Đế Quốc Đệ Nhất Sủng Hôn

Chương 181: Sơ sẩy dở khóc dở cười




Edit: Tử Miêu (aka Tiểu Miêu)

Lữ Ninh vẫn nhìn Sa Nặc Nhân không coi ai ra gì đi vào phòng thực nghiệm của Dion lão sư, hơn nữa đến gõ cửa cũng không có, thế nhưng kỳ lạ là, Dion lão sư lần nào cũng đều không tức giận, nếu như là người khác không lễ phép như vậy, chắc chắn đã bị ông mắng cho máu chó đầy đầu(1), không thể không nói, Dion lão sư đối với tiểu học đệ này rất ưu ái, điều này làm cho các học trưởng học tỷ trong phòng nghiên cứu đều đặt vào mắt, trong lòng cũng có chút đố kị.

1: mắng chửi té tát

Sa Nặc Nhân vừa mới đóng lại cánh cửa phòng thực nghiệm, Dion thấy là cậu, liên tục vẫy tay, "Nặc Nhân mau lại đây, xem qua dược tề ta chế tác lần này một chút."

Mặc dù Sa Nặc Nhân chỉ là một học sinh năm hai, mỗi ngày đều đúng giờ lên lớp, nhưng nếu bàn về kỹ thuật chế dược, toàn bộ đế quốc không ai có thể so được với cậu. Cho dù vậy cậu cũng chỉ có kỹ thuật chế dược vững vàng, kiến thức về rất nhiều thứ khác vẫn còn nửa vời, sau mỗi lần trao đổi với Dion đều nhận được lợi ích không nhỏ, bất quá khiên tốn như Dion, nhất định không cho cậu gọi là "lão sư", mà gọi tên ông.

Sa Nặc Nhân cũng không cố chấp, đối với cậu mà nói, gọi cái gì cũng đều giống nhau.

"Đạt tới 20 đan tư sao?" Sa Nặc Nhân đi tới, nhìn dược tề trong tay Dion, hỏi.

Dion thoáng hiện chút thất vọng, " Chưa được, 19 đan tư, có thể nguyên nhân là bởi vì độ tinh khiết chưa đạt tới 100%."

Sa Nặc Nhân cầm lấy dược tề lắc lắc, "Ân, quá trình phản ứng dược tề không chắc chắn tốt."

Dion thở dài nói: "Đây đã là thành tích cuối cùng của ta."

Sa Nặc Nhân suy nghĩ một chút, nói: "Thử một lần nữa, ta nhìn một chút xem chỗ đó có vấn đề gì."

"Được." Dion liên tục đáp ứng, ông là nhắm chuẩn Sa Nặc Nhân buổi chiều không có lớp, mới để cho học sinh đi gọi cậu.

Dược tề Dion chế tác vẫn là dược tề Sa Nặc Nhân bốc trúng ---- dược tề cấp 3 An Thần Tề.

Dưới cái nhìn của bọn họ, nếu như ngay cả cái loại chuyện xem mèo vẽ hổ(2) này cũng không làm được, vậy càng khỏi nói đến việc đem kỹ thuật này áp dụng với các loại dược tề khác, cho nên bọn họ không cần nhanh, chỉ cần chắc, đều đặt hết tâm tư nghiên cứu An Thần Tề này.

2: bắt chước y chang

Thời điểm Dion chế tác, Sa Nặc Nhân vẫn luôn đứng bên cạnh quan sát, cái "quan sát" này dĩ nhiên không phải dùng mắt, mà là dùng tinh thần lực. Sau khi Dion xử lý xong vật liệu, Sa Nặc Nhân giúp ông kiểm tra một chút, chỉ ra một cái vấn đề rất lớn, mà bọn họ đến nay vẫn chưa có phát hiện ra.

"Chờ đã, khi ngươi chế tác nó thành chất lỏng, hoa này luôn luôn hiện ra?" Sa Nặc Nhân hỏi.

"Hoa?" Dion nhìn đóa hoa trên đám thực tài.

Dion lại suy nghĩ một chút, "Thời điểm ngươi đang xử lý vật liệu, không phải hoa này cũng ở bên trên sao?"

Giờ khắc này mặt Sa Nặc Nhân đã trầm xuống, này là muốn nháo cái gì đây, "Dion, các ngươi xem đi xem lại video kia nhiều lần như vậy rồi, lẽ nào không phát hiện hoa này chưa từng xuất hiện trên Du Du Thảo của ta sao?"

Dion: "..." Không có sao?

Sa Nặc Nhân tàn nhẫn nói cho ông biết, "Đừng bởi vì trên video kia ta không có đoạn ta ngắt hoa kia, các ngươi liền đem nó thả lên phía trên được không? Du Du Thảo vốn có hoa, chỉ là thời điểm ta cầm nó, còn chưa xoay người lại đã bị ta cắt bỏ rồi!"

