Đế Quốc Đệ Nhất Dược Sư

Chương 3




"Hử? Làm sao vậy? Chẳng lẽ vừa rồi bôi thuốc hơi ít nên thương thế còn chưa hoàn toàn khôi phục sao?"

Con mèo đen nhỏ này vừa tỉnh lại đã nhìn thẳng nhìn kêu mấy tràn meo meo liên tục, bộ dáng lại có vẻ như rất bực tức.

Diệp Văn Nhã sửng sốt, theo bản năng duỗi tay sờ soạng nơi bụng nhỏ trắng hồng mềm mại của con mèo đen để xem xem miệng vết thương như thế nào, nhưng thân thể của con mèo đen bỗng nhiên run lên, toàn bộ đuôi mèo đều dựng đứng, nhảy vọt ra tránh né bàn tay thiếu nữ, bộ dáng có chút hoảng loạn, ngay sau đó lại càng thêm phẫn nộ gào rít méo méo liên hồi.

"Ách...... Hoá ra là không thích bị ta cạo trọc lông nên phát giận chứ gì......"

Diệp Văn Nhã nhìn con mèo đen khi đó thỉnh thoảng cúi đầu nhìn về phía bụng của mình, bộ dáng lại cứng đờ, bất đắc dĩ cười ra tiếng. Trước kia cô đã từng nghe nói có một số ma sủng trong lúc chiến đấu, lông lá đều bị đốt trọi, sau đó liền trở nên mẫn cảm tự ti, ngày thường đều héo héo ủ rũ, không nghĩ tới con mèo đen nhỏ trước mắt này lại cũng là như vậy.

Diệp Văn Nhã mím môi cười khẽ, ngũ quan tinh xảo lộ ra diễm lệ, giải thích nói: "Ngươi đừng lo lắng, khi nào quay về chờ ta tìm đủ dược liệu, ta giúp ngươi phối một phương thuốc mọc lông, đảm bảo bôi hai ngày thôi là lớp lông dưới bụng có thể trổ ra một lớp lông măng dày liền." Nói tới đó còn đặc biệt liếc liếc cái bụng trắng hồng mềm mụp kia của con mèo đen nhỏ.

"Méo méo meo meo!" Nữ nhân kia, mắt ngươi nhìn hướng nào vậy?! Chẳng lẽ không có chút e lệ sao?!

Bị tầm mắt của Diệp Văn Nhã đảo qua, mèo đen phảng phất như con thỏ nhỏ bị chấn kinh, vội vàng ngồi xổm người rồi nằm sấp xuống, chôn cái bụng trắng nhỏ trơn bóng ở dưới thân, nửa phần không lộ ra.

Đôi mắt đào hoa của Diệp Văn Nhã mỉm cười, đời trước đã từng thấy nhiều ma thú có linh trí thông minh, nhìn con mèo đen rõ ràng dị thường trước mắt này, cô cũng không cảm thấy kỳ quái, ngược lại rất có hứng thú nhìn thêm một cái. Lấy cái ba lô từ trong lều trại ở bên cạnh ra, lại xông xáo đi về phía tinh thần lực lúc nãy quét qua, hái xuống từng ngọn Cốt Bách thảo thất giai xuống.

Diệp Văn Nhã thật cẩn thận, đầu tiên dùng tinh thần lực bao lại Cốt Bách thảo, sau đó lại dùng tinh thần lực chậm rãi đào cây ma thực này ra, bộ dáng cẩn thận như đang đối diện với một công trình nghiên cứu khoa học tinh vi nhất.

Tiêu Thần ngồi xổm ngồi ở một bên, đầy đầu mờ mịt, cái đuôi lông xù xù đen tuyền không tự giác quơ tới quơ lui, hắn vừa mới hạ quyết tâm lúc nào vẫn còn ở tinh cầu K-0218 này, nhất định phải theo sát cô gái trước mắt. Những dụng cụ hiện giờ không thể nào phát hiện ra thân phận thú nhân của hắn, mà tinh thần lực cũng không thể điều động để hắn khôi phục hình người, lựa chọn duy nhất chính là đi theo cô gái trước mắt này, nghĩ cách để lên được chiến hạm của học viện đế quốc phái tới, cùng nhau trở lại hành tinh Đế Đô.

