Đế Quốc Đệ Nhất Dược Sư

Chương 58




Trong lễ đường đường học, không khí nặng nề bao phủ, một đám người hốc mắt đỏ bừng, ngay cả những học sinh thường ngày hay thích đùa giỡn giờ phút này cũng đầy mặt bi thương.

Lần khảo hạch thực chiến này, tỉ lệ tử vong lên tới gần hai mươi phần trăm, thật sự mang đến cho mọi người quá nhiều bi thương.

Hoắc Tâm Duyệt nhìn chằm chằm trên đài cao, hiệu trưởng đang nhắc đến lần khảo hạch thực chiến này có bao nhiêu học sinh ngoài ý muốn bỏ mình, nhỏ giọng nói: "Lần này hệ Dược chỉ có ban chúng ta là chết nhiều người nhất, mấy ban khác cao lắm cũng mất hai người thôi, còn ban A thì lần này không có ai xảy ra việc gì, toàn ban đều hoàn hoàn chỉnh chỉnh, chỉ có ba người bị thương."

Đừng nghĩ bọn họ là hệ Dược thì sức chiến đấu không mạnh, là một hệ phụ trợ, bọn họ trên trường thi cũng không cần giao chiến chính diện với dị thú hay Trùng tộc, bởi vậy bình quân số lượng thương vong ngược lại là thấp nhất, mà những hệ khác cần phải tác chiến chính diện như hệ Cơ Giáp, hệ Chỉ Huy hay một số hệ khác đảm đương nhiệm vụ chế tạo sửa chữa cơ giáp này nọ lại có tỷ suất thương vong cao hơn so với bọn họ nhiều.

Nhưng dù là như vậy......

Số lượng người tử vong của ban F bọn họ cũng vượt qua số bình quân, một mạng người nghe có vẻ không nhiều lắm, nhưng đó là một con người sống sờ sờ đó!

"Ai." Diệp Văn Nhã thở dài, vỗ vỗ vai Hoắc Tâm Duyệt, không tiếng động an ủi.

Nói ra thực tàn nhẫn, nhưng đó lại là sự thật.

Thực lực mạnh mẽ thì ở trên chiến trường vĩnh viễn có ưu thế hơn so với những người yếu, xác suất sống sót muốn lớn hơn nhiều.

Lần này, những học sinh hợp thành đội với học sinh hệ Dược ban A phần lớn đều là hệ cơ giáp ban A hoặc ban B, còn mấy học sinh hệ Dược ban F bọn họ rất nhiều đồng đội đều là hệ Chỉ Huy, hay hệ bảo trì cơ giáp này nọ, thậm chí ngay cả mấy học sinh hệ Cơ Giáp ban C cũng rất ít khi muốn lập đội với hệ Dược ban F các cô.

Dưới tình huống như thế, đồng thời nếu gặp Trùng tộc công kích, thì những học sinh ban F bọn hệ dĩ nhiên sẽ có xác suất sống ít hơn ban A nhiều.

Muốn thay đổi tình huống này, chỉ có thể nỗ lực đẩy cao năng lực bào chế thuốc của mình, tạo ra những loại thuốc chất lượng hơn, bộc lộ tài năng trên bảng xếp hạng cả năm mới có thể kết thành đồng đội với những bạn học có sức chiến đấu mạnh mẽ trong lần khảo hạch thực chiến kế tiếp.

Cũng may, Hoắc Tâm Duyệt chỉ oán giận hai câu rồi không lên tiếng nữa, cô ấy hiện giờ trong lòng đều là hối hận. Hai ngày trước, cô ấy chỉ nghĩ mình may mắn thoát ra khỏi biển khổ, có thể tồn tại trở về, nhất định phải thả lỏng một phen, không nghĩ đến các bạn học khác đã gặp chuyện không may, thật sự không nên như vậy.

Hiệu trưởng Bùi là một thú nhân diện mạo cực kỳ nho nhã thanh tuấn, ngày thường mỗi lần gặp được ông ở trong trường đều là bộ dáng cười tủm tỉm hết sức thân thiện, làm cho các học sinh xưa nay đều rất thích vị hiệu trưởng này.

Nhưng mà hiện tại, giọng nói của ông nặng nề, hốc mắt đỏ bừng, trong thanh âm càng mang theo nghẹn ngào nồng hậu.