Dion thật sự không hiểu được đó là hoa của thực tài thôi, có cần kích động như vậy sao?

"Có hoa hay không, là vấn đề rất lớn sao?"

"Vấn đề rất lớn, lớn vô cùng!" Sa Nặc Nhân quả thực dở khóc dở cười.

Có vài loại thực tài sẽ nở hoa, thời điểm bọn họ xử lý vật liệu, đương nhiên là phải loại bỏ sạch sẽ hoa của những cây đó, chỉ là khi nghiên cứu chuyển nó thành chất lỏng, có hoa không thể dùng, nếu như không loại bỏ kịp thời, trong quá trình chế tác, chỉ cần có phấn hoa bay vào bên trong nước thuốc, hoặc là dính trên thực tài, chỉ cần một hạt, toàn bộ phần dược tề kia sẽ bị hủy, độ tinh khiết chắc chắn không thể đạt tới 100%, bọn họ vẫn cho là thực tài chưa có xử lý sạch sẽ, lại chưa từng nghĩ tới, là phấn hoa tạo thành tạp chất. Vị thuốc chính của An Thần Tề này chính là Du Du Thảo, Du Du Thảo vừa vặn lại là thực tài nở hoa.

Sa Nặc Nhân vẫn luôn cảm thấy kỳ quái, người khác xử lý vật liệu không sạch sẽ không có nguyên vẫn còn có nhân, nhưng là Dion xử lý không sạch sẽ, quả thực có chút không nói nổi đi. Thuần thú của Dion còn là Trấn Địa Hổ nhất đẳng, độc nhất ở đế quốc này, không có người thứ hai. Sa Nặc Nhân từng thấy qua một lần, Trấn Địa Hổ kia màu trắng có vằn đen, phi thường uy vũ, bởi vì trấn địa hổ rất hung mãnh, Dion về cơ bản cũng sẽ không mang ra ngoài gặp người, lần trước nhìn thấy, cũng là trong kỳ nghỉ hè, trong phòng nghiên cứu không có ai khác, mang theo Trấn Địa Hổ tới đây cùng làm nghiên cứu, vừa vặn bị Sa Nặc Nhân bắt gặp, đương nhiên Sa Nặc Nhân cũng bị dọa hết hồn, bất quá Trấn Địa Hổ đối với cậu coi như hòa thuận.

Sa Nặc Nhân thế nào cũng không nghĩ tới, hóa ra vấn đề lại nằm ở chỗ này.

Sau khi Dion nghe qua lời giải thích của Sa Nặc Nhân, trầm mặc một lúc lâu, trước đây bọn họ chế tác dược tề, đều để lại hoa ở bên trên, không nghĩ tới hoa này lại có nguy hại lớn như vậy.

Sa Nặc Nhân lại nói: "Có vài loại hoa có thể dùng, thời điểm đang xử lý vật liệu có thể cố ý lưu lại một chút, trong quá trình nước thuốc phản ứng, có thể đảm nhiệm chất xúc tác, giúp dược tính phát huy càng mạnh hơn. Thế nhưng hoa Du Du Thảo lại không thể dùng, cũng không phải nói là hoàn toàn không thể dùng, chỉ là trong quá trình chế tác An Thần Tề không thể dùng."

Dion vẫn tiếp tục trầm mặc một hồi lâu, chậm rãi xoay người, đột nhiên hướng Sa Nặc Nhân làm ra một động tác hành lễ, dọa Sa Nặc Nhân nhảy lên, vội vàng đỡ lấy, "Ngươi làm cái gì vậy?"

Dion tràn đầy cảm khái, "Ta đã nghiên cứu dược tề cả đời người, thế nhưng chưa bao giờ chú ý tới vấn đề nghiêm trọng như vậy, hôm nay nhờ có ngươi ở đây, mới có thể phát hiện tai hại lớn đến thế trong lịch sử chế tác dược tề của đế quốc, hướng ngươi hành lễ là điều phải làm."

Bởi vì đã thành thói quen, trong video cũng trùng hợp không có thấy cảnh Sa Nặc Nhân ngắt bỏ đóa hoa, cho nên liền bị bọn họ bỏ qua, chỉ là bọn ông vô luận đem phương pháp chế dược của Sa Nặc Nhân mô phỏng lại bao nhiêu lần, cũng không chế ra được số liệu giống của Sa Nặc Nhân, hóa ra vấn đề lại nằm ở đóa hoa.