Là một người đã từng học ở Học Viện Quân Sự Hoàng Gia Đế Đô, Tiêu Thần vô cùng hiểu rõ quy trình khảo hạch thực chiến hàng năm của học viện.

Cũng chính vì như vậy, hắn mới càng thêm nghi hoặc.

Cái đầu đen tuyền lông xù xù hơi nghiêng qua một bên, thính tai của con mèo run run, mấy cọng râu trắng lại hơi nhếch lên, hắn rõ ràng nhớ cái cây Cốt Bách thảo trước mắt này có từng được ghi trong sách hướng dẫn dã ngoại của Học Viện Quân Sự Hoàng Gia, bình thường nếu một con dị thú tam giai ăn vào, sẽ lập tức ngã xuống đất hôn mê......

Nhưng mà......

Dị thú tam giai vốn thuộc về dị thú cấp thấp, săn giết được một con cũng chỉ có thể ghi được 20 điểm, mà tuỳ tiện chỉ cần hai thú nhân thể chất cấp C thôi cũng tích có thể bắt được, nhưng nếu muốn đem cái cây cổ độc này nhét vào trong miệng con dị thú tam giai rồi bắt nó nuốt vào, chỉ sợ phải năm sáu thú nhân thể chất cấp C cũng không có cách nào làm được!

Huống chi không có đồng bạn, không được tổ đội, điểm có nhiều chăng nữa cũng không thể được xếp hạng trong bảng xếp hạng toàn trường.

Còn không bằng an tĩnh ngồi trên hành tinh K-0218 trọn vẹn mười lăm ngày, đợi đạt tiêu chuẩn cá nhân trong khảo thí cuối kỳ là được.

Cốt Bách thảo màu nâu vàng từ trong đất bị đào ra, xúc tu của tinh thần lực nháy mắt xông vào, từng giọt chất lỏng màu nâu hồng theo xúc tu của tinh thần lực bị cô đọng lại, chậm rãi từ trong đám Cốt Bách thảo chảy ra, tuôn vào trong ly đựng quân dụng bằng hợp kim ở một bên.

Thể tích của ly đựng hợp kim màu bạc chỉ lớn bằng bàn tay, nhưng trên thực tế nó đã được áp dụng kỹ thuật nén không gian, bên trong có thể chứa được lượng nước ít nhất có thể dùng được trong năm tháng.

Tiêu Thần ngồi xổm ngồi ở một bên, thấy cô gái bên cạnh trực tiếp luyện đống Cốt Bách thảo và một đống cỏ dại gì đó cao cỡ nửa người thành một đống dung dịch, lại đem cái ly hợp kim chứa chất lỏng đó đặt lên trên giá lò lửa rồi bắt đầu quay, trong đầu con mèo đen càng xuất hiện thêm nhiều dấu chấm hỏi.

Tuy Tiêu Thần mấy năm nay thân là nguyên soái đế quốc, kiến thức rộng rãi cũng không thể lý giải được người trước mắt đang làm gì, nếu nói đối phương đang luyện chế dược, vậy những thứ cỏ dại không biết tên kia là chuyện như thế nào? Nếu nói đối phương là đang chơi cho vui, vậy bộ dáng cô gái nghiêm túc đến như thế hình như cũng không giống đang chơi đồ hàng.

Sau đó bảy tám loại thực vật không biết tên lại tiếp tục bị tinh luyện, theo thứ tự liền ném vào trong ly nước nóng tiếp tục đun......

Một mùi hương cỏ cây nhàn nhạt theo ngọn lửa màu cam đang bốc hơi ra chậm rãi phiêu đãng trong không khí, chất lỏng màu hồng nâu trong ly ban nãy dần dần biến thành màu xanh lục trong suốt, bọt khí lộc cộc lộc cộc nổi lên, đống lửa ngọn lửa càng đun càng lớn, từng đợt hơi nước màu trắng không ngừng xông lên phía trên. Trong mắt con mèo đen phiếm nghi hoặc, nhìn chằm chằm ly nước, trong mắt thậm chí mang theo vài phần ngưng trọng, không biết sao hắn cứ cảm thấy thứ đó hình như hơi có nguy hiểm nhỉ?

"Bùm bùm, bùm bùm......"

Ly nước đột nhiên nổ lên một tràng tiếng vang như sấm nổ, sau khi một tia hơi nước cuối cùng trong ly bốc hơi sạch sẽ, Diệp Văn Nhã lập tức dời ly nước ra khỏi đống lửa, khuấy khuấy lớp bột phấn màu trắng mang theo mùi thơm nhẹ của cỏ cây bên trong.

