốn chạy trốn, không thể không chạy trở về.

Cơ giáp của Ysaye từ lâu đã rách tả tơi, một pháo đánh bay một con quái vật, muốn giải cứu Arthur đáng thương kia, nhưng đầu Arthur đã bị cắn đứt, chỉ còn dư lại nửa đoạn cổ, máu tươi phun trào. Một con quái vật bị đánh bay, quái vật phía sau lập tức nhào lên, một con một miếng, đã ăn xong thi thể kia.

Karni đứng phía sau Ysaye, sắc mặt tái nhợt, trên trán đã có vết máu, "Lui lại! Chúng ta đánh không lại! Lui về!"

Ysaye hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là cùng Tân Đức Lỗ lùi về sau, địch quá đông, muốn chính diện phá vòng vây, căn bản không có khả năng.

Bọn họ vừa đánh vừa lui, che chắn cho nhóm Arthur phía sau, hi vọng người còn sống sót có thể nhiều một chút.

Vân Hoán cùng Ngân lẫn trong đám người, liếc mắt liền nhìn thấy Sa Nặc Nhân cùng Xích Linh, bỏ qua mọi người chạy về phía bọn họ, nhân loại đều là sinh vật bắt chước, vừa thấy có người chạy về bên này, những người khác cũng đều chạy qua, tất cả đều chạy về phía Xích Linh.

Pidgey dư quang thoáng nhìn, đã thấy một nam nhân cao lớn, đi ra từ trong bán cầu lớn nhất ở trung tâm, được mấy trăm người mặc áo choàng đen quỳ lạy.

Tinh Mãng nhân kia lần thứ hai nhào tới, Pidgey không thể làm gì khác là lần nữa đối phó với địch, thời điểm lui trở lại, nhanh chóng nói: "Ngươi không phải đang học tập chế tạo không gian sao? Hiện tại liền bắt đầu, chế tạo một thế giới nhỏ, ta phá vỡ không gian cho các ngươi đi, ngươi chỉ cần duy trì không gian là được!"

Sa Nặc Nhân cuống lên, "Ta vừa mới học, chưa có thực hành qua!"

"Không có thời gian! Nếu như không được, đều chết ở đây đi!" Pidgey rống to, rất rõ ràng nam nhân thủ lĩnh Tinh Mãng nhân kia đã tới đây.

Người Tuy Vĩ Hạt cùng những quái vật kia đồng thời rống to, Tinh Mãng nhân đều quỳ một chân trên đất, nghênh tiếp đế vương của bọn họ trở về, tiếng kêu gào chấn động đến khiến người choáng váng.

Pidgey muốn chính là cơ hội này, hô to một tiếng, "Chuẩn bị tinh thần!"

"Lại đây, đều lại đây! Chạy qua bên này! Nhanh chút!"

Sa Nặc Nhân nào còn có lựa chọn khác, chỉ có thể kiên trì thôi! Hồi tưởng khi luyện tập cảm giác dùng căn nguyên ý thức lực bao lấy đồ vật, cấp tốc phóng thích, đem nhóm Arthur đang chạy trốn trong phạm vi mấy chục mét đều vây lại, hình thành một hình cầu cực lớn, chỉ là lần này, cậu ngay cả mình cũng khóa vào, vì chưa nắm được "Thoát ly", nên xé rách lực hút màng không gian như thế nào, Sa Nặc Nhân còn chưa biết, bất quá Pidgey nói nó có thể phá tan, vậy cậu chỉ cần chuyên tâm chống đỡ "thế giới nhỏ" này là được.

ba người Karni nhảy khỏi cơ giáp rách nát, phóng về phía Sa Nặc Nhân bọn họ!

hai chân Pidgey tách ra, đứng vững vàng, tay phải nắm vào hư không, bỗng dưng nắm lấy một vật, dùng sức kéo ra ngoài, rõ ràng là một cây búa màu đen! Toàn thân cây búa đen kịt, kích thước bằng với Pidgey, đây cũng không phải búa bình thường, gọi là "chùy không gian", cũng gọi là "duy độ chùy", chỉ có duy thú mới có vũ khí này. Không gian chùy vừa mới ra, liền làm cho không gian rung động, khiến Tinh Mãng nhân nguyên bản đang chuyên tâm nghênh tiếp chủ thượng cũng chú ý tới động tĩnh bên này!

Không cho bọn kia cơ hội phản ứng. Pidgey bùng nổ, dùng sức vung lên, không gian chùy hung hãn đập về phía hư không, toàn bộ không gian đột nhiên phát sinh rung động dữ dội! Dùng tâm chùy làm trung tâm, không gian gần đó tựa pha lê xuất hiện vết rạn nứt như mạng nhện, khuếch tán ra xung quanh!