Sa Nặc Nhân làm sao có thể tự mình biết điều này, những thứ này đều là nhìn thấy bên trong ( Vạn thuốc Đồ Lục), có vài tờ chuyên nói về phấn hoa. Cậu chuyên tâm nghiên cứu Đồ Lục lâu như vậy, một điểm này đương nhiên nhớ tới nằm lòng, ngược lại cũng không chú ý thời điểm bọn họ đang xử lý thực tài, đều để đóa hoa lại, này kỳ thực cũng là do cậu sơ sẩy. Trước đó biết chuyện các lão sư chế tác dược tề này, cũng không nhớ ra việc đóa hoa, ngày hôm nay quan sát Dion chế tác, mới đột nhiên phát hiện ra vấn đề này.

Sa Nặc Nhân không có nhiều lời, gọn gàng dùng tinh thần lực cắt đứt đóa hoa, cũng đem phần phấn hoa dính trên thực tài bỏ đi, "Tiếp tục đi, xem kết quả lần này."

Dion bình ổn lại tâm tình kích động một chút, tiếp tục chế tác.

Thời điểm để nước thuốc tiến hành phản ứng, cửa ải này là khó nắm chắc nhất, vì thế, Sa Nặc Nhân đem trình tự cho nước thuốc vào, khoảng cách thời gian, làm sao dùng tinh thần lực khống chế phản ứng, đều cẩn thận liệt kê ra, cũng chỉnh lý thành văn kiện giao cho bọn họ, để cho bọn họ dựa theo những bước làm này từ từ luyện tập.

Dion cũng học rất nghiêm túc, video nhìn đơn giản, chân chính chế luyện mới biết được có bao nhiêu khó khăn, khi khống chế phẩn tử nước thuốc phản ứng phải một lòng đa dụng(3), còn phải đem tinh thần lực phân chia tỉ mỉ thành vài phần khác nhau cùng khống chế. Những lão sư kia cùng với Dion, đối với Sa Nặc Nhân đều là bội phục vô cùng, quá trình chế tác phúc tạp như vậy, Sa Nặc Nhân lại làm được thuận buồm xuôi gió(4).

3: chú ý nhiều thứ

4: làm được như ý muốn

Trải qua khoảng thời gian luyện tập này, Dion cũng luyện ra được một phần thành thục khống chế nước thuốc, thời điểm cho vào chất lỏng của nước thuốc thứ sáu, cần đem hai loại nước thuốc trước đó đều đẩy lên phía trên, đầu tiên cùng chất lỏng thực tài thứ sáu phản ứng, mặt khác loại nước thuốc thứ ba, bốn, năm thì lại phải dồn xuống phía dưới, chờ một, hai, sáu dung hợp xong, lại lần lượt dung hợp cùng chúng nó, cứ như vậy, rất dễ bị đổ nhẩm hoặc lần lộn vào nhau, cho nên yêu cầu khống chế đối với tinh thần lực là rất cao.

Thời điểm Dion thực hiện những động tác này, phi thường chăm chú, cẩn thận tỉ mỉ, dưới sự quan sát của sa nặc nhâ, vô cùng hoàn mỹ mà hoàn thành mấy động tác đó, Sa Nặc Nhân cũng không có làm cái gì.

Dion lắc chất lỏng được chứa trong bình dược tề, khó giải thích được mà có chút sốt sắng.

Sa Nặc Nhân cười nói: "Đừng sốt sắng, ta xem qua, hắn là không có vấn đề."

Sa Nặc Nhân nói, cho Dion một viên thuốc an thần, cẩn thận đem dược tề đưa vào máy kiểm tra, sau khi xạ tuyến màu đỏ quét qua, phía trên lập tức hiện ra số liệu.

Độ tinh khiết: 100%; dược tính: 20 đan tư.

"Thành công!" Dion hoan hô một tiếng, cao hứng giống như một đứa nhỏ, khuôn mặt ngập tràn vui mừng.

Ba ngôi sao sáng trong giới dược tề, muốn nói Sa Nặc Nhân tôn kính nhất là ai, không thể nghi ngờ chính là vị lão nhân say mê nghiên cứu này. Vân Sương Phong và Lục Như Tiền tuy rằng cũng hết sức quan trọng, bất quá một cái vì gia tộc, tâm tư đều đặt hết vào việc làm sao tích góp tài sản, một cái khác thì lại đem phần lớn tâm tư tiêu tốn vào việc giao thiệp cùng độc quyền, lại có người nào có thể giống như Dion, không cầu quyền, không cầu tài, chỉ muốn dồn hết tâm tư vào sự nghiệp sáng chế dược tề đây? ----- phỏng chừng là không có.

