Editor: rất xin lỗi m.n trong thời gian vừa qua. 1 phần là do lịch học cùng với bài tập quá nhiều, phần khác là do mình phải đi thực tập nên cũng hơi bỏ bê bộ này. mình cũng sắp thi hết kỳ nữa nên chắc lại bỏ bê bộ này một thời gian nữa. cám ơn m.n vẫn theo dõi và ủng hộ mình. mình lặn tiếp đây =)
Edit: Tử Miêu (aka Tiểu Miêu)
"Ầm ầm" nổ vang, đại địa cũng vì đó mà chấn động, âm thanh Xích Linh thông qua Ares truyền tới, "Đừng phí sức, ngươi dám trà trộn vào đế cung, phải chuẩn bị sắn tinh thần sẽ có chuyện như vậy."
Ouse không thể đứng dậy, liền bị những cơ giáp hộ vệ xung quanh nhanh chóng đè lại, không cam lòng gào thét một tiếng, "Xích Linh! Thư Nhai là của ta! Các ngươi ai dám tranh cướp với ta! Ta giết cả nhà hắn!"
Sa Nặc Nhân nghi ngờ không thôi nhìn về phía Thư Nhai, "Người ngày đó... Là y?"
"Ừm." Thư Nhai cũng không tiếp tục che giấu.
Sa Nặc Nhân đã không biết nên nói gì cho phải, nên nói Ouse là một người si tình sao? Biết rõ có nguy hiểm, còn dám một người một ngựa chạy tới đế cung tìm Thư Nhai, không thể không nói rất có dũng khí. Nhưng nghĩ đến chính tên khốn kiếp này là người đã lột sạch quần áo của Thư Nhai, ném tới sàn đấu giá, Sa Nặc Nhân lại hận đến nghiến răng nghiến lợi. Nam nhân này không đáng giá phó thác, người thanh nhã cao thượng như Thư Nhai, không thể để cho y chà đạp!
Ouse không cam lòng còn rống to, "Thư Nhai! Ta có chỗ nào không tốt em có thể nói, ta sẽ thay đổi! Nhưng em tuyệt đối không thể lựa chọn băng côn này!"
Thanh âm "băng côn" giống như băng truyền tới, "Ngươi tự mình đi ra, hay là để ta xé nát cơ giáp, lôi ngươi ra?"
Ouse tức giận tới miệng mở lớn thở hổn hển, hét lên một tiếng, "Cút ngay! Ta sẽ tự mình ra ngoài!"
Dù sao kết quả cuối cùng đều là bị bắt, có ra sao trước tiên cũng phải bảo vệ cơ giáp, nói không chừng sau này còn có thể dùng tới.
Mấy cơ giáp hộ vệ đang đè lên cơ giáp của Ouse, sau khi nhìn thấy chỉ thị của Xích Linh đều lui lại, chỉ cần có Xích Linh ở đây, Ouse chắc chắn trốn không thoát.
Hảo hán không chịu thua thiệt trước mắt(1), Ouse nhảy khỏi cơ giáp, đem cơ giáp thu lại, đôi mắt đỏ đậm, vẫn cứ nhìn chòng chọc vào Thư Nhai ở phía trước.
1: hảo hán (nên/phải biết) tránh đi cái hại trước mắt, để chỉ người thông minh thức thời vụ, tạm thời tránh tình cảnh/tình huống bất lợi trước mắt để miễn phải chịu tổn thất hoặc xấu hổ nhục nhã
Thư Nhai lạnh lùng liếc hắn một cái, quay người muốn chạy.
"Thư Nhai!" Ouse gọi y, "Ta sẽ không buông tha em! Tuyệt đối sẽ không!"
Xích Linh cũng thu lại cơ giáp, hạ lệnh: "Dẫn đi!"
Đội hộ vệ áp giải người đi, Ouse vẫn còn cố gắng ngoảnh đầu lại nhìn, dưới ánh đèn lờ mờ, Thư Nhai tóc đen dài ngang eo, nghiêng người không nhìn hắn, thân ảnh có chút cô đơn, giờ khắc này lại càng thêm hiu quạnh.
Đôi môi nhạt màu của Thư Nhai bắt đầu trở nên trắng bệch, sắc mặt cũng vô cùng khó coi, thân thể suy nhược, trên trán đã rịn ra mồ hôi lạnh.
Sa Nặc Nhân vẫn luôn chú ý tới Thư Nhai, phát hiện tình huống của y không đúng, vội la lên: "Rốt cuộc là ngươi cảm thấy không thoải mái chỗ nào? Để ta kiểm tra cho ngươi một chút!"
