Đế Quốc Đệ Nhất Sủng Hôn

Chương 215: Ăn vạ chết không đi




Edit: Tử Miêu (aka Tiểu Miêu)

Tại chỗ ngoặt hậu hoa viên nơi đế cung có một thân ảnh đang lén lén lút lút trốn tránh, trên người hắn mặc trang phục hộ vệ, nhưng lại không cùng những hộ vệ khác đồng thời tuần tra, mà một mình trốn sau một bụi cỏ, thấy một đội hộ vệ vừa đi qua phía trước, liền vội vàng vươn mình đi ra, hướng về một phương nhanh chóng chạy đi! Thân ảnh nhanh chóng biến mất trong các kiến trúc.

Sa Nặc Nhân vui vẻ chạy vào, "Thư Nhai, ta đã trở về!"

Thư Nhai hiện tại đã mang thai bốn, năm tháng, đã có thể thấy được bụng. Y nghe nói bọn họ trở về, đang chuẩn bị qua đó, không nghĩ tới Sa Nặc Nhân lại tới trước.

Sa Nặc Nhân lôi kéo Thư Nhai nhìn thật kỹ, thấy sắc mặt y hồng hào, tinh thần cũng rất tốt, còn có thể thấy được đã nhiều thịt hơn một chút, nói rõ điều dưỡng rất tốt.

Thư Nhai quan sát Sa Nặc Nhân vài lần, thấy giữa hai lông mày cậu có sắc ấm ức, liền dẫn cậu tới ghế salon ngồi xuống, hỏi: "Giữa ngươi và Xích Linh xảy ra chuyện gì vậy? Ta ở trong cung cũng có thể nghe được không ít tin đồn, có phải là thật hay không?"

Sa Nặc Nhân cười rộ lên, "Dĩ nhiên không phải, Xích Linh không phải người như vậy."

Thư Nhai không hiểu nói: "Vậy ngươi tại sao lại không vui?"

Sa Nặc Nhân nhìn Thư Nhai dần dần lộ rõ bụng, hâm mộ nói: "Ta cũng muốn một hài tử."

Thư Nhai bật cười, "Muốn liền sinh một đứa, còn mặt ủ mày chau như vậy sao?"

Sa Nặc Nhân thở dài, "Nào dễ dàng như vậy, nói sinh là có thể sinh."

Nếu có thể sinh, cậu hiện tại đã sớm mang bầu, cậu và anh lăn giường cũng không phải ít.

"Không nói chuyện này, lần này ta trở về chỉ có thể ở một tháng, rồi phải trở về Lai Sách đế quốc đi học, dược của ngươi còn bao nhiêu? Có đủ hay không? Thời điểm ngươi sinh bảo bảo ta có thể sẽ không về kịp, nhằm đề phòng vạn nhất có chuyện gì xảy ra, ta đã chuẩn bị dược tề đủ nhiều cho ngươi." Sa Nặc Nhân nói, lại lấy ra không ít dược tề từ trong không gian.

Thư Nhai vội nói: "Lần trước ngươi đưa ta cũng không thiếu, đủ dùng tới khi sinh, không cần cho nữa."

"Càng nhiều càng tốt mà, ta không thể ở bên cạnh ngươi, chỉ có thật nhiều dược tề, mới có thể khiến cho ta an tâm nha, ngươi hãy nhận đi." Sa Nặc Nhân rất đau lòng Thư Nhai, mang thai là thời gian cực khổ nhất, kết quả phụ thân bảo bảo lại không ở bên cạnh... Phi phi! Tên đạo tặc kia căn bản không xứng làm phụ thân bảo bảo!

Thư Nhai vừa thấy ánh mắt lo lắng của Sa Nặc Nhân, không thể làm gì khác hơn là thu lại toàn bộ dược tề, để cho cậu an tâm.

"Sau khi sinh bảo bảo ra ngươi định làm như thế nào? Thật sự cùng người kia đoạn tuyệt lui tới sao?" Sa Nặc Nhân thấy như vậy cũng không phải biện pháp tốt, Thư Nhai một mình mang theo bảo bảo, nhất định sẽ vô cùng khổ cực, nhưng là, muốn để Thư Nhai đi theo tên đạo tặc kia, Sa Nặc Nhân nói thế nào cũng không muốn.

Bởi vì đang ở tại đế cung, Thư Nhai cùng Sa Nặc Nhân đều không có chú ý, trong vườn hoa cách đó không xa, có người đang ngó dáo dác, giờ khắc này đang xuyên qua cửa sổ phía sau hướng bên trong nhìn xung quanh, chỉ thấy hai người bọn họ ngồi trên ghế saloon nói chuyện, lại không nghe rõ đang nói cái gì. Ouse quả thực gấp chết rồi, thật vất vả lần thứ hai trà trộn được vào đế đô tinh, không nghĩ tới Xích Linh cùng Sa Nặc Nhân vốn đang ở Lai Sách đế quốc, cũng trở về vào lúc này, vận may quả thực thảm đến không lời nói.

