Đế Quốc Đệ Nhất Dược Sư

Chương 24




Cách xa trăm mét, một bóng đen to lớn giống như một ngọn núi nhỏ nằm dưới tàn cây có vẻ cũng không quá thu hút.

Nhưng mà, gió đêm thật sự quá lớn, bóng cây lay động, ánh trăng vốn dĩ đang giấu mình dưới tầng mây không biết từ khi nào lại lần nữa toát ra tới. Ánh trăng bạc nhu hòa chiếu rọi trên bóng đen to lớn kia, ba cái đầu chó khổng lồ vô cùng dữ tợn, liền cứ như vậy bỗng nhiên lộ ra trong tầm mắt đám người Phương Thiệu Nguyên!

Hai người Tào Mặc, Lư Khôn theo bản năng hít một ngụm khí lạnh, hai đôi mắt trừng to.

Lúc trước chưa thấy được bộ dáng con Địa Ngục Tam Đầu Khuyển dữ tợn này, hai người chỉ nghĩ bên này là một đống đất đá bình thường, hiện giờ dưới ánh trăng chiếu rọi, đôi mắt sát khí màu đỏ ngầu không cam lòng trước khi chết của Địa Ngục Tam Đầu Khuyển là có thể thấy được rõ ràng, lập tức như dao đâm vào trong mắt hai người, làm người rùng mình một cái, sợ hãi đến tim đập nhanh!

"Đây, đây...... Đây là dị thú cấp 7 Địa Ngục Tam Đầu Khuyển!?" Thanh âm Tào Mặc khẽ run, khiếp sợ đến sắp không khép được miệng.

Phương Thiệu Nguyên ngửa đầu nhìn con dị thú kia, mặc dù nó đã chết rồi, thân thể cùng cuộn tròn lại nhưng hình thể cực lớn vẫn đủ để so sánh ngôi nhà một tầng lầu, đầy mặt nghiêm túc nói: "Đúng là dị thú cấp 7 —— Địa Ngục Tam Đầu Khuyển!"

"Vì sao trong trường thi có thể xuất hiện dị thú cấp 7 chứ?! Lần này không phải nói ở trong trường thi cao nhất chỉ là dị thú cấp 6 thôi sao?" Lư Khôn nỗ lực ức chế kinh ngạc trong đáy mắt, mày nhíu lại.

"Chắc là từ khu vực khác chạy nhầm vào."

Phương Thiệu Nguyên nhìn Địa Ngục Tam Đầu Khuyển, "Khu vực trường thi khu vực tuy rằng có khoanh lại hết rồi, các giám thị cũng tuần tra xua đám dị thú cao giai đi hết, nhưng nếu dưới tính huống nào đó mà các thầy giám thị không phát hiện ra, có thể sẽ có dị thú cao giai lại lén chui trở lại vào khu vực này."

Phương Thiệu Nguyên nhấc mí mắt lên, lạnh nhạt nhìn về phía ba người Diệp Văn Nhã, mày hơi nhíu lại nói: "Cái con Địa Ngục Tam Đầu Khuyển này, máu trên người chảy xuống còn chưa hoàn toàn khô lại, thời gian tử vong hẳn là không lâu...... Nói vậy trong tổng điểm 2000 điểm của đội mấy người, chắc chắn có 1000 điểm là lấy được từ con dị thú cấp 7 này, đúng hay không?"

Lúc nãy tổ đội bốn người bọn họ đang định nghỉ ngơi, không nghĩ tới mặt đất lại truyền đến động tĩnh thật lớn, giống như có hai con dị thú vô cùng cường đại đang chém giết ở xa xa. Bốn người vội thu thập hành lý, dập tắt lửa, lần theo thanh âm truyền đến mà tìm được tới bên này, muốn xem xem có con dị thú cao giai nào bị thương hay không, để bọn họ còn nhặt của hời.