"Lần này trường chúng ta tổng cộng có 2436 bạn học sinh vĩnh viễn rời khỏi chúng ta...... Tai nạn thình lình xảy ra, làm người đau đớn khôn cùng...... Chuyện lần này là do chúng tôi thất trách, không thể phát hiện sự tồn tại của Trùng tộc ngay từ đầu, nếu không cũng sẽ không phát sinh chuyện như vậy, tôi xin đại diện cho trường học gửi lời xin lỗi đến gia đình những em học sinh bị nạn." Nói xong, hiệu trưởng Bùi liền cúi người thật sâu hướng về phía mọi người, trên mặt mang đầy thần sắc mệt mỏi.

"Sau lần này, tôi sẽ tự nhận lỗi với quân bộ và xin từ chức. Về sau, trong các cuộc khảo thí thực chiến kế tiếp, trường học sẽ cải cách một lần nữa, nỗ lực đề cao tính an toàn của khảo hạch! Tận lực tránh lại xảy ra bất luận chuyện gì ngoài ý muốn một lần nữa. Tôi không hy vọng mọi người tha thứ cho chúng tôi, nhưng tôi hy vọng mọi người có thể nhìn vào quyết tâm cải cách lần này của trường học......"

Đế quốc thú nhân từ trước đến nay đều sùng bái cường giả, rất nhiều nơi đều thực thi chính sách thiết huyết, đặc biệt là những nơi như học viện quân sự thế này, càng theo tinh thần khắc nghiệt như thế. Nếu không thì mỗi năm trường học tiến hành khảo thí cuối kỳ, cũng sẽ không ném tất cả học sinh vào một hành tinh trải dài toàn là dị thú, tiến hành cuộc huấn luyện dã ngoại trong vòng nửa tháng như vậy.

Nhưng cũng bởi vì huấn luyện gian khổ như vậy, mỗi năm đều có mấy ngàn người từ Học Viện Quân Sự Hoàng Gia đế quốc trực tiếp tiến vào quân đội trở thành bộ đội tinh anh, thậm chí ngay cả hai trong số bốn vị nguyên soái hiện tại đều là người tốt nghiệp ra từ Học Viện Quân Sự Hoàng Gia đế quốc này!

Nếu không phải lần này xảy ra chuyện như vậy, khảo hạch thực chiến đã có lịch sử hơn ngàn năm ở Học Viện Quân Sự Hoàng Gia đế quốc chỉ sợ sẽ vĩnh viễn cũng không phát sinh thay đổi gì.

Trong đám người đứng ở lễ đường này, có không ít người tương đối lý tính, liền hướng về phía hiệu trưởng trên đài hô: "Hiệu trưởng, đây không phải do ngài sai! Đây cũng không phải do các giáo viên hay huấn luyện viên của trường sai! Chuyện lần này tất cả đều là ngoài ý muốn, nếu không phải thình lình xuất hiện lốc xoáy không gian, dẫn Trùng tộc ngoài ý muốn đáp xuống tinh cầu k0218, thì lần khảo hạch thực chiến này cũng sẽ không phát sinh chuyện như vậy! Lốc xoáy không gian là chuyện ngoài ý muốn, đâu có liên quan đến ngài!"

"Đúng vậy! Chuyện như lốc xoáy không gian này, cho dù có là nhà khoa học đứng đầu hiện giờ cũng không có cách nào đoán trước được quỹ đạo cùng quy tắc của nó, làm sao có thể trách ngài được?! Ngài không cần từ chức a!"

"Hiệu trưởng, ngài không cần từ chức a! Tất cả đều là do Trùng tộc, làm sao có thể trách ngài chứ?"

Xen lẫn trong tiếng khóc dưới đài áp lực, không ít từng đợt kêu gọi vang lên trong lễ đường, rất rất nhiều người đều kêu hiệu trưởng Bùi không cần tự nhận lỗi từ chức, bọn họ đều rất thích vị hiệu trưởng nhìn trẻ tuổi nhưng trên thực tế đã có 240 năm tuổi thọ này.

Mấy năm nay, hiệu trưởng tận tâm tận lực vì trường, sao có thể vì chuyện như vậy mà tự nhận lỗi từ chức chứ? Huống chi chuyện này vốn cũng không phải ông sai.

Tiếng kêu gọi vang lên từ dưới đài làm hiệu trưởng lão lệ tung hoành, nghẹn ngào cơ hồ nói không nên lời.

Đối mặt với cảnh tượng đau thương như vậy, Diệp Văn Nhã thở dài, ánh mắt đặt lên một vị trí cách đó không xa, một đôi vợ chồng trung niên giờ phút này nước mắt rơi như mưa, người chồng ôm lấy vợ, vỗ vỗ vai bà, không tiếng động an ủi.