Diễm Vương nói thật dễ nghe, đem hắn trục xuất khỏi Tinh Diệu đế quốc, không cho hắn bước chân vào một bước, cho dù hắn thật sự tiến vào, Diễm Vương cũng không thể bắt hắn làm cái gì!

Ouse vẫn cảm thấy rất tự tin, cùng lắm thì không làm tinh đạo, hắn vẫn là một lương dân!

Bên trong vẫn luôn tán gẫu, hắn nghe không rõ ràng, trong lòng gấp, khom lưng chậm rãi tới gần, muốn nghe thử bọn họ đang nói cái gì, thật vất vả dán tới góc tường, lưng dựa vách tường, tiếng nói chuyện bên trong truyền tới.

Thư Nhai từ từ uống ngụm trà, lạnh nhạt nói: "Bảo bảo là của một mình ta, ta sẽ không nhường cho bất cứ kẻ nào."

Nếu như đổi lại là Sa Nặc Nhân, cậu chắc chắn cũng không nỡ cho người khác, "Thế nhưng, một mình ngươi mang theo bảo bảo có thể quá mệt mỏi hay không?"

Bảo bảo? Ouse nghe lén không hiểu suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng lặng lẽ quay người, víu lấy cửa sổ đang mở rộng, lén lút liếc mắt vào bên trong. Thư Nhai ngồi ở vị trí đối diện hắn, bởi vì vấn đề góc độ, hắn chỉ có thể nhìn thấy từ ngực y trở lên, những bộ phận khác đều bị lưng ghế salon đối diện che khuất.

Thư Nhai so với lúc trước giống như mập hơn một chút.

"Không sao, ta có thể." Thư Nhai mỉm cười nói, nhẹ nhàng sờ bụng của mình, bảo bảo đã có thể cử động, mỗi lần nghĩ tới bảo bảo sinh ra, trong tâm y đều là một mảnh mềm mại.

"Có muốn đi ra ngoài một chút hay không? Ánh mặt trời bên ngoài rất tốt." Sa Nặc Nhân đề nghị, cậu biết được khi mang thai phơi nắng tắm nắng nhiều tương đối tốt.

"Được." Thư Nhai lúc không có chuyện gì làm đều sẽ đi dạo trong vườn hoa, hoạt động một chút, hít thở không khí mới mẻ.

Vốn Thư Nhai ngồi thì không có gì, sau khi đứng dậy, nghiêng người một chút, Ouse trốn ngoài cửa sổ bỗng nhiên trợn to hai mắt, bụng Thư Nhai...

Đầu óc của hắn xoay chuyển nhanh chóng, lập tức nghĩ tới một khả năng!

- ---- Thư Nhai mang thai!

- ---- đứa bé này tuyệt đối là của hắn!

Lúc trước khi bị Xích Linh bắt được, hắn là tức đến choáng váng đầu mới có thể hoài nghi Thư Nhai cùng Xích Linh, xem tình cảm của Thư Nhai cùng Sa Nặc Nhân tốt như vậy, làm sao có khả năng có quan hệ không đứng đắn với Xích Linh, huống hồ Xích Linh cũng không muốn tìm phiền toái, căn bản không có tâm tư trêu trọc bạn tốt Thư Nhai của Sa Nặc Nhân rồi!

Vừa nghĩ tới hắn có hài tử, hài tử mỗ phụ còn là người hắn tâm tâm niệm niệm Thư Nhai bảo bối, Ouse kích động trực tiếp nhảy từ cửa sổ vào, động tác này vô cùng thành thục, hiển nhiên đã làm rất nhiều lần.

Hai người đang chuẩn bị đi ra ngoài, bị bóng đen đột nhiên xông vào làm giật mình, Sa Nặc Nhân theo bản năng liền đem Thư Nhai che chở phía sau, trợn lên giận dữ nhìn cái tên hộ vệ gan to bằng trời này!

"Ngươi là ai? Ai cho ngươi tiến vào? Quá càn rỡ! Cút ra ngoài!" Sa Nặc Nhân quát mắng.

Ngay lúc nhìn thấy người này, trong lòng Thư Nhai lạnh đi một chút, lo lắng mấy lời vừa nói bị hắn nghe thấy, chẳng qua... Nhìn qua cái bụng đã lộ rõ của bản thân, căn bản là không che giấu nổi.

Ouse kích động đến điên mất rồi, trực tiếp đem mặt nạ mô phỏng trên mặt xé xuống.

Sa Nặc Nhân bị dọa đến trực tiếp thất thần hai giây, sau đó lớn tiếng hô, "Người đâu! Người tới đây mau!!"

Hộ vệ tuần tra gần đó, nghe một thanh âm từ trong phòng Thư Nhai truyền ra, tất cả đều vọt tới. Sa Nặc Nhân vội vàng kéo cửa ra, mang theo Thư Nhai lui ra bên ngoài, tránh tên đạo tặc tinh tế này giống như trốn tránh ôn thần!

