Đế Quốc Đệ Nhất Sủng Hôn

Chương 153: Trẻ ra




Trận thi đấu sắp tới, Xích Linh không tiếp tục dùng Tụ Khí Tề, nóng lòng nâng cao sức chiến đấu, mà là bình tĩnh lại, củng cố thực lực đã có.

Ba ngày trước khi cuộc thi đấu bắt đầu, cơ hồ mỗi ngày Xích Linh đều đi theo Sa Nặc Nhân du sơn ngoạn thủy(1), đem toàn bộ làng du lịch đều đi một lần, khiến Thanh Vương trăm phương ngàn kế tìm kiếm tin tức của anh, cũng không tìm được manh mối. Hắn rất muốn biết hiện tại sức chiến đấu của Xích Linh đã đến cấp mấy, còn có cơ giáp của anh là dạng gì, cấp bậc ra sao, hắn trước sau phái ra không ít người, vận dụng không ít quan hệ, kết quả vẫn không biết được gì.

1: ngắm phong cảnh, đi du lịch

Trong vương cung Diễm Vương, từ đầu đến cuối cũng chưa từng gặp người ngoài, ngoại trừ Sa lão gia tử cùng Nam Cẩn hai vị chế tạo cơ giáp sư cấp 8 ở ngoài, cũng chỉ có Thủy Ủy nhân kia là nhân tố không xác định, nếu như cơ giáp không phải là hai vị kia chế tạo, kia tất nhiên là Thủy Ủy nhân chế tạo, nhưng là cơ giáp Thủy Ủy nhân chế tạo đều cần tinh thần lực khống chế, chẳng lẽ, Xích Linh đã có tinh thần lực? Không thể, phương pháp để Resse có được tinh thần lực, chỉ có văn minh cao đẳng mới có, bên phe Diễm Vương không có khả năng biết được, tuy rằng đến bây giờ cũng chưa rõ ràng, tại sao phe hắn lại biết được phương pháp đột phá bình phong cấp 6, không ngờ đến phương pháp khiến Resse có được tinh thần lực bọn họ cũng biết.

Thanh Vương ở trong phòng của mình đi qua đi lại, trong lòng luôn cảm thấy không an tâm, xoay người lại gọi cận bên bên ngoài vào, "Tìm Vương tử đến đây."

Cận vệ nhận lệnh đi, không lâu sau, Xích Kính đi tới, mặt đầy vui vẻ, "Phụ thân, ngài tìm ta?"

Thanh Vương không yên lòng hỏi: "Ngươi đã quen với cơ giáp chưa?"

Nói đến cơ giáp mới, Xích Kính liền vô cùng hưng phấn, "Đã hoàn toàn nắm trong tay. Dùng tinh thần lực khống chế, quả nhiên là đài thao tác tay có thể so được, đồng bộ dẫn vô hạn đã đạt 100%, khi điều khiển, ta đã cảm giác được cái gì gọi là người máy hợp nhất."

Lúc này Thanh Vương mới yên tâm gật đầu, sức chiến đấu hiện tại của Xích Kính đã là sơ tầng cấp 7, tốc độ tăng lên như vậy, coi như là thiên tiên Resse thật, cũng chưa chắc đã so được. Thanh Vương vì Xích Kính, có thể coi là hao hết tâm tư, chiêu trò gì cũng đã dùng đến, vì giúp hắn có thể hấp thu Tụ Khí Tề tốt hơn, không tiếc dùng các loại dược tề cho hắn điều trị thân thể, ba tháng ngắn ngủi, thực lực tăng lên một khoảng lớn, ngộ tính cùng tư chất của hắn, ở thủ đô đế quốc chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, Xích Linh muốn thắng hắn, nào có dễ dàng như vậy!

Xích Kính hưng phấn xong, vẫn hiếu kỳ tình huống Xích Linh bên kia, "Phụ thân, ngài hỏi thăm được tình hình của Xích Linh sao?"

Thanh Vương lắc đầu, "Lấy tình trạng thân thể Xích Linh tới xem, coi như hắn thật sự hoàn toàn bình phục, muốn nâng sức chiến đấu từ cấp 2 lên cấp 7 trong ba tháng ngắn ngủi, là chuyện không thể nào. Hơn nữa theo báo cáo của gián điệp, Diễm Vương cũng không có đi tìm người Tiên Anh Toàn Tí thành bang để mua cực phẩm Tụ Khí Tề, không biết bọn họ đang giở trò quỷ gì! Làm cho ta lo lắng nhất, chính là cơ giáp của Xích Linh, hai lần sóng năng lượng kia, nếu như không đoán sai, hẳn là do vũ khí năng lượng phát ra."