Pidgey cấp tốc thu hồi không gian chùy, cất lại sau lưng, động tác nhanh chóng nhảy vào bên trong "thế giới nhỏ" Sa Nặc Nhân chế tạo.

Không gian nứt ra, trong nháy mắt không gian chùy đập xuống, nổ lớn vỡ vụn, cơn lốc không gian đen ngòm trong nháy mắt đưa bọn họ vào!

Tinh Mãng nhân gần đó tốc độ cực nhanh vọt ra, rời khỏi phạm vi hố đen không gian, để tránh bị cuốn vào.

Nam nhân cao lớn ngửa đầu nhìn mọi người biến mất trong thời không đen ngòm kỳ quái, thanh âm trầm thấp như tiếng sấm, "Người căn nguyên đã thức tỉnh rồi sao? Xem ra trẫm đã ngủ quá lâu."

Nam nhân nói: "Mục Phu."

Phỉ Lôi Tư chạy tới, không dám chiêm ngưỡng nhan sắc của nam nhân, bất quá, dung mạo đại đế cũng không phải những người bình thường như bọn họ có thể nhìn thấy, quỳ nói: "Bệ hạ."

"Có tìm được thần binh(1) của trẫm?"

1: binh khí thần cấp

Phỉ Lôi Tư tâm tư khẽ chuyển, không dám nói không tìm được, chỉ nói: "Có vị trí cụ thể của thần binh tộc chủ chi giới, hiện tại đang trong tay Á Liên."

"Mau chóng thu hồi, thần binh vừa đến, trẫm sẽ rong ruổi vũ trụ, trùng kiến lại Jestenburg đế quốc."

"Dạ!"

"Còn có, A07 đã tìm được chưa?" Hết thảy kỹ thuật hạt nhân của Jestenburg đế quốc đều ở trong đó.

Phỉ Lôi Tư mồ hôi lạnh đều chảy xuống, lúc hắn phái người tiến vào di tích cổ kia, nhưng cũng không tìm được trí tuệ nhân tạo A07 được nhắc tới bên trong dấu ấn huyết thống, tìm toàn bộ di tích cổ cũng không phát hiện hình bóng của trí tuệ nhân tạo, cho nên hắn hoài nghi, A07 khả năng không có ở nơi đó.

"Còn đang tìm."

"Nhanh lên. Không có nó, trước mắt chúng ta cái gì cũng không làm được."

"Vâng."

...

"A a a a ——!!!"

Mọi người không hiểu chuyện gì xảy ra, thấy mình rất nhanh bị không gian hắc ám nuốt vào, sợ hãi phát ra tiếng thét chói tai!

"Câm miệng! Yên tĩnh một chút!" Pidgey rống to, che lại mấy âm thanh kia!

Mọi người mở to hai mắt, nhìn hắc ám dần dần biến mất, thay vào đó là một tầng sương trắng, xung quanh bọn họ đều bị sương trắng bao phủ, chỉ có mấy chục mét bên trong vẫn giống như lúc trước. Cái gì người Tuy Vĩ Hạt, quái vật gì, cái gì Tinh Mãng nhân đều biến mất, chỉ còn lại đám đồng học kinh hồn bất định, bọn họ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi một chút, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, làm sao đột nhiên bị sương mù vây quanh? Những quái vật kia đều giấu trong sương sao?

Chỉ có ba người Kim Tư Đặc nhìn thấy toàn bộ quá trình biết, bọn họ sợ là đã rời khỏi tinh cầu kia.

Sa Nặc Nhân xếp bằng ngồi dưới đất không nhúc nhích, nhắm mắt lại, cau mày, Xích Linh ngồi ở bên cạnh, gắt gao nắm lấy tay cậu.

Pidgey thì lại đứng ở giữa sân, hai mắt trợn tròn, trong đôi mắt thỏ đen bóng tràn đầy vẻ quyết tâm, nó đang tiêu hao hồn lực của mình, dẫn dắt "thế giới nhỏ", muốn kéo nó về Tinh Diệu đế quốc. Bên trong dị không gian vô biên vô hạn, muốn tìm được phương vị dời đi, tuyệt đối không phải chuyện đơn giản.

Sa Nặc Nhân cũng giống vậy, lần đầu tiên cưỡng ép chế tạo một "thế giới nhỏ" còn mang theo nhiều người như vậy dời đi, gánh nặng vô cùng lớn, cậu chỉ cố hết khả năng duy trì "thế giới nhỏ" này nếu không nó sẽ đột nhiên biến mất, tất cả mọi người sẽ chết bên trong dị không gian.

"thế giới nhỏ" đột nhiên chấn động, tất cả mọi người sợ đến ngồi chồm hỗm trên đất, căng thẳng quan sát bốn phía, chỉ lo những quái vật kia sẽ đột nhiên chui ra từ trong sương trắng.