Bên cạnh hai vợ chồng này, một đứa bé trai nhìn qua ước chừng bảy tám tuổi đang kéo kéo ống tay áo của người phụ nữ trung niên, ngửa đầu nhìn hai vợ chồng, đôi mắt trong suốt đỏ rực cũng ngân ngấn nước, nhưng lại toả ra một sự kiên định cùng nghiêm túc xưa nay hiếm có, "Mẹ ơi, mẹ đừng khóc mà...... Về sau con nhất định sẽ giúp anh trai báo thù! Tiêu diệt cái lũ Trùng tộc đáng giận kia!"

Âm thanh của thằng bé hơi non nớt, nhưng mà lại làm cho người phụ nữ trung niên kia nước mắt rơi như mưa, ngồi xổm xuống ôm chặt lấy thằng bé, khóc nói: "Được! Con về sau cố gắng học tập, cố gắng rèn luyện, trở thành một chiến sĩ cơ giáp như anh trai của con."

"Dạ! Con nhất định sẽ nỗ lực!" Thằng bé ôm lấy người phụ nữ trung niên, trịnh trọng gật đầu.

Đây là lời hứa của nó với anh trai nó!

Buổi tưởng niệm trong lễ đường nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, ước chừng giằng co suốt gần ba tiếng đồng hồ, tất cả học sinh liền lục tục đi theo thầy huấn luyện viên, đi về hướng phòng học của mình.

Chỉ còn lại có những người nhà người bị nạn bi thương tiếp tục lưu lại lễ đường để nói chuyện với hiệu trưởng. Tất cả người nhà đều muốn bên phía trường học cho bọn nhỏ của mình được tổ chức tang lễ cuối cùng trong trường, đưa bọn họ đoạn đường, cũng hy vọng trường học có thể cấp cho bọn nhỏ một phần bằng tốt nghiệp đặc thù, an ủi bọn họ nơi chín suối.

Có thể thuận lợi tốt nghiệp Học Viện Quân Sự Hoàng Gia đế quốc, cũng coi như thỏa mãn được tâm nguyện cuối cùng của bọn họ.

Diệp Văn Nhã đi theo đám người, đi về hướng khu dạy học. Khu vực này là mấy toà nhà tám tầng đơn độc nằm giữa một mảnh rừng cây xanh um tùm, có mấy cái cây thậm chí còn cao hơn cả toà nhà khu dạy học này.

Nếu không nhìn đến những toà kiến trúc phụ trợ khác như thư viện, phòng luyện dược cao lớn kế bên, thì hệ Dược của bọn họ thật nhìn giống như một đứa cô nhi đáng thương.

Cũng là vì hệ Dược của bọn họ thật sự quá ít người.

Toàn bộ Hệ bao gồm luôn cả thầy cô giáo, tổng cộng không đến 1500 người.

Nhưng cho dù số lượng có ít đến đâu đi nữa, hệ Dược vẫn là một trong những khoa đứng đầu của Học Viện Quân Sự Hoàng Gia đế quốc, mỗi năm kiếm được cho trường học không ít vinh dự, tiền tài.

Bởi vậy, trường học cấp riêng cho hệ Dược một khu vực rộng lớn như vậy.

Mấy địa bàn này ngoại trừ khu dạy học đơn giản cùng với những toà kiến trúc phụ trợ ra, còn lại tất cả đều được xem như vùng gieo trồng dược liệu, cùng với rừng vành đai xanh.

Người không tinh thông thực vật đi đến nơi này, nói không chừng còn sẽ cho rằng đây là cái học viện nông nghiệp.

Nhìn khu gieo trồng xung quanh xanh mướt một màu dược liệu, Diệp Văn Nhã theo bản năng dùng tinh thần lực đảo qua, đôi mắt trong vắt như hổ phách trong nháy mắt liền sáng lên!

Trong khu vực gieo trồng dược liệu đẫm một màu xanh lục vô cùng rộng lớn này, thấp thoáng bóng dáng của vô số người máy nhỏ trăng trắng đang qua lại bận rộn trên cánh đồng thuốc, mấy công việc chăm bón phức tạp này cần người làm phải rất kiên nhẫn, cẩn thận, nên người máy thật sự càng thích hợp hơn thú nhân chân tay vụng về rất nhiều lần.

Nhưng mà lực chú ý của Diệp Văn Nhã lại không nằm trên mảnh ruộng thuốc xanh um tươi tốt này, ngược lại ánh mắt cô càng nhìn chằm chằm vào một đống lớn cỏ cây trong rừng vành đai xanh cách đó không xa.