(Ed: 1 tên lòng dạ nham hiểm đang nói bên kia đang giở trò quỷ gì... Cảm giác thật kỳ lạ...)

Xích Kính trầm giọng nói: "Phụ thân, coi như Thủy Ủy nhân kia thật sự vì Xích Linh chế tạo cơ giáp, cũng chưa chắc đã mạnh bằng Độc Giác Long(2) của ta, nó là cơ giáp cấp 10, không phải điện hạ Schleyer đã nói, coi như là cơ giáp do Thủy Ủy nhân bình thường chế tác ra, thuộc tính cũng chưa chắc đã cao như Độc Giác Long, huống hồ, đến cơ giáp cấp 9 ở Đại Uyển Toàn Tí cũng chưa có đến đài thư hai, Độc Giác Long tuyệt đối có thể nghiền ép tất cả! Ta tuyệt đối sẽ không bại dưới tay Xích Linh!"

2: đã đổi theo sự gợi ý của các bạn, QT là "một sừng long"

Thanh Vương trầm trọng gật đầu, "Nói chung, ngươi phải cẩn thận, nhất định phải đánh bại Xích Linh, giành được vị trí tân quân!"

Xích Kính nói: "Ta hiểu được, phụ thân."

So với Thanh Vương bên kia đang lo lắng, Diễm Vương bên này ngược lại khá thoải mái, vốn là Diễm Vương cũng có chút bận tâm, bất quá thấy Xích Linh không có chút áp lực nào, một bộ dáng đã nắm chắc thắng lợi, anh cũng liền không quan tâm nữa, mang theo Vương phi của mình, hảo hảo thưởng thức mỹ cảnh của làng du lịch một lần.

Đứng trên cầu nhỏ, Diễm Vương nhìn vợ mình đứng dưới ánh tà dương, có chút chưa hoàn hồn lại, khoảng thời gian này ông rất bận, đến vợ mình cũng không có thời gian quan tâm, hiện tại rốt cuộc rảnh rỗi, muốn hảo hảo bồi hắn, không nghĩ tới lại bỗng nhiên phát hiện người mình yêu hình như có điểm khác!

Diễm Vương phi thấy Diễm Vương si ngốc nhìn mình chằm chằm, cong môi cười khẽ, "Làm sao?"

Diễm Vương giống như thiếu niên hồ đồ, ngơ ngác hỏi, "Khuynh Lưu, em... Gần đây ăn cái gì?"

Diễm Vương phi không hiểu nói: "Làm sao vậy?"

Diễm Vương nuốt một ngụm nước bọt, đôi mắt đăm đăm, "Em giống như đột nhiên trẻ ra? Thật giống với khoảng thời gian lúc hai mươi tuổi, da dẻ trắng nõn non mịn, trong trắng lộ hồng, cực kỳ đẹp mắt, ta giống như... Thấy được em thời điểm lúc trước còn ở trong trường quân đội..., là mắt ta có tật sao?"

Lần này Diễm Vương phi thực sự cười rộ lên, ông đã sớm phát hiện thay đổi của mình, đại khái chỉ có Diễm Vương, mãi cho tới bây giờ mới phát hiện, thật không biết là nên giận hay nên cười.

"Quả thật trẻ ra, không chỉ như vậy, mang thai thể ta tiêm vào khiến thân thể hao tổn, cũng bởi vì uống Thân Hải U Lam lâu dài, trên căn bản đã khôi phục, sức chiến đấu của ta cũng đã đạt đến đỉnh tầng cấp 6, bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá." Diễm Vương phi nói.

Trước đó vài ngày, Sa Nặc Nhân đều sẽ làm cho bọn họ một chén nước trái cây hỗn hợp, mùi vị cực kỳ tốt, sau đó ông phát hiện dung mạo của mình chậm rãi trẻ lại, ông hoài nghi có phải Sa Nặc Nhân bỏ dược tề gì đó vào bên trong chén nước trái cây hay không, đến tìm cậu hỏi, Sa Nặc Nhân cũng chỉ là cười nói, đó là nước trái cây có tác dụng dưỡng nhan, uống sẽ trẻ lại, hơn nữa thân thể cũng sẽ tốt hơn.

Diễm Vương phi thấy Diễm Vương còn có chút không hiểu, lại nói: "Có phải gần đây anh không có soi gương?"