Kỳ thực Sa Nặc Nhân một mực chờ đợi Dion thành công, sự nghiệp chế tác dược tề của một quốc gia không phải người nào cũng có thể gánh vác. Trước đó Xích Linh đã đề cập tới chuyện này với Sa Nặc Nhân, sợ cậu quá mệt mỏi, chuẩn bị để cậu chọn một vài người đáng giá tín nhiệm phụ giúp, Sa Nặc Nhân có thể dạy bọn họ, sau đó sẽ đem việc phân cho bọn họ làm, như vậy cậu sẽ thoải mái hơn một chút, có thể làm càng nhiều chuyện cậu muốn làm hơn, thế nhưng Sa Nặc Nhân từ chối. Lại nói, thứ nhất, chuyện chọn người như vậy không thể qua loa được, hơn nữa muốn chế tác tốt dược tề, vấn đề mấu chốt ngoại trừ phương pháp luyện chế, quan trọng hơn cả là yêu cầu khống chế đối với tinh thần lực, cái này cũng không phải một sáng một chiều là có thể bồi dưỡng ra được; thứ hai, coi như tìm được mấy người như vậy, có thể làm sao? Vẫn là không thể cải thiện được toàn bộ ngành chế tác dược tề của đế quốc.

Sa Nặc Nhân nói Xích Linh đem chuyện này giao cho cậu, cậu có chừng mực, cũng biết cái gì có thể làm, cái gì không thể làm. Anh đã đồng ý.

Gần đây Sa Nặc Nhân luôn luôn bận viết vật liệu, cậu muốn đem một vài hạng mục nghiên cứu giao cho Dion làm, toàn bộ đế quốc cũng không còn ai thích hợp hơn ông.

"Dion, chỗ ta có cái hạng mục nghiên cứu, không biết..." Sa Nặc Nhân còn chưa nói hết, cái bụng lại không đúng lúc "Ục ục" kêu lên.

Mặt Sa Nặc Nhân lộ vẻ lúng túng, cậu còn chưa có ăn cơm trưa, hiện tại cũng đã xế chiều, có thể nào không đói bụng.

Dion sửng sốt một chút, sờ sờ bụng của mình, "Ta giờ mới nhớ tới, ta cũng chưa có ăn cơm trưa."

Sa Nặc Nhân cười rộ lên, "Vậy chúng ta cùng đi ăn chứ?"

Dion phất phất tay, "Đi ăn cơm thật lãng phí thời gian." Sau đó mở miệng cao giọng gọi, "Lữ Ninh!"

Lữ Ninh ở bên ngoài phòng nghiên cứu vội vàng chạy tới, "Chuyện gì, lão sư."

"Ngươi đi mua cho chúng ta hai phần cơm về..." Dion hỏi Sa Nặc Nhân, "Ngươi muốn ăn cái gì?"

Sa Nặc Nhân nói: "Ta cái gì cũng được."

Dion liền kể ra mấy món ăn Sa Nặc Nhân có thể sẽ thích, để cho Lữ Ninh đi mua.

Lữ Ninh mím mím môi, ánh mắt phức tạp liếc mắt nhìn Sa Nặc Nhân một cái, xoay người đi mua cơm.

Âm thanh Dion rất lớn, cánh cửa phòng nghiên cứu lại không đóng, người bên ngoài tự nhiên là nghe được, đều cảm thấy có chút buồn cười. Mới vừa sai khiến Sa Nặc Nhân đi rót nước cho hắn, hiện tại ngược lại là phải đi mua cơm cho người ta. Có câu ngạn ngữ gọi là mười năm Hà Đông, mười năm Hà Tây(4), quả nhiên một điểm cũng không phải giả.

4: Ngày xưa, dòng sông của Hoàng Hà không cố định, và nó thường bị chuyển hướng (chuyện này đã xảy ra vô số lần trong lịch sử). Một nơi nào đó ban đầu ở phía đông của dòng sông. Sau một vài năm, do sự phân dòng của Hoàng Hà, nơi này sẽ trở thành phía tây của dòng sông. Đó là câu ẩn dụ cho việc hay thay đổi, đôi khi sự thay đổi tiêu cực, rất khó để dự đoán. Có một trường hợp sử dụng trước đây dưới đây: "Lịch sử các học giả Nho giáo" của Thanh Ngô Kính Tử "Nho Lâm ngoại sử" lần thứ 46 về: "Thưa ông, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi nâm Hà Tây. Giống như ba mươi năm trước, bạn ở trong hai ngôi nhà như thế nào, tôi đã nhìn thấy nó bằng chính đôi mắt của mình. "Cũng có người lại nói rằng: ba mươi năm Hà Đông, bốn mươi năm Hà Tây. Sông Hoàng Hà có lòng sông cao hơn và trầm tích nghiêm trọng. Nó thường bị ngập ở mức độ nghiêm trọng do lực lượng sản xuất dưới thời cổ đại. Do đó, sông Hoàng Hà thường chuyển hướng. Sau mỗi lần chuyển hướng, một ngôi làng từng nằm ở bờ tây sông sẽ đổi thành bờ đông. Vì vậy, nó được gọi là 30 năm Hà Đông, 30 năm Hà Tây.

Editor: vì quá vô dụng nên mình không thể tìm được thông tin nào hữu ích hơn.