Nói liền nắm lấy tay y, muốn thả ra tinh thần lực, lại bị Thư Nhai ngăn cản, "Không cần, chỉ là quá mệt mỏi, ta muốn nghỉ ngơi một chút."
Sa Nặc Nhân còn lâu mới tin vào lời giải thích của y, cậu kiên định rằng thân thể Thư Nhai không thoải mái, lần trước là té xỉu trong bồn tắm, đã đến mức độ này, lại còn nói không có chuyện gì! Không để ý tới Thư Nhai phóng thích tinh thần lực che chắn, Sa Nặc Nhân trực tiếp điều động ý thức lực, dễ như ăn cháo phá bỏ lực lượng tinh thần của y, ý thức lực tản ra, hình thành sương mù màu trắng bạc, đem toaanf bộ Thư Nhai bao vây bên trong, còn không đợi ý thức lực tiến vào trong cơ thể, Sa Nặc Nhân đã phát hiện có chỗ không đúng.
Thời điểm khi cậu bắt đầu phóng thích ý thức lực, tất cả cảm quan đều phi thường nhạy bén, nơi quét qua hiện rõ từng đường nét, giống như lúc này...
Cậu đưa mắt chuyển tới bụng Thư Nhai, kinh ngạc nói: "Ngươi..."
Thư Nhai lắc đầu, ra hiệu cậu đừng nói. Y đã đoán được, chỉ là không dám xác nhận, tính từ lần đầu tiên với Ouse, đã hơn một thắng. Gần đây thân thể của y dần dần suy yếu, tinh lực cũng không đủ, y đã sớm hoài nghi có chuyện xấu, nhưng là nghi ngờ thì có thể thế nào chứ? Y cũng không thể thật sự lấy cái thai này ra.
Đây là ưu thế lớn nhất của Thủy Ủy tộc, thiên nhiên thụ thai thể...
Sau khi khiếp sợ qua đi, Sa Nặc Nhân đưa Thư Nhai về phòng, đóng cửa lại, vội la lên: "Chuyện này... Chuyện gì thế này?"
Thư Nhai tinh lực(2) mệt mỏi, cười khổ ngồi xuống ghế salon, nghĩ lại y lăn lộn trong vũ trụ mười năm, nguy hiểm cùng tuyệt cảnh thế nào mà chưa từng gặp qua, không nghĩ tới lại ngã xuống trên người Ouse này, thật không biết nên nói mình sơ suất quá, hay là nói Ouse quá mức gian xảo.
2: tinh thần + thể lực
"Đừng hỏi, ngươi đi về trước đi, ta muốn nghỉ ngơi một lát." Thư Nhai uể oải nói.
"Ngươi như vậy bảo ta rời đi sao được? Mang thai là chuyện lớn, thể chất của ngươi kém như vậy, trong thời gian mang thai tinh thần lực nhất định đều phải cấp cho đứa nhỏ, tinh thần lực tiêu hao quá độ, ngươi sẽ ngày càng uể oải... Không được, ta phải chuẩn bị cho ngươi nhiều dược tề dưỡng thai chút mới được." Sa Nặc Nhân không thể nói được mình là lo lắng nhiều hơn, hay là vui vẻ nhiều hơn, thậm chí phụ thân của đứa nhỏ là ai cũng quên hỏi, đã bắt đầu tìm kiếm trong nhẫn không gian của mình.
Lấy ra một đống Ngưng Thần Tề dược tính khá ôn hòa, lại lấy ra một đống Thâm Hải U Lam dược tính có chút thấp, mấy thứ này đều không có ảnh hưởng tới thai nhi, ngược lại, có thể bảo vệ cơ thể mẹ và đứa trẻ.
"Khi không còn đủ tinh thần lực cung ứng, uống một bình Ngưng Thần Tề sẽ thoải mái hơn rất nhiều, Thâm Hải U Lam có thể giúp thai nhi kháng lại một phần phóng xạ hạt nhân vũ trụ, những bình này dược tính không mạnh, mỗi ngày ngươi phải đúng giờ uống một bình, không được trốn tránh. Chuyện cơ giáp ngươi không cần lo, để bọn họ từ mình nghiên cứu, nếu như thực sự không hiểu cũng có thể tới hỏi ta, ngươi chỉ cần chú ý điều dưỡng thân thể mình tốt hơn là được, những chuyện khác đều không cần quan tâm, biết chưa?" Sa Nặc Nhân vẫn luôn nói không ngừng miệng, so với chính mình mang thai còn khẩn trương hơn.