Ouse mới không quan tâm chuyện thân phận bại lộ, hắn hiện tại chỉ muốn mang Thư Nhai đi, mang theo con trai mình! Hắn là người có hài tử rồi! Ha ha! Hắn có hài tử!!

Sa Nặc Nhân nhìn Ouse một mình cười khúc khích, cho là người nọ điên rồi.

Thư Nhai từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh, y đã sớm nghĩ tới người này sẽ không giảng hòa, nếu không lúc trước cũng sẽ không ép y tiêm vào quấn quýt si mê, huyết khế quấn quýt si mê, nếu như không thể yêu đối phương, sẽ cả ngày lần đêm chịu dằn vặt trong lòng, thời gian dài sẽ vì điều này mà bỏ mạng. Không biết hài tử có phải là nguyên nhân hay không, kể từ sau khi biết mình mang thai, y không còn đau lòng nữa, trái lại có thể bình thản nhớ tới Ouse người này.

"Thư Nhai, ta ta..." Ouse kích động ngay cả lời nói cũng không lưu loát, chỉ biết ngây ngô cười, "Ta tới đón em về nhà."

"Ngươi đùa gì thế, nơi này mới là nhà của Thư Nhai, ngươi sao lại tới nữa?" Sa Nặc Nhân bất mãn cau mày.

Ouse hoàn toàn bỏ qua sự tồn tại của Sa Nặc Nhân, đôi mắt chỉ đặt trên người Thư Nhai, thấy y không nói lời nào, vội la lên: "Bảo bối, em muốn như thế nào cũng được, không muốn trở về hành tinh bỏ hoang, vậy chúng ta sẽ không trở về, nếu như em muốn đợi ở chỗ này, ta sẽ lưu lại cùng em, có được hay không?"

Sa Nặc Nhân trực tiếp trợn tròn mắt, nhiều hộ vệ cũng không biết nên phản ứng ra sao, đây là hiện trường thổ lộ sao? Nhìn lại người trong cuộc Thư Nhai một chút, vẫn cứ thờ ơ không động lòng, biểu tình lãnh đạm.

Ouse cuống lên, còn kém quỳ xuống, "Bảo bối, van em, em hãy đáp ứng ta đi."

Thư Nhai suy nghĩ một chút, nói: "Ngươi có thể được giữ lại rồi nói."

Thấy Thư Nhai rốt cuộc cũng mở miệng, Ouse cao hứng cười rộ lên.

Thư Nhai không quản hắn, lôi kéo Sa Nặc Nhân tiếp tục đi tản bộ, mấy hộ vệ bị gọi tới, từng cái từng cái hai mặt nhìn nhau, không biết nên xử lý như thế nào. Cuối cùng vẫn là thủ lĩnh hộ vệ xử sự quyết đoán, trực tiếp đem người tự tiện xông vào đế cung bắt lại, chờ Diễm Vương cùng đế quân xử lý!

Vì vậy, Ouse lần thứ hai bị bắt lấy nhốt vào phòng tối.

Xích Linh đang ở trong văn phòng bàn giao sự tình, vừa nghe hộ vệ đế cung bẩm báo, nhíu mày.

Trong phòng họp ngồi một bàn người, Diễm Vương cũng ở, thấy biểu tình của Xích Linh, liền hỏi: "Làm sao vậy?"

Xích Linh đối với người này vẫn rất tò mò, hắn đối với Thư Nhai chấp nhất, ngay cả anh cũng có thể nhận ra được.

"Cái tên Ouse này, rốt cuộc là sao?" Xích Linh nhìn về phía phụ thân, anh biết, phụ thân khẳng định biết thân phận của hắn, bằng không lần trước cũng không đơn giản để hắn rời đi như vậy, hắn thế nhưng là tội phạm tinh tế bị truy nã cấp S.

Diễm Vương sững sờ, cau mày hỏi ngược lại: "Hắn lại tới nữa rồi?"

Xích Linh gật đầu, "Chạy vào đế cung, bị bắt rồi."

Diễm Vương cũng bắt đầu rầu rĩ, tên ôn thần này sao lại luôn chui vào sân sau nhà ông chứ? Thật là phiền muốn chết!

Thấy nhi tử vẫn còn nhìn mình, Diễm Vương không thể làm gì khác nói: "Hắn là vương tử tiên hạc toà tự do thành bang, lão quốc chủ chỉ có một cái nhi tử là hắn, vẫn là già mới có con, chẳng qua hắn không phải huyết mạch chính thống, người biết cũng không nhiều lắm. Nhưng chính hắn học không giỏi, chướng mắt thân phận vương tử, cố tình chạy tới làm tinh đạo."

Diễm Vương nói tới việc này, cũng không thể không vì lão quốc chủ mà rớt một chút nước mắt đồng tình, nếu nhi tử của anh như vậy, anh khẳng định là sầu chết.