Tinh cầu K—0218 dị thú khắp nơi, trong một cuộc khảo hạch thực chiến năm nào đó, có lưu truyền chuyện một thí sinh được vận may đột nhiên bùng nổ, nhặt được một con dị thú bị thương nặng sau một cuộc chiến sống mái với đồng loại, bốn người bọn họ tất nhiên cũng muốn thử xem......

Nhưng không nghĩ tới......

Dị thú thì tìm được rồi, cũng đích xác bị trọng thương, nhưng của hời lại sớm bị những người khác nhặt được.

1000 điểm!

Đây chính là số điểm kếch xù mà bốn người bọn họ sẽ phải cố gắng vất vả cả ngày mới có thể kiếm được!

Dị thú cấp 7!

Cấp bậc dị thú này, chính bọn họ trước nay có nghĩ cũng không dám nghĩ!

Phương Thiệu Nguyên nhìn về phía ba người Diệp Văn Nhã, ánh mắt thanh lãnh: "Tôi không biết con dị thua cấp 7 này đến tột cùng là bị thương sẵn đến mức độ như thế nào, nhưng đang đào tẩu lại bị các người gặp được, nhặt của hời...... Nhưng xem miệng vết thương trên người nó, rõ ràng có thể đoán ra, lúc đầu thứ làm con dị thú cấp 7 này trọng thương là con người, chứ cũng không phải dị thú...... Cho nên người làm trọng thương nó, phỏng chừng tám chín mươi phần trăm là những tổ đội trên đầu bảng xếp hạng chứ không ai."

"Nha, Phương ca, có lẽ động tĩnh chúng ta lúc nãy nghe được, chính là con dị thú cấp 7 này phát ra?......" Thanh âm Tào Mặc cà lơ phất phơ, cằm khẽ nhếch, "Không nghĩ tới ba đứa các người vậy mà lượm được vận cứt chó như thế."

"Nhưng mà...... có mấy người da mặt thật sự quá dày, không chỉ lợi dụng để tổ mình đếch làm gì vẫn đạt được 1000 điểm, lên hạng trong bản xếp hạng toàn trường...... Ngay cả kia tinh hạch dị thú cấp 7 trị giá mấy chục vạn Tinh Tế Tệ, cũng muốn độc chiếm......"

Tào Mặc liếc mắt một cái nhìn thi hài con chó ba đầu, thấy giữa đầu của nó có một lỗ hổng nhỏ máu do bị lưỡi dao sắc bén rạch ra, đầy mặt khinh thường nói: "Cũng không biết trong trường mình đến tột cùng là ai lại xui xẻo như vậy, gặp phải chuyện ghê tởm này....".

"Các ngươi đứng ở chỗ này chỉ cây dâu mà mắng cây hòe thì tốt lắm sao?"

Phan Mục đứng một bên thật sự nghe không nổi nữa, mày nhíu chặt, sắc mặt giận dữ, "Đừng tưởng rằng chuyện các ngươi làm không được, những người khác cũng làm không được! Con dị thú cấp 7 này là chúng ta dựa vào thực lực của mình săn giết, các ngươi có ý kiến gì, có thể trực tiếp tìm huấn luyện viên báo cáo, chúng ta ở đây tùy thời phụng bồi!"

Cho dù tức giận đến tái mặt, Phan Mục cũng không đem chuyện Diệp Văn Nhã có thể luyện chế thuốc cấp A ra, dùng nó đối phó dị thú. Hắn liền làm trò trước mặt đám người Phương Thiệu Nguyên, ôm chuyện săn giết dị thú sự bỏ lên người mình.

Trong sự cảm nhận của Phan Mục, trình độ luyện thuốc của Diệp Văn Nhã đã hơn xa những thầy cô giáo bình thường giảng bài trong trường. Nhưng mà nhiều năm như vậy, đối phương vẫn không để lộ chút nào trong trường học, ngược lại còn làm bộ đội sổ cả năm, nhiều lần khảo thí đều không đạt tiêu chuẩn! Nói vậy trong chuyện này nhất định có khúc mắc gì đó, bạn học Diệp đồng khẳng định có lý do của chính mình.