Trên khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp toát ra một tầng mồ hôi mỏng, đáy mắt Diệp Văn Nhã tràn đầy vui sướng, còn may là lần này có thể luyện ra được phấn Cốt Bách, tuy không có Mê Hầu Ma tinh thất giai làm phụ liệu hỗ trợ, nên có thể hiệu quả của phấn Cốt Bách yếu đi một chút, thông thường nếu có thể làm choáng váng đến hôn mê một con ma thú cấp 7, hiện giờ chỉ có thể gây mê một con ma thú cấp 6 mà thôi. Nhưng dù sao nếu có được thứ này, mười lăm ngày kế tiếp của cô tại tinh cầu K-0218 tràn ngập nguy hiểm này hẳn là sẽ không quá khổ sở.

Trong trí nhớ nguyên chủ, tuy rằng cũng có chút tư liệu đại khái về dị thú ở các cấp bậc khác nhau, nhưng nếu chưa từng đối mặt với một con dị thú trong thực tế, Diệp Văn Nhã cũng không dám chắc thực lực của dị thú thế giới này mà ma thú của thế giới kia đến tột cùng là chênh lệnh như thế nào.

Không định dừng lại ở chỗ này lâu hơn nữa, Diệp Văn Nhã đơn giản thu thập hành lý lều trại một chút, cất vào ba lô, mặc dù đây là lần đầu tiên dùng thứ này, tay chân có chút vụng về, nhưng vẫn không ngăn được tâm tình Diệp Văn Nhã lúc này đang rất tốt.

"Xào xào xào......"

Tiếng cây lá trong rừng cây bỗng nhiên nhẹ nhàng đong đưa làm mày Diệp Văn Nhã nhíu chặt, theo bản năng quay đầu về phía sau nhìn lại, chỉ thấy khoảnh rừng cây khi nãy còn trống trải thì hiện giờ có một thân ảnh màu đen từ đâu xuất hiện, đánh thẳng về phía cô!

Ngay sau đó là một âm thanh rít gào trầm thấp, mặt đất đong đưa nặng nề theo tiếng vang......

Một con sói khổng lồ bộ lông toàn thân đều là màu vàng màu nâu, thân cao chừng 3 mét, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai lao vùn vụt về phía cô, hơi thở tanh hôi phả ra từ trong miệng nó, răng nanh bén nhọn của con sói to như hai lưới hái màu bạc, khi khoảng cách của hai bên được kéo gần, Diệp Văn Nhã thậm chí còn có thể nhìn thấy chút máu thịt còn dính trên hàm răng đang nhe ra của nó.

"Méooo!! ——" Con mèo đen gào to lên một giận, muốn cô gái trước mắt nhanh chóng chạy khỏi đây.

Đây chính là một con Nham Lang, dị thú cấp 4!

Chỉ có thú nhân có thể chất cấp B trở lên mới có thể ứng phó! Diệp Văn Nhã này rõ ràng chỉ có thể chất cấp D, chỉ cần một trảo liền đi đời nhà ma!

Con mèo đen nhỏ nôn nóng kêu gào lên, móng vuốt nhỏ trong bàn chân lông xù xù vội vàng chụp lên cẳng chân Diệp Văn Nhã, thúc giục cô nhanh chóng bỏ chạy. Nhưng Diệp Văn Nhã lúc này lại giống như bị dọa đến choáng váng, trợn to đôi mắt xinh đẹp màu caramel, đứng tại chỗ không nhúc nhích.

"Gào!!!!"

Nham Lang gào lên một tiếng, mở cái miệng to như bồn máu, không lưu tình chút nào táp thẳng tới cổ họng Diệp Văn Nhã, mắt thấy máu sắp bắn xa ba thước!

Nhưng ánh mắt Diệp Văn Nhã vẫn không thay đổi, không chút nào hoảng loạn, duỗi tay nhấc lên, chộp vào bột phấn trong lòng bàn tay, đột nhiên rải về hướng con sói khổng lồ đang đánh tới.