Sa Nặc Nhân bỗng nhiên nắm chặt tay Xích Linh, cố nén đau đầu kịch liệt, đây là biểu hiện căn nguyên ý thức lực tiêu hao hết, thế nhưng hiện tại không được, cậu nhất định phải chống đỡ!

Pidgey đã phát hiện tình huống của Sa Nặc Nhân, tăng nhanh tốc độ.

Sa Nặc Nhân chịu đựng mấy phút đồng hồ, bỗng nhiên hô: "Pidgey! Nhanh, ta không chịu nổi!"

Pidgey cũng rất khổ cực, "Kiên trì thêm một phút!"

Một phút... Quả thực dài giống như một thế kỷ, trên mặt Sa Nặc Nhân đã không còn chút hồng hào, mồ hôi rơi như mưa, thân thể đều dựa vào trong lòng Xích Linh, mãi đến khi nghe thấy âm thanh của Pidgey, "Kiên trì thêm một lát, sắp đến rồi!... Chuẩn bị! 5...... 3,2,1!"

Mọi người cũng không biết xảy ra chuyện gì, mặt đất dưới chân đột nhiên biến mất, tất cả mọi người ngã xuống!

Đế đô tinh Tinh Diệu đế quốc, đang là buổi sáng, không ít người đi đường chính mắt thấy một màn khó thể tin tưởng, ban ngày, giữa bầu trời bỗng dưng xuất hiện một nhóm người, trực tiếp rớt xuống từ trên trời! Người sống rơi từ trên trời, từng cái từng cái "bình bịch" đập xuống trên đường cái, khiến không ít người đi đường dừng chân quan sát.

Thời điểm rơi xuống, Xích Linh tiếp được Sa Nặc Nhân, giảm tốc độ rơi xuống, cậu đã hôn mê, căn nguyên ý thức lực tiêu hao nghiêm trọng.

Ngay cả Pidgey vốn cường hãn, bước chân cũng có chút không vững vàng, đối Xích Linh nói: "Bảo vệ tốt cậu ấy, Tinh Mãng nhân sẽ không bỏ qua, chỉ cần thân phận của Sa Nặc Nhân vẫn còn, nhất định sẽ còn tìm tới. Ta cần nghỉ ngơi, có thể phải ngủ một quãng thời gian, hồn lực của ta tác dụng lên Tinh Mãng nhân không lớn, y phục trên người bọn họ, chuyên tạo để hấp thu hồn lực của hồn thú, cho nên chuyện ta có thể giúp cũng có hạn, về sau liền xem chính các ngươi."

"... Cảm tạ, ta hiểu rồi." Lần này có thể thoát hiểm, nhờ có Pidgey hỗ trợ, tiếng cám ơn này nhất định phải nói.

Pidgey gật gật đầu, coi như tiếp nhận, bây giờ không phải thời điểm nội chiến, cần nhất trí đối ngoại. Pidgey trở về không gian, nghỉ ngơi đi.

Mọi người rơi xuống, vừa nhìn thấy một tinh cầu tràn ngập nhân khí, đều có chút hưng phấn sống sót sau tai nạn, chỉ là còn nhớ đau kia, trực tiếp nhảy lên.

Vân Hoán cùng Ngân vừa nhìn, đây không phải đế đô tinh của bọn họ sao? Trên mặt cũng lộ ra nụ cười.

Xích Linh ôm lấy Sa Nặc Nhân, thời điểm đưa tay qua dưới thân cậu, đột nhiên cảm giác được một luồng ấm áp, rút ra xem, một tay đều là máu!

Xích Linh kinh hãi!

Anh chỉ cho là Sa Nặc Nhân bởi vì căn nguyên ý thức lực tiêu hao mới hôn mê, nhưng, máu ở nơi nào?!

Anh nhanh chóng thở một hơi, làm mình tỉnh táo lại, quay đầu nhìn một chút, "Vân Hoán, qua đây."

Vân Hoán nghe thấy đế quân gọi hắn, bước nhanh tới đây, nhìn thấy Sa Nặc Nhân nằm trên đất, cũng sợ hết hồn, vết máu chậm rãi từ hạ thân Sa Nặc Nhân chảy ra...

Vân Hoán vừa nhìn liền giật mình, vội vàng ngồi xổm xuống phóng thích tinh thần lực kiểm tra cho cậu, vừa nhìn càng thêm kinh hãi!

"Đế quân, đế phi đây là... Mang thai, đã đã hơn hai tháng..."

"Ngươi nói cái gì?!" Xích Linh đột nhiên trợn to hai mắt, một bộ dáng khó thể tin. Anh nghĩ mình nghe nhầm rồi, Nặc Nặc làm sao có khả năng sẽ mang thai, con thỏ kia không phải luôn cường điệu, gien của anh quá yếu, căn bản không thể làm cho Nặc Nặc mang thai, sao lại có thể như thế?