Diễm Vương vẫn không thể rời con mắt của mình ra, "... A."

Diễm Vương phi cười rộ lên, âm thanh ôn nhã, "Ta đã nhìn anh hai mươi tuổi nhiều ngày rồi."

Diễm Vương: "... Sao có thể?"

Nói cách khác, mình cũng trẻ ra?!

Diễm Vương phi cười đến càng vui vẻ hơn, "Đều là nhờ con dâu tốt của chúng ta, thứ chúng ta uống chính là nước trái cây dưỡng nhan, cũng không biết bên trong có cái gì, chúng ta đều trở lại bộ dáng hai mươi năm trước."

Diễm Vương thầm nghĩ, chẳng trách thời điểm lúc đó Mạch tướng quân nhìn thấy ông, có chút ngây người trong nháy mắt, hóa ra là bởi vì mình trẻ ra sao?

Bọn họ từng ngày từng ngày trẻ ra, những người kia trong vương cung mỗi ngày đều có thể nhìn thấy, cũng không cảm thấy chuyện Diễm Vương cùng Diễm Vương phi càng sống càng trẻ ra kỳ quái, chỉ là do gần đây bọn họ bảo dưỡng tốt, cũng không có đại kinh tiểu quái(3). Ngược lại là thời điểm Nam Cẩn nhìn thấy bọn họ, ước ao ghen tị trong phút chốc, người cũng đã gần năm mươi, cư nhiên bảo dưỡng tốt như vậy!

3: không có quá kinh ngạc

Diễm Vương một tay kéo Vương phi nhà mình lại, trực tiếp ôm ngang lên, hiện tại cái gì cũng không cần nghĩ, chỉ muốn cùng Vương phi của mình thân thiết thân thiết.

Diễm Vương phi sợ hết hồn, "Đừng nháo, thả ta xuống, để bọn nhỏ nhìn thấy lại nói cái gì!"

Diễm Vương không để ý tới, sải bước đi về phòng của bọn họ, tâm tình sung sướng sắp bay lên.

Chuyện Diễm Vương phi lo lắng đương nhiên sẽ không phát sinh, hiện giờ Sa Nặc Nhân cùng Xích Linh đang luyện công trong phòng. Xích Linh biết được, Phượng Hoàng của Sa Nặc Nhân cùng cơ giáp tinh thần lực bình thường không giống nhau, Phượng Hoàng mới thật sự là người máy kết hợp, phản ứng và động tác của người điều khiển, liên quan trực tiếp đến phản ứng cùng động tác của cơ giáp, nói cách khác, khống chế Phượng Hoàng chiến đấu, thì cũng giống như việc Sa Nặc Nhân đối mặt với kẻ địch, không có thân thủ tốt, căn bản không được.

Hiếm thấy có ba ngày rảnh rỗi, Xích Linh đang ở trong phòng luyện công chỉ đạo Sa Nặc Nhân luyện tập thể thuật cơ bản, trước đó cậu không có bất kỳ nền móng nào, hết thảy đều phải bắt đầu từ con số 0, cũng may thân thể Sa Nặc Nhân mềm mại, phản ứng cũng nhanh nhẹn, chỉ là cẳng chân đá ra quyền mềm mại vô lực, một hồi luyện tập, hoàn toàn là khoa chân múa tay.

Hai người đều mặc quần áo luyện công màu đen rộng rãi, Sa Nặc Nhân đang cố gắng luyện tập, Xích Linh chắp tay đứng bên cạnh quan sát, xem một lát, khi nhìn không nổi nữa, mới đi lên trước, kéo cánh tay Sa Nặc Nhân, chỉnh tư thế của cậu cho đúng, sau dó lùi về sau một bước, "Ra quyền về phía tôi, đánh lại đây."

Sa Nặc Nhân nắm thật chặt nắm đấm, "Vậy em đến đây?"

Xích Linh ngoắc ngoắc tay, "Đến."

Sa Nặc Nhân bỗng nhiên ra quyền, Xích Linh bất động, chờ đến khi nắm đấm đã đến trước mặt, mới nhanh chóng nắm lấy cổ tay của cậu. Tốc độ nhanh đến mức khiến Sa Nặc Nhân căn bản không kịp phản ứng, cậu chỉ cảm giác cổ tay của mình bị nắm chặt, một giây sau, cậu đã nằm nghiêng trên mặt đất, ngay cả mình bị đẩy ngã như thế nào cũng không biết. Bất quá trên đất có đệm lót, coi như có ngã cũng không đau. Sa Nặc Nhân mệt đến nằm nhoài trên tấm đệm không ngừng thở dốc, mái tóc dài xõa ra lung tung, tóc rối trên trán đều bị mồ hôi thấm ướt, dính trên mặt, gợi cảm không ngờ.