Hơi thở ma thực nồng đậm phiêu đãng trong không trung, tuy rằng cấp bậc của ma thực cũng không quá cao, cao lắm cũng chỉ đến cấp 3 mà thôi, nhưng hiện tại số lượng thật sự khổng lồ, tinh thần lực hơi hơi đảo qua thôi đã cảm giác được hơn mấy chục cây rồi!

Việc này làm cho Diệp Văn Nhã mấy ngày trời vẫn luôn ngâm mình trên phi thuyền và phố thị chưa nhìn thấy được một gốc cây ma thực nào, hưng phấn đến hai mắt tỏa ánh sáng, ngay cả gương mặt trắng nõn cũng hơi hơi nổi lên đỏ ửng nhàn nhạt.

Đây đây đây đây......

Cái nơi này quả nhiên chính là thiên đường a!

Tùy tiện đến một chỗ thôi mà cũng có thể nhìn thấy nhiều ma thực như vậy...

Diệp Văn Nhã quả thực giống như chuột rơi vào lu gạo, hưng phấn đến nói không nên lời!

"Ê, cưng làm sao vậy?......"

Hoắc Tâm Duyệt vươn cánh tay huých huých Diệp Văn Nhã, rõ ràng mới vừa rồi còn im lặng mặt không có biểu tình gì, bỗng nhiên mới một giây sau lại lộ rõ vẻ kích động, hưng phấn đến mặt còn ửng hồng. Nếu không phải trước tầm mắt mọi người chính là khu dạy học, Hoắc Tâm Duyệt thực ra hoài nghi cô bạn cùng phòng của mình có phải nhìn thấy mỹ nam khoả thân nào hay không. Rốt cuộc trong ký ức của Hoắc Tâm Duyệt, mỗi lần nhìn thấy cô bạn cùng phòng này hưng phấn như vậy, đều là lúc gặp được cái thằng Phương Thiệu Nguyên kia.

"Không, không có việc gì......"

Diệp Văn Nhã lắc đầu, nỗ lực áp biểu cảm hưng phấn trên mặt xuống, nhưng lại không tự chủ được cong khóe miệng lên, độ cong lại trực tiếp bán đứng nội tâm của cô giờ phút này.

Đôi mắt đào hoa sóng nước lóng lánh, khóe miệng gợi lên độ cong tươi cười điềm mỹ, rõ ràng là một người có diện mạo diễm lệ, nhưng mà giờ phút này hai người Hoắc Tâm Duyệt, Giải Giai Vi lại ngẩn người ra nhìn cô gái có vài phần dáng điệu thơ ngây kiều nhu trước mặt.

Đặc biệt là đôi gò má hưng phấn đến hơi hơi đỏ ửng, cùng với diện mạo chúm chím cười, ngây thơ đến làm cho hai đứa gái bọn cô mà còn nhìn thấy có chút choáng váng.

Hoắc Tâm Duyệt ho khan một tiếng, cứ cảm thấy trải qua lần khảo hạch thực chiến này, cô bạn cùng phòng của mình tựa hồ như trở nên không giống như trước lắm, nhưng cụ thể là không giống ở chỗ nào thì cô không thể nói ra được.

Đại khái là......

Càng đẹp?

Phòng học của học sinh năm 2 ban F nằm trên lầu 3 của dãy tận cùng phía bên phải, ba người đều tự tìm đến vị trí của mình.

"Ai da! Làm sao bây giờ đây? Tôi thật căng thẳng quá...... Lần khảo hạch thực chiến này tôi thi không tốt lắm, điểm rất thấp, đừng nói tôi phải bị lưu ban, học kỳ sau không được lên năm 3, mà phải ở lại tiếp tục học năm 2 chứ?" Một nữ sinh xinh đẹp cột tóc đuôi ngựa, ngồi trong đám người ríu rít, trên mặt lộ vẻ lo lắng nhàn nhạt.

Những người khác bên cạnh, cơ hồ cũng giống như thế.

Một giây trước còn cảm thấy thương tâm tiếc nuối cho những bạn học đã qua đời, giây tiếp theo thì không khí căng thẳng khi nhận thành tích khảo thí cuối kỳ đập vào mặt, khiến cho bọn họ có chút ốc còn không mang nổi mình ốc.

"Tỉ lệ từ 2 lên năm 3 học trước giờ vẫn rất cao, chúng ta hẳn sẽ không lưu ban đâu." Bên cạnh có người mở miệng nói.

"Ai! Vẫn là Diệp Văn Nhã may mắn quá, năm nay chỉ bằng thành tích thực chiến thôi, Diệp Văn Nhã đúng là đứng đầu ban của chúng ta được luôn!"