Phan Mục không nghĩ nhiều, nhưng Tào Mặc lại nghĩ ba người trước mắt miệng cọp gan thỏ, nụ cười càng thêm không kiêng nể gì, "Dựa các thực lực của mấy người? Ha ha ha ha, đây chính chuyện cười nực cười nhất tôi từng nghe trong năm nay!...... Các người hai thú nhân thể chất cấp B, một đứa phế vật thể chất cấp D, vậy mà cũng có thể đối phó một con dị thú cấp 7? Mấy người tưởng đây là dã thú bình thường à, có thể tùy ý bị các người xoa tròn bóp dẹp sao? Ha ha ha...... Trời cũng sắp sáng rồi, mấy người sao còn ở đây nằm mộng vậy?"

Bọn họ ba thú nhân cấp A cũng chỉ dám đi đối phó dị thú cấp 5 mà thôi, ba đứa phế vật đối diện chẳng lẽ còn có bản lĩnh đối phó dị thú cấp 7 sao?

Sao có thể?!

"Tôi cũng muốn biết, trời cũng sắp sáng rồi, bạn học Tào sao còn mải mê nằm mộng không chịu tỉnh lại chứ?"

Diệp Văn Nhã tiến lên hai bước, cười như không cười nói: "Tôi nghe nói, mỗi ngày đều thích chìm trong mộng tưởng hão huyền, không chịu tỉnh lại chính là bệnh, phải trị...... Bạn học Tào à, ngàn vạn lần đừng giấu bệnh sợ thầy...... Nếu không nói không chừng ngày nào đó, khi đang đắm chìm trong mộng, liền cả người cứng đờ, mãi vẫn chưa tỉnh lại."

"Cái gì?" Bị một đứa đội sổ mà ngày thường mình vẫn khinh thường châm chọc, Tào Mặc vốn dĩ có ấn tượng cực kỳ kém với Diệp Văn Nhã, đụng chạm một chút liền nổi giận, nắm chặt nắm tay liền muốn đánh người, Tào Mặc hắn không có cái quy tắc không đánh phụ nữ gì đó đâu!

"Ngao ô! ——"

Nắm tay Tào Mặc mới vừa vươn ra, con mèo đen vẫn luôn ngồi xổm bên cạnh, lẳng lặng nhìn chăm chú bỗng nhiên nhấc người lên một chút, hai lỗ tai dựng thẳng đứng, nhe răng trợn mắt, nhảy dựng lên nhào về hướng nắm tay Tào Mặc.

"Con mèo hoang đáng chết! Cút ngay cho ta!......"

Nắm đấm của Tào Mặc vung lên, hung hăng một quyền muốn nện vào người con mèo đen, nếu nói vừa mới rồi khi hắn vươn nắm tay về hướng Diệp Văn Nhã, còn sợ vòng tay AI phát hiện rồi báo cáo về cho giám thị, nhưng mà hiện đối mặt với một con dã thú bình thường, Tào Mặc căn bản không lo lắng gì cả.

Con mèo đen này chết cũng được, chẳng lẽ trường học sẽ vì một con mèo tới tìm hắn phiền toái hay sao?

Nhưng mà nắm tay mới vừa vung lên được một nửa, bỗng nhiên tư thế vun nắm đấm của Tào Mặc chợt ngừng ở giữa không trung.

Da đầu Tào Mặc tê dại, rõ ràng một khắc trước còn tinh thần phấn chấn, thân thể khoẻ mạnh, sao nây giờ lập tức cả người trở nên nặng nề cứng đờ, toàn thân như bị rót chì, như có một ngọn núi vạn cân đè lên!

Tào Mặc: "????"