Thư Nhai nhìn đống dược tề giống như ngọn núi nhỏ trên bàn, tinh thần cũng thả lỏng, "Không còn bao lâu nữa, ngươi sẽ tròn 18 tuổi, có tính toán gì?"
Sa Nặc Nhân chìm đắm trong niềm vui Thư Nhai mang thai, không quản đứa nhỏ là của ai, tóm lại có hài tử là chuyện tốt, mà hiện tại tỉ lệ sinh đẻ thấp như vậy, có thể mang thai chính là chuyện đại hỷ, Sa Nặc Nhân đương nhiên rất cao hứng, "Ta có thể có tính toán gì, ta muốn chờ ngươi sinh hài tử ra, sau đó dạy nó gọi ta là thúc thúc!"
Vốn dĩ Thư Nhai còn buồn rầu, cũng dần thoải mái hơn, "Ta nghe nói, đế quân nơi này có thể có ba phi, ngươi không tính toán gì cho mình sao? Lấy thân phận của Xích Linh, không có dòng dõi là tuyệt đối không thể, chờ sau khi ngươi trưởng thành, có thể cân nhắc vấn đề này."
Nói tới việc này, Sa Nặc Nhân liền buồn bực, đây không phải chuyện cậu có thể cân nhắc, quan trọng là... Có thể mang thai a, cậu căn bản không thể sinh con có được hay không, đáng thương chính là đến mang thai thể cũng không thể tiêm vào, hiện tại toàn bộ hy vọng của cậu đều đặt vào ( Vạn thuốc Đồ Lục), hy vọng có thể có một vị thuốc chuyên trị không thể mang thai ----- chỉ là trước mắt, còn chưa phát hiện ra.
Sa Nặc Nhân suy nghĩ, bản thân cũng phải nhanh chóng thăng cấp mới được, chờ khi ý thức lực bước vào giai đoạn trung cấp, mảnh xương bên trong Đồ Lục cũng sẽ thăng cấp theo, đến lúc đó sẽ xuất hiện càng nhiều nội dung hơn, nói không chừng có thể sẽ có dược tề cậu muốn thì sao?
Sa Nặc Nhân vẫn cứ ôm hy vọng, tuy rằng Pidgey nói cậu không thể có hài tử, nhưng cậu tin rằng chuyện là do người làm, nếu như... Nếu quả thực không được, vậy... Vậy thì nghĩ cách khác đi.
Sa Nặc Nhân thu xếp cho Thư Nhai xong xuôi, cũng gọi hai người hầu tới đây chuyên môn chăm sóc y, Thư Nhai không muốn, Sa Nặc Nhân vẫn kiên quyết để người lại.
Trở về phòng, Xích Linh vẫn còn chưa trở lại, có thể là đang tra hỏi Ouse. Sa Nặc Nhân giấu trong lòng bí mật lớn như vậy, tự nhiên hưng phấn ngủ không được, chờ Xích Linh trở về chia sẻ bí mật này với anh.
Tới tận đêm khuya Xích Linh mới về phòng, nghe thấy tiếng cửa mở, Sa Nặc Nhân vốn đã nằm xuống cấp tốc bò lên, tinh thần hăng hái, không có một chút buồn ngủ nào.
Xích Linh bất ngờ, muộn như vậy em ấy vẫn còn chưa ngủ, "Làm sao còn chưa ngủ?"
Sa Nặc Nhân ôm lấy eo Xích Linh, hưng phấn nói: "Em cho anh biết một bí mật."
Xích Linh một bên cởi quần áo một bên trả lời, "Ừm."
Sa Nặc Nhân nhanh chóng ném ra một quả bom lớn, "Thư Nhai mang thai!"
Xích Linh không hề chuẩn bị nghe được tin tức này, cà vạt kéo quá gấp, suýt nữa thít cổ chính anh, cấp tốc quay người, "Em nói thật chứ?"
Sa Nặc Nhân khẳng định gật đầu, "Ân, thật, em tự mình kiểm tra cho Thư Nhai, đã hơn một tháng."
Xích Linh chậm rãi tháo cà vạt xuống, mặt lộ vẻ trầm tư.
Dáng vẻ hưng phấn của Sa Nặc Nhân vẫn không giảm, "Tuy rằng không biết phụ thân của đứa nhỏ là ai, thế nhưng chỉ cần là hài tử của Thư Nhai, em đều yêu thích!"
Xích Linh đáp lại một lời, "Không cần nghĩ cũng biết, hài tử chắc chắn là của Ouse."