Xích Linh nuốt một ngụm nước bọt, lạnh lùng nói: "Lên."

Sa Nặc Nhân chơi xấu ghé vào trên đệm, "Để em nghỉ một chút đi, em mệt quá."

Xích Linh một mặt uy nghiêm, nói: "Em bây giờ có thể nghỉ ngơi, sau khi nghỉ xong, những động tác kia tiếp tục làm mười lần."

Sa Nặc Nhân cọ một chút ngồi dậy, đáng thương trông mong nhìn anh, "Sẽ mệt chết người!"

"Ân hừ?" Xích Linh nhíu mày, "Thể năng của em quá yếu, nhất định phải tăng số lần rèn luyện."

ở trên giường cũng vậy, một lần đã hư nhuyễn vô lực, như vậy không được, nhất định phải nâng cao thể năng của em ấy.

Sa Nặc Nhân cò kè mặc cả, "Vậy hiện tại em đứng lên, mười lần kia không cần làm có được hay không?" Cậu ngược lại đã nghỉ ngơi tốt.

Ánh mắt Xích Linh sâu thẳm, chút ít thủ đoạn kia của Sa Nặc Nhân nào có thể giấu giếm được con mắt của anh, liếc nhìn thời gian trên quang não, "Hiện tại đứng lên, thực hiện lại những động tác kia, đã đến thời gian ăn tối."

Sa Nặc Nhân cũng liếc nhìn thời gian, không ngừng kêu khổ, thời gian đến bữa tối còn tận hai tiếng nữa đấy! Dưới tình huống như vậy, còn phải thực hiện những động tác kia mươig mấy lần nữa!

Sa Nặc Nhân ngồi trên đệm mềm, một mặt ai oán, Xích Linh hóa thân thành huấn luyện viên, thực nghiêm túc, thực nghiêm khắc, không có chút ôn nhu săn sóc nào, cũng không thương tiếc cậu.

Sa Nặc Nhân duỗi ra một cái tay, muốn anh kéo mình lên.

Sa Nặc Nhân làm nũng, mặt Xích Linh căng thẳng, trên mặt lạnh lẽo âm trầm, hai tay chắp ở sau lưng, nắm thành quyền, trong lòng lại giống như có vuốt mèo cào cào, ngứa.

Cuối cùng không chống đỡ được thế tiến công của bảo bối nhà mình, đành phải bỏ cuộc, đi qua kéo cậu, Sa Nặc Nhân đã bố trí tốt cạm bẫy từ lâu, khi Xích Linh khom lưng, một tay cậu lập tức kéo anh lại, một cước đạp trên bắp chân anh, trực tiếp đem người đẩy ngã, nhanh chóng chuyển mình lên phía trên, tốc độ thực là nhanh!

"Thế nào? Có phục hay không? Còn không phải bị em đánh ngã?" Sa Nặc Nhân đắc ý áp trên người anh, một mặt kiêu ngạo ta là người chiến thắng.

Xích Linh ý thức, cảm giác sâu sắc được mình không phải là một huấn luyện viên tốt, "Chờ sau khi cuộc thi đấu kết thúc, tôi sẽ mời một huấn luyện viên chuyên nghiệp đến dạy em."

Lúc đó, mời một huấn luyện viên thiết huyết(4) dầu muối không ăn, nhất định có thể dạy bảo cậu thật tốt! Nếu như cuộc thi đấu thuận lợi, anh thành người thừa kế đế vị, có thể ở lại đế đô tinh, như vậy thì đưa cậu đến chỗ Mạch tướng quân làm thủ hạ, để cho hắn hảo hảo dạy dỗ, nghe nói quân quy(5) Mạch tướng quân nghiêm ngặt, mỗi một người đều là thiết huyết chiến sĩ, anh tin tưởng, Nặc Nặc trải qua huấn luyện như vậy, nhất định sẽ khác.

4: nghiêm túc, cứng nhắc

5: quân đội; quy định; giống như nội quy trong quân đội ý

Sa Nặc Nhân cẩn thận nói: "Em có thể không cần huấn luyện viên hay không?"

Xích Linh lạnh lùng nói: "Chuyện này không thể thương lượng."

Sa Nặc Nhân: "..."

Cảm giác bị áp bức, thật đáng ghét!