"Ngao ô! —— phanh! ——"

Con Nham Lang đang khí thế hừng hực, hung thần ác sát, muốn một ngụm cắn chết con mồi, lại trong nháy mắt liền hôn mê, nện vào trên mặt đất phanh một tiếng thật mạnh, đầu hung hăng đập vào tảng đá trên mặt đất, vỡ đầu chảy máu cũng không tỉnh lại.

Tiêu Thần:......

Nhìn chằm chằm vào con Nham Lam đầu đầy máu tươi vẫn hôn mê bất tỉnh, Tiêu Thần cảm thấy tri thức bấy lâu của mình tựa hồ có chỗ nho nhỏ nào đó sụp đổ rồi.

Hiện tại học sinh đội sổ hệ Dược cũng lợi hại như vậy sao?

Vì quá mức kinh ngạc, móng vuốt nhỏ trong bàn chân lông xù xù của con mèo đen vẫn đặt nguyên trên cẳng chân trắng nõn của Diệp Văn Nhã quên buông xuống, nhiệt độ ấm áp từ thân thể con mèo đen bé nhỏ qua đệm thịt dưới chân nó truyền vào.

Diệp Văn Nhã thấy thế ngồi xổm xuống, bế lên con mèo đen đang còn ngây người một phen, hơi hơi mỉm cười nói: "Không nghĩ tới Tiểu Hắc lại lo lắng cho ta như vậy nha, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ chạy trốn trước chứ."

Con mèo đen này tuy là dã thú bình thường nhưng lại cực kỳ có linh tính, đặc biệt là đôi mắt tròn vo màu xanh lam xinh đẹp kia, càng làm Diệp Văn Nhã yêu thích từ tận đáy lòng. Nhưng mà ngay từ đầu cô cũng định nuôi nó, chỉ muốn sau khi chữa khỏi thương thế cho nó liền thả nó về núi rừng.

Cô trước nay đều không thân không thích, hiện giờ thấy này con mèo đen nhỏ này quan tâm mình như thế, đáy lòng Diệp Văn Nhã bỗng sinh ra một chút lưu luyến không nỡ.

"Một khi đã như vậy, thì ngươi về sau hãy đi theo ta đi...... Chờ sau khi khảo thí kết thúc, ta mang ngươi cùng về trường học." Diệp Văn Nhã nghĩ nghĩ, vươn ngón tay thon dài trắng nõn như ngó sen sờ sờ cái đầu nhỏ tròn vo của con mèo đen, lại nhéo nhéo đệm thịt nhỏ mềm mụp dưới chân nó, chợt cảm thấy nuôi một con mèo cũng không tồi.

Diệp Văn Nhã vốn lớn lên đẹp, hơn nữa lúc này mày liễu cong cong, mắt đào hoa híp lại, sóng mắt lưu chuyển lại thêm vài phần diễm lệ vũ mị, làm cho con mèo đen xem đến nhất thời có chút ngơ ngẩn.

Ngay sau đó, trên bụng nhỏ truyền tới xúc cảm ấm áp của ngón tay, mèo đen nháy mắt liền bừng tỉnh, trong đôi mắt xanh thẳm tất cả đều là kinh hoảng, kêu lên một tiếng "meoo!" thê lương thảm thiết, như là bị lửa đốt mông, té ngã lộn nhào nhảy xuống, vội vàng chạy trốn khỏi tay Diệp Văn Nhã, cong người tránh ở phía sau con Nham Lang, chỉ thò ra nửa cái đầu cảnh giác nhìn chằm chằm Diệp Văn Nhã.

Bộ dáng thảng thốt như khuê nữ hoa cúc mới bị người phi lễ, nhìn Diệp Văn Nhã dở khóc dở cười.

Đúng lúc này, bên cạnh rừng cây lại lần nữa truyền đến tiếng lá cây xào xạc, một người một mèo đồng thời quay đầu lại.

Trong lùm cây cao khoảng nửa người, bốn thân ảnh hai nam hai nữ chậm rãi đi ra.

"Ủa? Diệp Văn Nhã, sao cô lại ở chỗ này? Mấy đồng đội khác của cô đâu? Sao chỉ có một mình cô ở đây vậy?" Người tới còn muốn kinh ngạc hơn cả Diệp Văn Nhã.

Cô gái kia trợn tròn mắt, duỗi tay chỉ vào Nham Lang rõ ràng nửa chết nửa sống đang ngã trên mặt đất, kinh ngạc nói: "Ủa?? Nơi này sao lại có một con dị thú cấp 4 kia chứ?".