Sa Nặc Nhân trợn mắt lên, cẩn thận suy ngẫm lại, mọi chuyện cơ hồ đều nối nhau hiện ra. Ouse trà trộn vào đế cung, dùng Ẩn Thực Tề đè ép tinh thần lực của Thư Nhai, nhờ vậy cưỡng bách y, cho nên Thư Nhai mới có thể tới hỏi cậu cách hóa giải dược tề, hơn nữa Thư Nhai mang thai, căn bản không thể nhìn ra chút vui sướng nào, xem ra y cũng không phải quá hy vọng vào đứa bé này.
Dáng vẻ cao hứng của Sa Nặc Nhân trong nháy mắt biến mất, trơ mắt nhìn Xích Linh, "Vậy làm sao bây giờ? Ouse là đạo tặc tinh tế, là tội phạm truy nã, Thư Nhai sao có thể có con trai hắn?"
Xích Linh hôn cậu một cái, đi tắm, "Đừng suy nghĩ quá nhiều, mọi chuyện rồi sẽ tốt thôi."
Anh cũng không tin, một đạo tặc tinh tế có thể tiến vào đế cung thuận lợi như vậy, coi như có trang phục cải trang cũng không được, thủ vệ đế cung nghiêm ngặt, không phải cổng chợ bán thức ăn, hắn tùy tiện nói đến là đến nói đi là đi. Anh tra hỏi vài tiếng đồng hồ, Ouse vẫn là cái gì cũng không nói, một bộ dáng anh không làm gì được hắn, cũng khác biệt so với tinh đạo bình thường, hắn giống như hoàn toàn không sợ hình phạt, bộ dáng hung hăng kia, quả thực khiến người tức đến đau phổi.
Xích Linh vừa tắm rửa vừa nghĩ đối sách, có lẽ, Thư Nhai có lẽ là chỗ đột phá tốt nhất.
Ngày thứ hai, Xích Linh lại đi thẩm vấn Ouse, sáng sớm Sa Nặc Nhân tới, trước sau không có chuyện gì, vốn muốn đi thăm Thư Nhai, bất quá thời gian còn quá sớm, Thư Nhai cần phải nghỉ ngơi nhiều, ngày hôm nay không tới làm phiền y vậy. Sa Nặc Nhân quyết định trước tiên mình phải bắt đầu nâng ý thức lực tới giai đoạn trung cấp, nói không chừng sẽ có phát hiện mới.
Nói chuyện sắp thăng cấp cho Pidgey, muốn Pidgey giúp mình giữ cửa, Pidgey không có lời gì để nói, nói: "Ngươi muốn thừa dịp Xích Linh không trở về, tự giam mình trong phòng một ngày, là có thể vượt cấp sao?"
Sa Nặc Nhân quả thực muốn như vậy, không nghĩ tới Pidgey không đồng ý, vượt cấp là đại sự của một người, sao có thể qua loa như vậy. Pidgey bắt Sa Nặc Nhân rời khỏi đế cung, tìm một chỗ hẻo lánh không người chuyên tâm đột phá, nó lo lắng thời điểm đột phá, sẽ xảy ra một số hiện tượng dị thường, đế cung tuyệt đối không được.
Sa Nặc Nhân ngẫm lại cũng đúng, ý thức lực căn nguyên mạnh như vậy, vạn nhất lúc đột phá có gì sơ xuất, làm hỏng toàn bộ đế cung, kia liền thành vấn đề nghiêm trọng. Cậu bảo tài xế đưa tới trường, sau đó từ trường học điều khiển Phượng Hoàng biến thành xe huyền phù màu vàng, cấp tốc lái về một hướng, chuẩn bị tìm một nơi hẻo lánh, chuyên tâm đột phá.
Tốc độ của Phượng Hoàng nhanh tới không thể nào tưởng tượng được, không mất bao lâu, liền mang theo Sa Nặc Nhân bay tới mặt bên kia của đế đô tinh, Sa Nặc Nhân liếc mắt một cái liền chọn trúng một chỗ. Nơi đó từ trên cao nhìn xuống là một hồ nước xanh lục bát ngát, ở chính giữa hồ nước có một hòn đảo nhỏ, phía trên mọc đầy thực vật xanh um tươi tốt, xung quanh hồ nước là hoang mạc rộng lớn. Phóng xạ hạt nhân vũ trụ chỗ này vô cùng nghiêm trọng, đừng nói loài người, ngay cả thú loại cũng không nhiều, Sa Nặc Nhân quyết định, chọn chỗ này!